Miêu Húc khẽ cau mày nhìn thấy Tiểu Vân đang đi đến, đơn giản bắn ra một con côn trùng nhỏ bằng hạt đậu lên người Tiểu Vân. Sau đó, hắn cũng không nhìn Tiểu Vân, trực tiếp chạy về phía Bạch Hiểu Thần rời đi.
Tiểu Vân tất nhiên không biết có người hạ cổ trùng trên người mình, đi thẳng đến một quán cà phê cách con hẻm nhỏ không xa, bước lên sân thượng lầu ba.
Trên sân thượng đã có ba nữ sinh chờ sẵn.
- Thế nào, làm thỏa đáng chưa?
Nhìn thấy Tiểu Vân đến, một cô gái đứng chính giữa lạnh lùng nói.
Cô gái này là người xinh đẹp nhất, cũng là người cao nhất, ước chừng khoảng một mét bảy. Trên người mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ không tay, nút dưới cổ áo và nút dưới cùng không cài, lộ ra bờ eo thon nhỏ và chiếc cổ trắng nõn. Nếu vị trí hơi thấp xuống một chút, thậm chí còn có thể nhìn thấy một khe rãnh tuy không sâu nhưng tuyệt đối xinh đẹp.
Bên dưới mặc một chiếc quần jean màu đen, bao trọn cái mông chặt chẽ và cặp đùi thon dài.
Bên hông có xăm hình một con nhện hoa văn sặc sỡ, không chỉ không khó coi, ngược lại còn lộ ra một sự yêu mỵ.
Tóc của cô rất ngắn, chỉ dài hơn tóc đinh của con trai một chút. Thậm chí còn không đến bả vai. Từ đó thể hiện được khuôn mặt xinh đẹp và hoàn mỹ không thua kém Bạch Hiểu Thần.
Cô gái còn đeo thêm một đôi bông tai màu sáng, cả người đứng ở đó, đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông.
Cô gái này là Mạc Vũ Phỉ, một trong tứ đại hoa hậu giảng đường của học viện nữ sinh Hoa Đô, cũng là người dã man nhất, cường thế nhất và bá đạo nhất.
Hai cô gái bên cạnh cũng không tệ. Hơn nữa ăn mặc còn rất hở hang, đặc biệt là cô gái bên phải. Cô mặc một bộ đồ màu đen bằng lụa mỏng, có thể nhìn thấy cả đường ren của nội y bên trong.
Nhưng cho dù cô có ăn mặc hở hang đến cỡ nào, ánh mắt của mọi người vẫn dừng lại trên người Mạc Vũ Phỉ.
- Ừ, đã làm thỏa đáng rồi.
Tiểu Vân cung kính gật đầu.
Khi đối mặt với Mạc Vũ Phỉ, cô luôn có một cảm giác sợ hãi.
- Rất tốt. Sắp có trò hay để xem rồi. Lâm Diễm, hy vọng là cô đã sắp xếp xong, không khiến cho tôi thất vọng.
Mạc Vũ Phỉ gật đầu thỏa mãn.
- Vũ Phỉ, cô yên tâm đi. Lúc này, chỉ cần làm hỏng cơ thể của cô ta, cô ta lấy cái gì để tranh giành với cô chứ? Tiêu lão sư cũng không thích đôi giày rách như vậy.
Cô gái ăn mặc hở hang thản nhiên cười, sau đó cùng với Mạc Vũ Phỉ quay người về phía trước. Ở vị trí của các cô có thể nhìn thấy đầu con hẻm Bạch Hiểu Thần chạy vào.
Lúc này, trong con hẻm nhỏ đang có bốn gã thanh niên mặc quần áo lố lăng bao vây một cô gái cao gầy.
Bây giờ mặc dù là giờ cao điểm, nhưng học viện nữ sinh Hoa Đô lại tọa lạc vùng ngoài ô. Khu vực này không có cư xá. Ngoại trừ học viện nữ sinh Hoa Đô, kiến trúc còn lại cũng chỉ là biệt thự. Con hẻm nhỏ này bình thường cũng ít người qua lại chứ đừng nói chi đến việc con hẻm nhỏ đang bị đám lưu manh chặn lại.
Cô gái mặc chiếc áo trắng ngắn tay, bộ ngực cao ngất. Bên dưới là chiếc quần jean màu xanh đậm. Tóc đen dài cột thành đuôi ngựa. Trên đầu còn cài thêm một chiếc cài tóc màu trắng. Cho dù đang bị bốn tên lưu manh vây quanh cũng không có chút sợ hãi.
- Cái người muốn làm gì?
Nhìn thấy bốn gã lưu manh đang tiến đến gần, cô gái hừ lạnh một tiếng.
- Làm cái gì? Haha, ở đây bốn bề vắng lặng, chỉ cho cô em và bốn anh em tụi tôi. Cô nói chúng tôi có thể làm cái gì?
Một gã lưu manh dẫn đầu nở nụ cười dâʍ đãиɠ, vừa cười vừa bước về phía cô gái.
