Chương 19: Quá khứ đau thương của hai nàng lọ lem
-----------------------------------------
Ai đã từng biết, từng nghe qua câu chuyện về nàng Lọ Lem và chàng hoàng tử? Ở hiền ắt sẽ gặp lành, như bông hoa sen sống trong bùn lầy tăm tối vẫn ngát hương thơm
.....
Còn những nàng công chúa dù xinh đẹp mĩ miều nhưng tính tình ương ngạnh, lạnh lùng và không biết quan tâm sẽ mãi chẳng có kết cục tốt đẹp
Nhưng thôi, trong truyện thì thế, chứ ngoài đời công chúa Ice Cocoham nhan sắc không vướng chút bụi trần, khí thế lạnh lùng cao ngạo vẫn là hình mẫu và người trong mộng của vô số những thanh niên thích mộng mơ một ngày nào đó em sẽ thành tiên. Lạnh lùng, cao ngạo, đầy vẻ tự tin, nhan sắc được xếp vào hàng top, và hơn hết là khinh bỉ những đứa có gấu mà cứ thích phô trương trước mặt nó, ok, Ice Cocoham là vậy.
"Iceeee à baeee, bao giờ bae mới có gấuuu đâyy yy? Khổ thân bae quá!!! "
- Hộc hộc!- nó bỗng bật dậy, chết tiệt, mấy hôm nay nó cứ mơ đi mơ về cái giấc mơ vớ vẩn này chứ? Hừ, Bailey chết dẫm, bà tưởng bà có bạn trai là ngon à? Tuôi không thèm care bà đâu...
Muốn ngủ nữa cũng chẳng ngủ được, 5h sáng rồi, nó thà đi tập thể dục còn hơn chìm trong giấc mộng quái gở này
5h15 sáng tinh mơ, Ice xách giày ra khỏi nhà. Aizzz, hít thở không khí trong lành thề chắc là ăn đứt cái giấc ngủ tởm lơmj ấy. Bailey, bà chị chết chắc rồi!
Nó thong thả nhét earphone vào tai, chạy bộ quanh khu công viên. Trong khi đó, hướng ngược lại, Ryan cũng đang tận hưởng không khí buổi sáng trong lành. Anh chợt thở dài, gặp hay không gặp đây? Anh chỉ muốn có một cuộc hẹn với cô nàng Stephanie đos đêr cảm ơn vì chuyện hôm trước, nhưng gặp rồi mấy ngày sau cô sẽ bám dính anh không rời nửa bước, còn nếu không thì tội lỗi quá! Anh lắc đầu vài cái, và trong làn sương mờ ảo của sớm mai lấp ló một khuôn mặt anh sẽ chẳng bao giờ có thể lẫn . . .
- Nguyên Tú. . .- Ryan giật mình. Hồi nhỏ, Nguyên Tú rất hay chơi cùng em gái anh, chắc chắn khi gặp được con bé sẽ biết được nhiều thông tin về Thiên Anh hơn
- Hả? - nó giật mình, giọng nói này, thật sự rất quen tai, quen lắm, nhưng nó không nhớ được của ai
.... Ry...y.an? Đúng rồi, là Ryan. Nhưn..ng, Ryan đâu còn trên thế giới này, chính cô cùng Skellen đã chứng kiến tất cả, bi kịch ấy... thảm cảnh đau thương ấy của 12 năm về trước . . . . .
12 năm trước...
Trong một đêm đông rả rích tiếng mưa tại Ottawa, Canada, nó cùng gia đình Skellen đang hát mưfng sinh nhật 9 tuổi của cô bé Skellen...
- Không hay rồi, thưa phu nhân...- lão quản gia già hớt hải chạy vào- Ông..gg chủ, b..bị bắn. Bọn chúng... lại đến...
- Không thể nào!- phu nhân, cũng là mẹ của Skellen la lên- Ryan, mau đưa Ice và Skellen đi trốn đi, mẹ ra giúp bố con...
- Nhưng mà...- Ice nhăn nhó- Cháu về gọi bố mẹ về giúp, được không ạ, họ chi..ỉi đang ở Sydney thôi mà...
- Nhanh lên... -phu nhân quát lên, bà thực sự mất kiên nhẫn rồi- Ice, nếu hôm nay là ngày cuối của vợ chồng ta, hãy nhắn bố mẹ chăm sóc Ryan và Skellen hộ ta nhé... Nhờ cháu cả đấy, bé con!
Nói rồi, bà chạy theo chồng, đẩy 3 đứa vào hầm rượu gần đó:
- Mấy đứa tìm trong hầm này còn một đường hầm nhỏ nữa, chui vào mà trốn đi !
Sau khi căn dặn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi im, Ryan chạy ra khỏi căn hầm, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: bố mẹ
Nhưng sự căn dặn của người lớn đâu thắng nổi tính hiếu kì và gan dạ của lũ trẻ thông minh hơn người này
- Ice, bám chắc chị nhé, kẻo ngã đấy, căn hầm này tối lắm!
Hai đứa trẻ chỉ kịp đi thêm vài bước thì bị chặn bởi một thi thể lạnh ngắt cứng đờ
- Ry...ya..n- Skellen sợ hãi ngồi sụp xuống- Anh ơi, anh ơi, huhuuu
- Bố mẹ bị chúng bắn rồi, hai đứa chạy đi, Ice, xin lỗi em nhé, lại để em dính vào chuyện nhà anh...
- Huhu, chẳng sao cả đâu anh, huhuu...- Ice nấc nghẹn trong tiếng khóc. Cả ngôi nhà chìm trong tang thương chết chóc. Hai đứa trẻ ngồi đó, lặng thinh. Trong màn đêm, ánh mắt hai đứa bé ấy cứ sáng lên, hận thù trào dâng trong 4 con ngươi, sâu thẳm trong lòng chỉ hiện lên một chữ: Frank
The last survivors,are you ready? Hahah, Skellen and Ice, i will remember your name...
Lão cáo già bước đi khệnh khạng bước đi, hai con mắt xanh đυ.c của kẻ gϊếŧ người loé lên trong cơn mưa. Lão cứ cười mà không biết rằng, the last survivors ấy mới là những người cần bị tiêu diệt...
Lão cáo kia ơi, sau này, khi đứng trước nòng súng của hai đứa bé năm ấy, lão hãy đừng hối hận tại sao năm kia lại để cho hai đứa trẻ ấy sống sót... Đôi khi, sự nhân từ cũng giúp ta nhận lấy cái chết...