Lúc này, tên lưu manh đứng gần Miêu Húc nhất lập tức cởi giày ra. Một mùi thối truyền đến khiến Miêu Húc phải lùi về sau một bước. Khi gã giơ bàn chân phải của mình lên, xem xét gan bàn chân, quả thật giống như Miêu Húc đã nói. Hơn nữa còn đỏ đến dọa người, giống như toàn bộ bàn chân đều là màu đỏ. Hai người khác không tin, liền cởi giày của mình ra. Lập tức sắc mặt cả hai cứng đờ, muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đúng như lời Miêu Húc nói.
- Bác sĩ, anh có thể cứu chúng tôi không?
Sát khí trên gương mặt ba người nhanh chóng biến mất, chuyển thành vẻ mặt hoảng sợ và bất lực.
Đừng nhìn bọn chúng thường xuyên đánh nhau trên đường, làm biết bao chuyện xấu, nhưng khi liên quan đến mạng sống, ai nấy cũng đều khẩn trương.
- Đương nhiên, với tư cách là một bác sĩ thiện lương, y đức cao thượng, chăm sóc người bệnh chính là chức trách của tôi. Nhưng bệnh của các người cũng không dễ trị.
Miêu Húc cảm khái nói.
- Bác sĩ, cầu xin anh giúp chúng tôi. Chỉ cần có thể cứu chúng tôi, mặc kệ muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi đều nguyện ý làm theo.
Nhìn thấy bộ dạng bi thương của Miêu Húc, ba người lại càng sợ hãi. Bọn họ cảm thấy bàn chân của mình bắt đầu ngứa.
- Bác sĩ y đức cao thượng giống như tôi, cho dù các người không cầu tôi, tôi cũng sẽ không thấy chết mà không cứu. Kỳ thật bệnh của các người không dễ chữa, nhưng thật sự cũng rất dễ chữa. Quan trọng là xem các người có bền lòng hay không.
Miêu Húc thở dài, nói.
Nếu không biết, còn tưởng hắn là cao tăng Phật gia đang giảng đạo nữa.
- Có, chúng tôi kiên nhẫn lắm. Chỉ cần có thể trị được bệnh, mặc kệ làm gì, chúng tôi đều kiên nhẫn làm.
Ba người trăm miệng một lời nói.
- Liêu Tam, ba người tụi mày có bị khùng không? Vẫn còn nghe nó nói hươu nói vượn làm gì, còn không mau đánh nó tàn phế cho tao?
Đúng lúc này, gã lưu manh đầu lĩnh thấy ba người kia còn chưa động thủ với Miêu Húc, ngược lại còn nói mấy lời không hiểu nổi, lập tức quát lớn.
- Lão đại, chúng tôi mắc bệnh nan y. Anh nhìn xem chân chúng tôi này.
Tên lưu manh đứng trước nhất vẻ mặt cầu xin thủ lĩnh của mình, vừa nói vừa giơ chân phải của mình ra.
Gã lưu manh đầu lĩnh lại càng hoảng sợ. Tại sao bàn chân lại đỏ như vậy? Chẳng khác nào con cua bị luộc chín.
- Thằng nhóc, mày đã làm gì tụi nó?
Hiển nhiên là gã không tin lắm ba người bị bệnh nan y. Anh có bao giờ thấy người bị bệnh nan y mà vui vẻ cả ngày không?
- Tôi? Tôi đang cứu bọn họ, tại sao lại làm gì bọn họ?
Miêu Húc ủy khuất nói.
- Cứu? Thằng nhóc, mày có thể lừa tụi nó, nhưng không lừa tao được đâu. Nếu tụi nó thật sự bị bệnh, làm sao có chuyện đồng thời ba người bị bệnh được?
Gã lưu manh đầu lĩnh khinh thường, giống như liếc mắt một cái là thấy Miêu Húc giả bộ.
- Chẳng lẽ anh không biết chứng bệnh tim hồi hộp có thể lây sao?
Miêu Húc hồn nhiên trả lời.
- Lây?
Gã lưu manh đầu lĩnh sững sờ.
- Đúng vậy, không phải các người thường xuyên ở cùng một chỗ sao? Tôi thấy sắc mặt của anh cũng rất khó coi. Có lẽ anh cũng bị nhiễm bệnh nan y này rồi?
Miêu Húc nghiêm túc nói.
- Làm sao có thể?
Gã lưu manh đầu lĩnh rất muốn nói tao làm sao có thể bị, khi nói được một nửa, cảm giác lỗ tai của mình có chút ngứa, sau đó nhanh chóng cởi giày của mình ra, liền nhìn thấy bàn chân của mình cũng có chút đỏ lên. Mặc dù không bị đỏ đến dọa người như đám Liêu Tam, nhưng cũng đỏ hơn người bình thường, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Bác sĩ, cậu có thể cứu chúng tôi sao?
Vừa rồi còn muốn động tay động chân với Miêu Húc, nhưng đó là trên phương diện chẳng liên quan đến mình. Hiện tại bệnh đã lây sang mình, gã thà tin còn hơn là không tin.
