🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hiện tại, Hướng Dương và Huy Nam đang ngồi ghế đá phía sau trường, cả hai đều im lặng không nói gì sau chuyện xảy ra vừa rồi.
Hướng Dương bỏ tay vào túi áo, dựa vào thành ghế rồi nhìn đi đâu đó xung quanh đây, trong đầu cô thấp thoáng nụ hôn vừa rồi với Gia Anh. Nghĩ tới, tim cô chợt đập loạn nhịp, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy dư vị ngọt ngào đó quen đến lạ. Cô cũng hiểu sao mình lại hành động như vậy giống như là người bạn gái của anh thật sự.
Nhưng nghĩ đến hành động của Huy Nam khi đánh Gia Anh khiến cô thật sự khó xử. Huy Nam một lúc càng quyết liệt khi cố gắng níu kéo cô, còn cô lại chẳng phân định được cảm xúc của mình.
"Em giận anh sao Hướng Dương? Tại sao lại ngăn anh chứ? Mà em với Gia Anh..."
"Là bạn!"
Hướng Dương cắt ngang lời nói của Huy Nam, cô không quay lại nhìn anh mà chỉ nhìn đi đâu đó trong không gian tiết trời u ám đậm chất ám dị này. Anh nghe từ "là bạn" thốt ra từ miệng cô nghe sao thật hờ hững.
"Là bạn, mà hai người lại hôn nhau thắm thiết thế kia... Nên nhớ, trong trường này, ai cũng biết chúng ta là vợ chồng, sẽ không tránh khỏi tai mắt đâu. Ngộ nhỡ, những hình ảnh này rầm rộ trong trường thì không hay đâu."
Huy Nam lên tiếng như kiểu trách móc cô vậy. Anh thật sự cảm thấy rất bực tức khi nhìn thấy cảnh tượng đó, anh chỉ muốn đánh Gia Anh một trận nhừ tử thôi.
Hướng Dương nhẹ giọng đáp:
"Gia Anh chỉ là lau nước mắt cho tôi thôi mà... Dù sao cũng là người một nhà, đến cả làm bạn, anh cũng chen vào sao Huy Nam?... Anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy."
Nói rồi, Hướng Dương đứng dậy bước đi thẳng về phía trước. Để Huy Nam ngồi một mình ở đó, anh cũng không giữ cô lại.
"Bộp",
Một cú tấn công bất ngờ phía sau lưng Hướng Dương, phía trước mắt cô như tối sầm lại, rồi ngã người xuống nên ngất lịm đi.
...
Tại sân thượng.
Hướng Dương choàng tỉnh dậy, cảm giác phía sau gáy đau ê ẩm và tê rần. Cơn gió thổi l*иg lộng thổi bay mái tóc cô.
Ngay trước mặt cô bây giờ là Ngọc Châu, cô ấy đang nhìn cô chăm chăm với ánh mắt của sự phẫn nộ. Ngọc Châu chợt nhếch môi cười nhạt cùng điệu giọng mỉa mai:
"Cô tỉnh rồi à, Hướng Dương?"
Vẻ mặt Hướng Dương vô cùng ngạc nhiên lẫn sự sợ hãi khi nhận ra tay chân của mình đều bị trói chặt. Cô suýt nữa không giữ được thăng bằng mà cô nhích chân vào bên trong, khi cô đang cận kề sát mép lan can của sân thượng tòa nhà. Cô đưa mắt nhìn xuống dưới chân tòa nhà mà run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Chỉ cần một cái đẩy nhẹ thôi cũng đủ để cô đi chầu diêm vương rồi.
Cô ngoảnh mặt lại nhìn Ngọc Châu đang đứng cách cô có một bước chân, trừng mắt lên nhìn cô, gằn giọng đáp:
"Cô đã quên những gì tôi nói rồi sao hả? Tại sao cô còn chưa rời xa Huy Nam đi. Hôm nay tôi sẽ khiến cô chính thức thành ma nơi này, bị mấy bọn quỷ khác giam cầm, có như vậy tôi mới có được Huy Nam... Dù sao thì cô cũng là người dương đứng trên ranh giới của cái chết rồi, tiết rẻ gì không chết đi..."
Hướng Dương lạnh đến rọn người khi thấy gương mặt hiện thục nết na kia của Ngọc Châu bổng chốc trở nên thâm độc tà ác, với ánh mắt sắc lẻm hiễn rõ sự ghen tuông vì tình yêu.
"Bây giờ chỉ một lực ở tay tôi thôi, cũng đủ để đẩy cô ngã xuống đó, chết một cách rất thê thảm."
Ngọc Châu mỉm cười đáp, rồi đưa tay nắm lấy chặt lấy áo Hướng Dương, khiến cô như bấn loạn mà gằn giọng lên đáp:
"Ngọc Châu, cô bình tĩnh lại đi... Tôi thật sự rất muốn rời đi nhưng vì ba mẹ của Huy Nam chưa về nên tôi chưa nói chuyện ly hôn của chúng tôi cho họ biết được..."
