Miêu Húc có thể thề với ông trời, hắn thật tình không cố ý. Hắn chỉ là theo bản năng muốn nắm chặt một điểm nào đó thôi. Ai biết đã ôm lấy bộ ngực của Bạch Hiểu Thần.
Trời đất chứng giám, từ lúc lớn lên cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực phụ nữ. Cho dù là cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác mềm mại vẫn khiến cho huyết dịch của hắn sôi trào. Tiểu gia hỏa bên dưới không tự giác lại vểnh lên, vừa vặn chạm vào bên ngoài cặp mông Bạch Hiểu Thần.
Bạch Hiểu Thần không cảm nhận được tiểu gia hỏa đang cứng rắn chạm vào, nhưng ngực bị Miêu Húc ôm lấy, cả người giống như bị điện giật, hai tay run lên, suýt chút nữa là đâm đầu vào cột điện ven đường. Khi cô hồi phục được tinh thần, chuẩn bị thét lên thì bên tai đã truyền đến tiếng thét kinh ngạc.
- A..A…Nhanh quá, nhanh quá, tôi sợ…tôi sợ…
Bạch Hiểu Thần khóc không ra nước mắt. Vận tốc vẫn chưa đến 20km/h, cái này mà cũng gọi là nhanh?
- Mau buông tôi ra.
Vất vả lắm mới khống chế được thân xe, Bạch Hiểu Thần cố nén phẫn nộ, thấp giọng nói.
Bây giờ là đang giờ cao điểm, trong cư xá có rất nhiều người đi làm. Nếu cứ lớn tiếng mà kêu, chẳng phải cho tất cả mọi người biết sao?
- Không được…Tôi sợ…tôi sợ.
Miêu Húc cũng không có ý định buông tay ra. Thứ tốt như vậy, nếu lập tức buông ra, đúng là phải xin lỗi bản thân rồi.
Ngược lại hắn ôm càng chặt hơn. Thậm chí còn dán cả khuôn mặt vào lưng Bạch Hiểu Thần, giống như đang thật sự sợ hãi điều gì.
Bạch Hiểu Thần nổi giận, rất giận. Ngày hôm qua cô không nói, hôm nay còn quang minh chính đại chiếm tiện nghi của cô, cô không thể nhẫn nại, cũng không thể nhẫn nhục.
Muốn dừng lại, nhưng chung quanh đều là người trong chung cư. Nếu dừng lại chẳng phải cho tất cả mọi người đều biết sao? Hơn nữa thời gian đang gấp, nếu dừng lại sẽ bị muộn ngay. Cô đi làm lâu như vậy, cũng chưa từng đi muộn lần nào. Cô cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho lãnh đạo.
Chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng, hạ thấp giọng nói:
- Miêu Húc, anh…anh có thể buông tay ra một chút hay không?
- Không được, tôi sợ.
Sờ đến phát nghiện, hắn vừa nói vừa không ngừng lắc đầu, khuôn mặt cọ qua cọ lại trên lưng Bạch Hiểu Thần. Điều này chỉ khiến cho toàn thân Bạch Hiểu Thần trở nên khô nóng, giống như bị điện giật, chiếc xe càng thêm lay động, sau đó Miêu Húc lại càng ôm chặt hơn.
Bạch Hiểu Thần hỏng mất rồi.
Cô không biết mình như thế nào có thể đến được học viện nữ sinh Hoa Đô. Cô biết biết hai mươi phút chạy xe giống như đang ở trong địa ngục. Cô thậm chí còn không tin được rốt cuộc mình bằng cách nào có thể đến đây.
Đến mấy lần cô suýt đâm vào ô tô, thậm chí còn lái xe vào làn đường đi bộ. Lại còn mém đυ.ng phải một cụ bà ngã xuống đất.
Khi đó, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ theo bản năng mà điều khiển chiếc xe đạp điện, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến học viện nữ sinh Hoa Đô. Cô thậm chí còn không nghĩ đến việc dừng lại, chỉ mong mau chóng chấm dứt đoạn đường đó mà thôi.
Nhưng cũng may, đoạn đường này cũng chấm dứt. Mà cảnh tượng vừa rồi cũng không bị đồng nghiệp hoặc học sinh nhìn thấy. Nếu không cô thật không biết sau này nên nhìn họ như thế nào.
Cất xe tại bãi đậu xe chuyên dụng bên ngoài trường đại học, lặng lẽ chỉnh lại nội y, áo sơ mi và áo vest bên ngoài bị Miêu Húc làm rối loạn, lúc này Bạch Hiểu Thần mới quay đầu nhìn Miêu Húc, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bờ môi trắng bệch, cơ thể thậm chí còn có chút run rẩy.
