- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giáo Y, Cháu Lại Tới!
- Chương 25: Gặp mặt
Giáo Y, Cháu Lại Tới!
Chương 25: Gặp mặt
"Ăn cái này đi, món này mẹ vừa làm xong, còn nóng ăn mới ngon."
"Thịt gà chiên mắm con thích nhất này, để bố lấy cho con nhé."
"À... còn có cả khoai ngâm mật..."
"Từ từ đã..." Chu Cát Sa yếu ớt giơ tay bỏ cuộc. Cô nhìn chiếc bát đầy ụ đồ ăn có thể xếp thành đồi núi mà khóc không ra nước mắt.
"Bố mẹ cứ ăn đi, con mới xa một tuần thôi mà..." Chu Cát Sa gắp đồ ăn vào trong bát bố mẹ, tránh cho hai người tiếp tục công cuộc làm ngọn núi cao lên.
"Một tuần mà đã gầy rộp như thế rồi... Không được, hôm nay con phải ăn hết đống đồ ăn này !" Chu mẹ bá đạo tuyên bố, tiện thể gắp thêm một miếng cá chiên giòn ngon lành.
Chu Cát Sa giương ánh mắt cầu cứu sang phía bố mình, nhưng chỉ nhận lại được cái nhìn lảng tránh. Cuối cùng cô đành kéo tay áo của anh, làm vẻ mặt đáng thương như chú cún con.
Ôn Ngôn cong môi, gắp miếng cá ra khỏi bát cô, cho vào bát mình. Chu Cát Sa đang hí ha hí hửng thì nụ cười tắt dần sau chuỗi hành động của anh.
Ôn Ngôn tinh tế gỡ từng miếng thịt trắng nõn ra khỏi xương, trong quá trình không hề chạm tay vào mà chỉ dùng đôi đũa, cuối cùng để lại vào bát cô, cưng chiều xoa đầu, giọng nói ấm áp dịu dàng như tiếng đàn dương cầm.
"Ăn đi cho mau lớn." Chỉ một câu nói, nhưng kết hợp với khuôn mặt tinh xảo và ánh mắt tình si đã thành công khiến trái tim cô rung rinh. Chu Cát Sa liếc qua vẻ mặt trộm cười của bố mẹ mình, cuối cùng đành bỏ cuộc, ngoan ngoãn nhấm nháp hết đồ ăn trong bát.
Chu ba gật đầu hài lòng với Ôn Ngôn, Chu mẹ không kiêng nể gì còn liên tục khen :"Ai nha, đúng là Ôn Ngôn có khác. Sau này đành nhờ con để ý tới con bé."
Ôn Ngôn thành thật gật đầu, dường như đó là lẽ dĩ nhiên :"Vâng ạ, bác trai bác gái đừng lo, cháu sẽ chăm sóc Chu Cát Sa thật tốt. Hơn nữa..."
Nói đến đoạn này, anh bình tĩnh nhìn hai vị phụ huynh trước mặt, thốt ra một câu khiến cả ba người họ Chu phải trợn mắt kinh ngạc :"Ngày mai cháu định dẫn em ấy đến nhà bố cháu ra mắt."
"Khụ khụ khụ..." Tiếng sặc cơm không ngừng phát ra từ miệng Chu Cát Sa. Cô khó khăn vỗ ngực nhưng vẫn không thể nào kiềm chế được trái tim đang đập nhảy điên loạn.
Mẹ kiếp, đại thúc, sao chú có thể bình tĩnh thốt ra những lời như vậy ?!
Ôn Ngôn làm như không có chuyện gì cầm lấy tờ giấy giúp cô lau mồm, đồng thời vuốt nhẹ từ bờ vai đến hết sống lưng, lúc này Chu Cát Sa mới hết ho.
Chu ba liếc qua bà xã của mình, hắng giọng :"Ôn Ngôn à, con có nghĩ hơi... sớm quá không ?" Kể từ lúc hai ông bà bọn họ nhận định Ôn Ngôn là con rể của mình đã bắt đầu gọi anh bằng "con". Ôn Ngôn đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng lúc này, bàn tay anh dưới bàn nắm chặt căng thẳng. Anh cụp mắt xuống, che đi cảm xúc đang không ngừng đảo loạn trong lòng mình :"Chỉ là giới thiệu bạn gái thôi ạ, bố cháu rất mong được gặp mặt trực tiếp Chu Cát Sa."
Chu mẹ nghe thấy vậy, cười nhẹ nhõm, nói :"Gia đình con chu đáo quá, vậy cho cô chú gửi lời chào tới bố con nhé."
Ôn Ngôn nâng gọng kính, lễ phép cười ôn hoà :"Vâng ạ."
Sau giờ ăn, Chu mẹ cùng Chu Cát Sa rửa bát, còn Chu ba rủ Ôn Ngôn tới ghế sô pha, đánh... cờ vua.
Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn cờ vua cổ kính.
Chu ba trong lúc đang nheo mắt suy nghĩ nước cờ tiếp theo, làm như vô tình nói :"Ôn Ngôn, con quen con bé sắp được một năm rồi đúng không ?"