"Thôi đi! Tôi hỏi cô, cô yêu Huy Nam phải không? Trả lời thật lòng cho tôi biết đi. Có phải không hả?"
"Tôi... tôi..."
Hướng Dương lắp bắp không biết trả lời sao, ánh mắt né tránh cái nhìn sắc bén của Ngọc Châu như muốn nuốt trọn cô vậy.
"Chậc... Vậy để tôi nói thay cô vậy. Cô yêu Huy Nam, muốn buông bỏ nhưng lại buông không được phải không?... Tôi là người đến trước cơ mà, còn cô chỉ là người đến sau... Tại sao anh ấy lại yêu cô chứ? Tôi không can tâm... tất cả đều tại cô... Cô nên chết đi, để cho bọn quỷ tha ma bắt trừng phạt cô đi..."
Ngọc Châu nắm lấy áo cô đẩy xuống.
"Ngọc Châu, dừng lại, không được làm hại cô ấy!"
Tiếng hét phía sau khiến Ngọc Châu và Hướng Dương giật mình. Ngọc Châu thả lỏng tay quay lại nhìn, miệng thốt lên:
"Huy Nam!"
Huy Nam đang ở lối cầu thang lên sân thượng, nhìn Ngọc Châu với ánh mắt vừa lo lắng vừa giận dữ khi thấy Ngọc Châu hãm hại Hướng Dương.
Anh đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của đám con gái khi nghe họ nói, Ngọc Châu đã lôi Hướng Dương lên sân thượng làm gì đó, tin đồn này đã lan truyền khắp trường với chủ đề "đánh ghen". Anh đã tức tốc chạy ngay lên đó.
Không chần chừ gì nữa, Ngọc Châu xô Hướng Dương ngã người ra sau, khiến cô không kịp phản ứng gì. Cả người lao xuống khoảng không vô định, chỉ biết nhắm nghiền mắt lại chờ đợi nấm mồ trong sự sợ hãi không nguôi.
"Không được! Hướng Dương."
Huy Nam vụt bay chớp nhoáng, kịp thời nắm lấy bàn tay bàn tay lạnh ngắt của Hướng Dương, níu kéo cô trước ngưỡng cửa tử thần. Dẫu biết đây là xã hội dành cho những vong hồn, nhưng người đã chết không được siêu thoát, nhưng anh không muốn Hướng Dương phải chết, cô vẫn còn thanh xuân phía trước và chỉ muốn dùng tình yêu của mình để yêu, bảo vệ cô ấy.
Trời buông hoàng hôn đỏ rực, trên sân thượng tòa nhà 10 tầng, thân hình nhỏ bé đang lơ lửng giữa không trung, một bàn tay khác đang cố gắng níu giữ lại. Thành lan can quá thấp, Huy Nam cúi sát người xuống, dùng toàn bộ sức lực cuối cùng nắm chặt tay Hướng Dương, đôi mắt u uất giờ đây đang toát ra nỗi sợ hãi khôn cùng. Mồ hôi càng lúc càng nhiều làm trơn tay, khiến cô tưởng chừng muốn buông lơi bàn tay anh...
Hướng Dương nhìn xuống dưới, mọi thứ sao quá xa xôi, cô ngước nhìn Huy Nam, những giọt nước mắt tuôn ra không kịp ngăn lại.
"Buông tay tôi ra đi! Trước sau gì tôi cũng chết và biến thành ma xó nào đó thôi. Anh hãy tới với Ngọc Châu đi, cô ấy cần anh đấy."
"Không được! Anh không để em chết thảm như vậy, rồi bị bọn ma quỷ giam cầm lạc lõng nơi này đâu... Anh yêu em, anh có thể bảo vệ cho em mà, Hướng Dương."
Huy Nam gằn giọng nói đầy hoang mang, gồng hết sức mình để kéo Hướng Dương lên khỏi khoảng không đó. Đưa cô lên được sân thượng, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, cô khóc òa lên trong nỗi hoảng sợ, tay run lên cầm cập.
"Không sao rồi..."
Ngọc Châu quay người lặng lẽ bước đi trong nước mắt mặn đắng, tan nát cả cõi lòng.
"Cuối cùng thì người anh ấy yêu thật sự là Hướng Dương. Tại sao em là người đến trước lại lùi bước vì người thứ ba? Em đến trước sánh bước cùng anh, cô ấy đến sau vậy là niềm đau em gánh..."
...
Tại một căn phòng trống không có ai, Hướng Dương được Huy Nam đưa vào đây ngồi để tịnh tâm lại, đợi cô ổn định tâm lý mới đưa cô trở về nhà. Vẻ mặt cô tái nhợt thất thần như người vô hồn vậy.
Huy Nam nắm chặt lấy tay buốt lạnh của Hướng Dương, nhìn cô với ánh mắt sâu lắng.
Ngọc Châu đứng ở ngoài cửa nhìn vào, chấp nhận làm người ngoài cuộc. Cho dù không muốn người con gái đang ở bên cạnh anh nhưng giờ đây cô đành phải chấp nhận một sự thật, rằng anh ấy mãi mãi không thuộc về cô, có duyên nhưng không nợ. Cô thở dài tựa đầu vào cửa với giọt nước mắt nóng hổi chạy dọc xuống gò má. Cô đành chấp nhận bỏ cuộc thôi.