Gã chính là một tên côn đồ của vùng này. Ngày thường làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh. Tối hôm qua gã nhận được một khoản tiền, yêu cầu gã cùng với một số đàn em đến chặn đường một cô gái. Chỉ cần làm nhục cô gái đó, đối phương sẽ đưa thêm cho gã mười vạn. Đối với loại người ăn hôm nay lo ngày mai như gã, số tiền này có thể nói là tương đối lớn. Vốn cứ nghĩ rằng sẽ gặp phải một con khủng long cái, ai ngờ lại là một đại mỹ nữ như vậy.
Khi nhìn thấy cô gái đẹp này, không chỉ nói đối phương đưa cho mười vạn, cho dù không cho một phân tiền nào, gã cũng muốn tiến lên. Đương nhiên, nếu không phải đối phương nói sẽ còn có thêm một cô gái đến nữa, gã đã không chờ được mà ra tay rồi.
Đám côn đồ quanh năm lêu lổng trên đường như bọn họ làm sao mà gặp được cô gái đẹp như vầy.
Khi nhì thấy nụ cười dâʍ đãиɠ và lời nói chói tai của gã, sắc mặt cô gái liền thay đổi.
Khi cô đang chuẩn bị làm chút gì đó, từ xa truyền đến một thanh âm vô cùng dễ nghe.
- Đám lưu manh này, các người muốn làm gì? Mau buông em ấy ra.
Nghe được giọng nói, đám lưu manh lập tức quay đầu lại, ánh mắt liền sáng ngời.
Đậu xanh rau má! Đây là sự chênh lệch gì vậy? Vốn cứ cho rằng đã gặp mộ cô gái sắc nước hương trời đã là phúc phận của bọn họ rồi, đâu nghĩ đến lại có thêm một cô gái tuyệt sắc xuất hiện.
Thậm chí so với cô gái đang có mặt, người vừa chạy đến còn thành thục hơn một phần.
Thân hình cô gái này còn muốn cao hơn cô gái kia. Trên người mặc bộ quần áo công sở, cả người lộ ra sự cao quý trang nhã. Mái tóc dài uốn lọn thả ngang vai. Đây chính là cực phẩm mỹ nữ chỉ có thể nhìn thấy trên tivi.
- Cô giáo, cô đi mau đi.
Thừa dịp ánh mắt của bốn gã lưu manh rơi vào người Bạch Hiểu Thần, Vương Nhiễm Quân nhanh chóng chạy đến bên bờ tường, kéo tay Bạch Hiểu Thần chạy về phía học viện.
Nhưng chưa chạy được bao nhiêu bước, hai cô phát hiện phía trước lại xuất hiện thêm ba gã lưu manh, sắc mặt hai người liền thay đổi, nhất là Bạch Hiểu Thần. Vừa này khi cô vào cũng không thấy người mà?
- Haha, hai vị tiểu mỹ nhân, gặp nhau chính là duyên phận. Cơ duyên khó có được như vậy, chi bằng theo anh em chúng tôi một chuyến, tôi cam đoan sẽ không tổn thương đến tính mạng của hai em, sẽ chỉ làm cho các em chết trong men say tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Như thế nào?
Nhìn thấy hai cô gái tuyệt sắc bị dồn đến bước đường cùng, nụ cười trên gương mặt hai tên lưu manh lại càng thêm tà ác.
Gã thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh lột sạch quần áo hai cô gái rồi ném lên giường. Vừa nghĩ đến, gã đã thấy toàn thân sôi trào.
- Tôi cảnh cáo các người, tôi đã báo động rồi. Hơn nữa bảo an của trường học chúng tôi sẽ lập tức đến ngay. Các người tốt nhất nên rời đi.
Nhìn thấy mấy tên lưu manh đang bước đến gần, Bạch Hiểu Thần cố gắng trấn tĩnh, một tay kéo Vương Nhiễm Quân về phía sau, một tay chỉ vào tên lưu manh đầu lĩnh, nói.
- Báo động? Haha…Tôi cảnh cáo hai cô, tốt nhất nên đi theo chúng tôi. Nếu không, lát nữa không cẩn thận làm bị thương hai người, vậy thì không được tốt lắm.
Vừa nghe đến Bạch Hiểu Thần nói đã báo động, sắc mặt tên lưu manh đầu lĩnh cũng có chút biến đổi, biết không thể lãng phí thời gian, lập tức móc ra một con dao găm, hung hăng nói.
Nhìn thấy tên lưu manh móc ra dao găm, sắc mặt Bạch Hiểu Thần lại càng trở nên khó coi. Nhưng thân là giáo viên, cô lại càng bảo vệ Vương Nhiễm Quân chặt chẽ sau lưng, còn nét mặt Vương Nhiễm Quân lại xuất hiện thần sắc ác liệt.
- Một đám đàn ông lại đi khi dễ hai cô gái. Đây là gì vậy?
Trong lúc Vương Nhiễm Quân muốn làm điều gì đó, một giọng nói lười biếng truyền từ phía học viện truyền vào.