Ôn Ngôn nâng con mã lên, đặt vào vị trí con tượng của bên đối phương. Anh định nói rằng anh quen cô ấy từ lâu, rất lâu rồi, nhưng sợ dọa sợ vị cha vợ này mà anh đành ngoan ngoãn gật đầu.
"Chu Cát Sa, con bé ấy... Haiz..." Chu ba bỗng nhiên thở dài. "Nó là con một nên được mọi người trong nhà cưng chiều, tính tình đôi lúc tuỳ hứng, cộc cằn chẳng khác gì con trai. Nhưng trong tim lại là một cô gái sống rất tình cảm."
"Vâng ạ." Ôn Ngôn không biết làm gì ngoài gật đầu, gật đầu và gật đầu.
Chu ba di chuyển con tốt của mình, tiếp tục kể chuyện :"Ngày xưa hồi cấp 2 nó được một bạn nam tỏ tình, thằng bé đó cũng cao ráo sáng sủa lắm đó chứ. Nhưng con bé nhất quyết không chịu đồng ý, còn rủ mấy đàn em gặp mặt hội đồng. Không biết làm như thế nào mà cuối cùng thằng bé đó trở thành cánh tay phải của nhóm, cùng Chu Cát Sa xưng bá một vùng."
Ôn Ngôn cong khoé môi.
"Vậy mà từ khi gặp con..." Ông ngước đầu lên, nghiêm túc đánh giá. "Nó dường như nữ tính đi rất nhiều, thỉnh thoảng lại hay cười tủm tỉm. Cô chú nhìn con bé như vậy cũng vui vẻ theo. Chỉ mong sau này nó cưới được một người chồng tốt, yêu thương nó như cô chú yêu thương con gái mình."
Ôn Ngôn như có như không hướng ánh mắt về phòng bếp. Nơi đó, có tiếng nước chảy, có tiếng bát đũa, có tiếng nói chuyện của Chu mẹ, đôi lúc lại xen lẫn tiếng cười khúc khích của người thiếu nữ. Ánh mắt anh dịu dàng như làn nước mùa xuân, dường như trong mắt đang chứa đựng hình bóng người con gái trong phòng bếp.
"Chỉ cần Chu Cát Sa muốn, cháu sẽ dâng cho em ấy cả một cuộc đời hạnh phúc." Ôn Ngôn khẳng định chắc chắn như định đóng cột.
Chu ba dù sao cũng đã sống hơn nửa tuổi đời, ánh mắt nhìn người khá chuẩn. Từ lời nói, cử chỉ đến tình cảm nóng bỏng mà Ôn Ngôn dành cho con gái mình, ông biết rằng tất cả đều chân thật.
Tấm lòng nặng trĩu nhẹ nhõm bớt, Chu ba hăng hái đánh nước cờ tiếp.
Hai người đàn ông đấu với nhau, cuối cùng Ôn Ngôn thắng.
Chu ba vỗ vai anh, dáng vẻ trưởng bối dặn dò :"Con là một chàng trai tốt, cô chú tin con."
Đúng lúc này Chu Cát Sa khoác tay Chu mẹ bước vào phòng khách. Cô đi về phía anh, ngồi xuống, trầm trồ kinh ngạc :"Ái chà, anh thắng được bố em à ! Bố em ngày xưa từng đạt giải cờ vua cấp thành phố đấy, hồi đó suốt ngày rủ mẹ em chơi, cuối cùng lại yêu nhau."
Chu mẹ ngượng ngùng đỏ mặt khi nhắc đến chuyện xưa. Bà đưa cho Chu ba một quả quýt, sau đó đưa cho Ôn Ngôn cùng con gái mình, nói :"Ăn đi, quýt trong vườn nhà bà nội đấy, ngọt lắm."
Chu ba tách vỏ ra, chia thành từng múi, sau đó đưa cho Chu mẹ. Bà nhận lấy như bình thường, vui vẻ cho miệng, cảm nhận vị chua chua ngọt ngọt mọng nước.
Suốt cả quá trình, Ôn Ngôn đều quan sát bằng vẻ mặt ngưỡng mộ cùng sâu xa.
Sau nửa tiếng, Ôn Ngôn xin phép về bệnh viện. Cả ba người đi ra tiễn anh, chờ đến khi bóng chiếc xe xa dần mới vào nhà.
Chu Cát Sa đi lên cầu thang, đột nhiên dừng lại gọi Chu mẹ.
"Mẹ, mẹ có thể..." Chu Cát Sa lắp bắp mở miệng, hai mảnh đỏ khả nghi xuất hiện bên má.
Chu mẹ nhướng mày, cười xấu xa :"Cái gì cơ ? Nói to lên xem nào, bình thường giọng nói hùng hổ như con trai cơ mà."
"Mẹ ! Mẹ giúp con chuẩn bị cho ngày mai !"