Nhìn thấy vậy, lửa giận trong lòng Bạch Hiểu Thần dịu đi mộ chút. Chẳng lẽ tên này không phải muốn chiếm tiện nghi của cô mà là sợ thật?
- Anh không sao chứ?
- Không sao…không sao…không có việc gì.
Miêu Húc lắp ba lắp bắp, làm ra bộ dạng không chống đỡ nổi.
Nhìn bộ dạng vẫn còn làm ra kiên cường của Miêu Húc, Bạch Hiểu Thần dần dần tin tưởng hắn không phải cố ý chiếm tiện nghi của cô, chỉ là sợ hãi mà thôi, trong lòng liền sinh ra cảm giác áy náy.
- Xin lỗi, đều tại tôi. Nếu không phải tôi nôn nóng, chạy xe quá nhanh, anh sẽ không bị như vậy.
Lần đầu tiên Bạch Hiểu Thần chủ đông xin lỗi.
- Không việc gì đâu. Chuyện này cũng không trách cô được. Bộ dạng vừa rồi của cô, kỳ thật tôi vẫn có chút không quen, không có cảm giác an toàn. Nếu vừa rồi tôi cảm thấy an toàn, có lẽ đã tốt hơn một chút rồi.
Cơ thể Miêu Húc vẫn run như cầy sấy.
- Bộ dạng nào?
Bạch Hiểu Thần tò mò hỏi.
- Là bộ dạng vừa rồi…
Miêu Húc lưới nhìn qua bộ ngực Bạch Hiểu Thần, ngượng ngùng nói.
- Đi chết đi.
Bạch Hiểu Thần làm gì mà không hiểu Miêu Húc muốn nói gì, mắng một câu rồi trực tiếp xoay người đi. Cô một lần nữa phát hiện, áy náy đối với người này quả nhiên là chuyện ngu xuẩn nhất trên đời.
- Này, cô chờ một chút. Tôi không biết chỗ phỏng vấn. Này…
Nhìn thấy Bạch Hiểu Thần xoay người rời đi, Miêu Húc cảm thấy nôn nóng. Hắn chưa quen cuộc sống ở đây. Nếu không có người dẫn đi thì làm sao bây giờ?
Quan trọng nhất, nơi này chính là học viện nữ sinh Hoa Đô. Bên trong đều là một đám con gái như lang như hổ. Nếu không có lá bùa hộ mệnh Bạch Hiểu Thần, khi hắn bước vào, sẽ không biết bị xé thành bộ dạng gì.
- Bạch lão sư…
Trong khi Miêu Húc đang chuẩn bị tốc độ nhanh nhất đuổi theo, một giọng nói liền vang lên. Miêu Húc sững sờ, quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mặc quần áo đồng phục của học viện, trên mặt có mấy nốt mụn, thân hình hơi mập đang chạy đến, gương mặt lo lắng nhìn Bạch Hiểu Thần.
- Tiểu Vân, có chuyện gì vậy?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô gái kia, Bạch Hiểu Thần cau mày, lên tiếng hỏi.
- Bạch lão sư, không ổn rồi. Vương Nhiễm Quân đang bị một đám lưu manh bao vây trong con hẻm nhỏ. Cô mau đi cứu bạn ấy.
Cô gái tên Tiểu Vân vội nói.
- Sao, bị lưu manh bao vây? Vậy mau đi tìm bảo an.
Bạch Hiểu Thần nghe xong, lập tức biến sắc.
- Chỉ sợ là không kịp. Bạch lão sư, nếu không thì cô đi gọi bảo an, em đi trước ngăn cản. Nhưng cô nhất định phải nhanh một chút.
Tiểu Vân nói xong, đang muốn quay người chạy đi.
- Không được, em đi gọi bảo an, để cô qua đó ngăn cản.
Bạch Hiểu Thần kéo Tiểu Vân lại. Thân là giáo viên, cô làm sao để cho học sinh của mình gặp nguy hiểm.
Vừa nói cô vừa chạy theo hướng Tiểu Vân chỉ. Cô tuyệt đối không để cho học sinh của mình rơi vào tay đám lưu manh. Về phần Miêu Húc, hiện tại cô đang tức hắn, làm sao lại gọi hắn chứ?
Nhìn thấy Bạch Hiểu Thần chạy vào trong con hẻm nhỏ, gương mặt vốn đang lo lắng của Tiểu Vân lại hiện lên nụ cười lạnh, lại càng không đi về phía trường học, mà bước đến bên kia.