Huy Nam vô tình nhìn thấy vạt váy trắng thấp thoáng ở cửa, anh nhận ra đó là ai.
"Hướng Dương, em ở đây đợi anh một lát, anh sẽ quay lại liền."
Nói rồi, Huy Nam đứng dậy đi ra khỏi đây. Anh vừa bước chân ra khỏi cửa, Ngọc Châu thoáng giật mình vội đưa tay lau nước mặt nhìn anh.
"Chúng ta nói chuyện một lát đi, ở đây không tiện, tới chỗ khác để nói!"
Huy Nam lạnh lùng đáp.
Ngọc Châu chỉ gật đầu "Ừm" một tiếng.
Cả hai cùng nhau đi tới cuối dãy hành làng vắng để nói chuyện.
"Anh không lòng vòng nữa, mà nói thẳng vào vấn đề luôn. Anh thật sự xin lỗi, xin lỗi em... Anh yêu Hướng Dương, tình yêu của chúng ta giờ chỉ là quá khứ rồi em... Anh không xứng đáng với tình yêu của em..."
Ngọc Châu gượng cười trong niềm đau, đưa mắt nhìn về hướng xa xăm ngoài kia đáp:
"Giờ đã như vậy rồi, thì em biết phải làm sao đây... Đành phải chấp nhận thôi..."
Cô quay lại nhìn Huy Nam với ánh mắt chứa đựng cảm xúc khó tả, cô tiếp lời:
"Trước khi em đi đến cầu Nại Hà và uống canh mạnh bà để quên đi hết hồi ức này, anh có thể làm giúp em làm một chuyện được không?"
Huy Nam chần chừ một lát rồi lên tiếng:
"Chuyện gì?"
"Giúp em tìm mười mảnh ghép bị mất được không? Nó vô cùng quan trọng với em. Nếu anh giúp em, thì em sẽ để cho anh và Hướng Dương được sống hạnh phúc, không quấy rầy hay làm phiền nữa."
Ngọc Châu nói giọng đều đều, với ánh mắt nhìn anh, mong anh sẽ đồng ý.
Huy Nam gật đầu đồng ý: "Được, anh sẽ giúp em!"
...
Hướng Dương vẫn ngồi bất thần một mình trong phòng học. Trong phòng giờ đây yên tĩnh không một tiếng động, loáng thoáng có vài bóng trắng lướt qua nhưng cô chẳng màn bận tâm đến.
Huy Nam từ ngoài bước vào một cách chậm rãi khoan thai không gây ra tiếng động, đi đến bên Hướng Dương ngồi xuống bên cạnh sau khi nói chuyện với Ngọc Châu, giữa anh và cô ấy giờ đây chỉ là một quá khứ trôi vào dĩ vãng thôi.
Anh đặt hộp sữa dâu vào trong tay cho Hướng Dương, cô cầm lấy không buồn mà khui ra uống một hơi vì cổ họng cô đang khát.
"Anh với Ngọc Châu đã chấm dứt rồi. Cô ấy đã lựa chọn ra đi và chúc phúc cho hai chúng ta. Giờ em có thể cho anh cơ hội được không? Hãy ở bên anh, vì anh yêu em!"
Nói rồi Huy Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hướng Dương, nhìn cô với ánh chứa đựng cảm xúc thật lòng. Hướng Dương nhìn xuống bàn tay Huy Nam đang nắm tay mình, nhưng cô thật sự không có cảm giác gì, rồi ngước lên nhìn anh.
Cô nhẹ giọng nói: "Ngọc Châu đã thật sự ra lựa cho ra đi sao? Tôi cảm thấy thật có lỗi với cô ấy. Vì anh chính là chỗ dựa duy nhất của cô ấy. Tôi làm sao có thể cho anh cơ hội đây?"
Và cô đặt hộp sữa xuống bàn đứng dậy bước đi nhưng bị Huy Nam kéo lại, ôm chặt vào lòng. Anh hơi cúi đầu, ghé sát vào tai cô đáp:
"Anh yêu em, thật sự yêu em... Anh ngày nào cũng sẽ ôm em, quan tâm em, nói yêu em. Làm mọi cách để em chịu mở lòng với anh..."
Giọng nói của nghe sao thật dịu nhẹ khiến Hướng Dương cảm thấy có chút xao lòng. Đôi bàn tay cô bất giác đưa lên định vòng tay đáp lấy cái ôm này từ anh, nhưng chợt khựng lại rồi lại buông lơi.
Gia Anh đứng ngoài nhìn vào rồi quay lưng bước đi với vẻ mặt lạnh buồn, tim anh đau nhói khi thấy người con gái ấy trong vòng tay của người con trai khác.
"Hóa ra là tình yêu luôn cố chấp... Cứ hy vọng một ngày người sẽ thấy, rằng anh vẫn không ngừng nhớ em đêm cũng như ngày."
Hoàng hôn khóc cho một người vẫn vô hình giữa hai người...
...