Nếu như đối phương nói là thật, khả năng mạng sống của gã cũng không kéo dài được lâu. Lúc này, gã còn có thể giữ được sự tỉnh táo sao?
- Đương nhiên. Tôi đã nói tôi là một bác sĩ thiện lương, y đức cao thượng, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Tôi có một loại thuốc, có thể làm căn bệnh chậm phát triển. Nhưng muốn diệt trừ tận gốc, mấu chốt chính là các người.
- Bác sĩ, cậu nói đi, cậu muốn chúng tôi làm thế nào?
Gã lưu manh đầu lĩnh cũng cảm thấy sốt ruột. Đơn giản là gã cảm thấy càng lúc càng ngứa.
- Cũng đơn giản thôi. Chứng bệnh này nói trắng ra là một loại bệnh khuẩn. Loại bệnh khuẩn này bình thường đều ở trong trạng thái ngủ yên, sống nhờ vào máu của người khác. Một khi bản thân kích động, sẽ xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, kí©h thí©ɧ bệnh khuẩn tỉnh lại. Mỗi lần tỉnh lại, bệnh khuẩn đều hút tiểu cầu trong máu để sống. Hơn nữa sinh sôi nảy nở càng mạnh hơn cho đến một số lượng nhất định. Cho nên, trừ phi các người ngâm mình vào huyết tuyền, nếu không các người sẽ phải chết.
Miêu Húc nghiêm túc nói, đám lưu manh nghiêm túc lắng nghe, hoàn toàn quên mất hai đại mỹ nữ bên cạnh. Mỗi một câu Miêu Húc nói ra, sắc mặt của chúng lại tái nhợt một phần.
Tuy bọn họ không học y, nhưng cũng biểu tầm quan trọng của tiểu cầu đối với cơ thể. Nếu tiểu cầu bị nuốt sạch, mạch máu trong cơ thể sẽ nổ tung.
- Nhưng, lực sinh mệnh của loại bệnh khuẩn này cũng không mạnh lắm. Chỉ cần không kí©h thí©ɧ chúng tỉnh lại, tối đa trong ba tháng, bệnh khuẩn sẽ tự động mà chết. Bệnh của các người cũng không tính quá mức nghiêm trọng. Hiện tại hãy uống thuốc này vào, làm chậm sự phát triển của chúng. Sau đó về nhà, ở trong nhà ba tháng tịnh dưỡng. Trong vòng ba tháng không được phép tắm nước nóng, không được phép tức giận, thậm chí không được phép làm mấy chuyện vận động kịch liệt. Tóm lại, bất cứ hoạt động này xúc tiến huyết dịch tuần hoàn đều không được làm. Sau ba tháng, chứng bệnh này tự động được chữa trị.
Miêu Húc thản nhiên nói. Bộ dạng này hoàn toàn khác với bộ dạng hoảng sợ vừa nãy của hắn, chẳng khác nào một thánh nhân, tràn đầy khí tức thần thánh.
Thế mà lại hù được đám lưu manh trợn mắt há hồm, một mực nhớ kỹ lời hắn.
- Cậu nói là thật?
Gã lưu manh thủ lĩnh cung kính hỏi.
- Đương nhiên, tôi lừa các anh thì tôi được lợi gì chứ. Mà ngay cả loại thuốc này, tôi cũng không lấy tiền của các anh.
Miêu Húc vừa nói, vừa móc ra một chai thuốc, đổ ra mấy viên thuốc, đưa cho mỗi người một viên.
Gã lưu manh đầu lĩnh nhìn viên thuốc đen sì trong tay, trực tiếp bỏ vào trong miệng. Vừa mới nuốt vào, liền cảm thấy một luồng gió mát đánh úp vào, lỗ tai không còn ngứa nữa, màu đỏ trên bàn chân cũng dần dần biến mất, lại càng tin tưởng lời nói của Miêu Húc.
- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.
Nhìn thấy chân của mình không còn đỏ bừng, cũng không ngứa ngứa, gã lưu manh thủ lĩnh cúi đầu cảm ơn Miêu Húc. Bất kể thế nào, đối phương cũng đã cứu gã.
Tuy bọn chúng lăn lộn ngoài đường, nhưng tối thiểu cũng biết được có ơn tất báo.
- Haha, tiện tay mà thôi. Không cần phải nói. Đi về đi.
Miêu Húc phất tay một cái, bộ dạng phong khinh vân đạm.
Đám lưu manh không nói thêm điều gì, một lần nữa cúi đầu chào Miêu Húc, cứ như vậy quay người rời đi, lưu lại Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân đang trợn mắt há mồm.
Cứ như vậy rồi đi sao?
Không chỉ có các cô, đám người Mạc Vũ Phỉ đang đứng trên sân thượng lầu ba cách đó không xa cũng vô cùng kinh ngạc. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bọn họ còn chưa nói được vài lời đã đi? Không phải bảo bọn họ đi bắt Bạch Hiểu Thần và Vương Nhiễm Quân sao?