———
Đúng mười một giờ, Ôn Ngôn đỗ xe trước cổng nhà họ Chu. Anh liếc mắt qua chiếc đồng hồ đặt riêng trên tay, đang định gọi cho cô thì cánh cửa bật ra.
Chu mẹ dáng vẻ phấn khích, hồ hởi chào anh :"Ôn Ngôn à, vào đi con."
Ôn Ngôn khí chất lạnh nhạt mang theo vẻ xa cách lúc này cũng trở nên nhu hoà đi không ít. Anh lễ phép chào Chu mẹ, sau đó gật đầu với Chu ba đang ngồi trên ghế sô pha.
"Hì hì, con bé Cát Sa xuống ngay đây thôi." Chu mẹ cười nhăn răng lộ vẻ háo hức trêu đùa.
Ôn Ngôn cũng không nhịn được cười theo, không hiểu cô bé của anh định gây bất ngờ gì đây ?
Rất nhanh thôi anh đã biết câu trả lời.
Từ phía cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, giọng nói hoảng loạn :"Mẹ, mẹ có thấy chiếc nơ con để ở đâu không ?"
Giọng nói ngay lập tức ngừng lại khi nhìn thấy bóng hình cao ráo giữa phòng.
Ôn Ngôn xoay lưng về phía cô, sống lưng thẳng tắp, ánh sáng chiếu lên người anh tạo nên phong thái sạch sẽ tựa ngàn tinh tú trên bầu trời.
Anh từ từ quay đầu lại, chậm rãi ngắm nhìn cô gái vừa mới bước xuống.
Nhờ có sự trợ giúp của Chu mẹ, Chu Cát Sa từ một nữ hán tử soái tỷ trở nên mềm mại nữ tính đi không ít. Cô để tóc xoã nay đã dài ngang lưng, trên đầu cài một chiếc bờm xinh xắn không quá chói loá, đôi mắt to đen láy như hai viên đá quý tinh xảo, trong trẻo tinh khiết xinh đẹp vô cùng. Sống mũi cao thẳng, da trắng như tuyết, đặc biệt là bờ môi chỉ được thoa lên lớp kem dưỡng đã trở nên đỏ hồng nộn nà tựa như có thể vắt ra nước.
Cô khoác lên một bộ váy đến đầu gối, màu sắc trắng đen đan xen với nhau, đuôi váy thỉnh thoảng chuyển động theo làn gió, tạo nên một cảnh tượng tiên khí xuất trần.
Ôn Ngôn nhìn cô chằm chằm, lòng nhốn nháo không yên, cả cơ thể không nhịn được run lên vì vui sướиɠ.
"Anh... Anh đến rồi sao ?" Chu Cát Sa bối rối đến mức bật ra một câu hỏi ngốc nghếch.
Ôn Ngôn chậm rãi tiến về phía cô như một vị vương giả cao quý. Anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi anh rồi dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
"Công chúa đúng là xinh đẹp thật." Giọng anh trầm ổn mang theo tia sủng nịch.
Chu Cát Sa thoáng chốc đã quên hết đi ngại ngùng, cười tươi để lộ hàng răng trắng trẻo :"Vậy chúng ta đi thôi, hoàng tử Ôn."
Cô cầm lấy chiếc túi đựng quà đã chuẩn bị từ trước, vẫy tay chào bố mẹ rồi leo lên xe anh.
Suốt quãng đường đi cô chỉ biết nhìn thẳng, tay ôm chặt chiếc túi trong lòng. Ôn Ngôn đánh tay lái, hỏi cô :"Hồi hộp ?"
"Rất hồi hộp." Chu Cát Sa không che giấu.
Dù sao người đàn ông bên cạnh cô đây đã trở thành quá nhiều cái "đầu tiên" trong cuộc đời cô.
Mối tình đầu, theo đuổi lần đầu, tỏ tình lần đầu, bạn trai lần đầu, nụ hôn đầu bây giờ cả... gặp gỡ phụ huynh lần đầu.
Ôn Ngôn trước đây cũng đã thoáng nhắc qua với cô về gia đình anh. Mẹ anh mất rất sớm vì căn bệnh ung thư, cho dù có tích cực điều trị cũng không thể kéo dài đến hết năm Ôn Ngôn học lớp hai. Vậy nên cuối cùng chỉ còn hai bố con anh, một người thì cố gắng leo lên chức giám đốc bệnh viện để khiến cuộc sống hai bố con dễ dàng hơn, một người thì chỉ biết cắm mặt vào học và nghiên cứu. Cuộc sống tình cảm giữa hai người có vẻ tẻ nhạt, và đúng là như vậy thật.
Ôn Ngôn từ khi có tiền lương đầu tiên đã dọn ra sống ở ngoài, cuối tháng sẽ về nhà thăm bố mình một lần. Từ khi xảy ra sự việc giục kết hôn kia, quan hệ cha con ngày càng tồi tệ.
Vậy nên lần này Chu Cát Sa đến không chỉ để gặp mặt, mà còn mong muốn gắn bó tình cảm giữa Ôn Ngôn và cha anh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giáo Y, Cháu Lại Tới!
- Chương 25: Gặp mặt