Chương 7
Ngày 13 tháng 5 năm 1893.
Chiếc xe ngựa hai bánh dừng lại, “Thưa ngài, đã đến nhà”, người đánh xe nói.
Một hàng dài những cỗ xe ngựa bốn bánh hai mui và xe ngựa bốn bánh bốn chỗ ngồi chật kín lề đường lên xuống ngôi nhà tại thành phố của gia đình Tremainne. Dường như vợ anh đang tổ chức một bữa tiệc, với khoảng ba mươi, bốn mươi người tham dự. Camden đã đi vắng bốn ngày để thăm cha mẹ anh. Có phải cô đã ăn mừng sự biến mất khỏi trái đất của anh rồi không?
Mặc dù căng thẳng khi thấy anh quay về, người quản gia che giấu thật tốt dưới lớp vỏ lo lắng cáu kỉnh. Ông chủ chắc phải mệt mỏi. Ông chủ có muốn đi tắm hay không? Cạo râu? Bữa tối đưa đến phòng? Camden đã nghĩ anh sẽ nhận được một lời mời thuốc phiện, để ông chủ đổ sụp vào giấc ngủ miên man vô thức nhanh chóng, nhờ thế mà buổi dạ tiệc của bà chủ có thể tiếp tục mà không bị cản trở.
“Có người đến nữa không?”, anh hỏi. Nếu đây là một buổi khiêu vũ, sẽ có thêm người đến nữa.
“Không, thưa ngài”, Goodman cứng nhắc đáp lời, “Đây chỉ là một bữa tối”.
Camden xem đồng hồ. Mười rưỡi. Giờ này khách mời chắc hẳn đang ở trong phòng khách, cả đàn ông và phụ nữ, sẵn sàng ra về trong vòng tiếng rưỡi nữa để đi đến những buổi dạ tiệc và khiêu vũ khác.
Anh đẩy cánh cửa đôi của phòng khách và thấy vợ anh đầu tiên, lộng lẫy trong kim cương và lông đà điểu. Bên cạnh cô là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang cau mày, hình như đang khuyên bảo cô. Cô lắng nghe anh ta với một vẻ kiên nhẫn cường điệu.
Chầm chậm, từng người từng người một, sau đó là hai người một và ba người một nhận ra ai đã xuất hiện giữa bọn họ, mặc dù không ai trong bọn họ đã từng gặp anh. Những tiếng rì rầm trò chuyện giảm dần, cho đến khi ngay cả cô cũng phải liếc ra cửa để xem chuyện gì đã gây ra sự im lặng này.
Miệng cô mím chặt lại khi cô nhận ra sự hiện diện của anh, nhưng ngay lập tức cô khoác lên một nụ cười rạng rỡ giả tạo và đi về phía anh, “ Camden , anh đã trở về. Hãy đến đây, và gặp vài người bạn của em. Tất cả bọn họ đang vô cùng mong muốn được làm quen với anh”.
Táo bạo đến mức đáng sửng sốt vậy đấy. Cả gan đến vậy. Vớ vẩn đến vậy.
Anh hy vọng ngài Frederick thích mặc váy. Camden nắm lấy khuỷu tay vợ và nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Anh đã nghe đồn rằng anh có cuộc hôn nhân hòa nhã nhất mà mọi người được biết. Chẳng việc gì mà anh phải tranh cãi ngược lại,
“Tất nhiên, anh sẽ rất vui”.
Theo hướng dẫn của cô, những vị khách đón chào anh một cách thân thiện, mặc dù hầu hết bọn họ không đạt được thái độ thản nhiên của cô. Người đàn ông đẹp trai đang nói chuyện riêng với cô được giới thiệu cuối cùng, lúc này anh ta đang đứng cạnh một cô nàng tóc đen, cao ráo và cũng có vẻ đẹp ấn tượng như anh ta.
“Cho phép tôi giới thiệu ngài Tremaine”, vợ anh nói. “ Camden , quý ngài và quý bà Wrenworth”.
Vậy đây là ngài Wrenworth, Quý ông Lý tưởng, theo bà Rowland, và là người tình xưa của Gigi.
“Thật vinh hạnh, thưa ngài”, ngài Wrenworth nói, với tất cả vẻ ngây thơ mượt mà của một người đàn ông chưa bao giờ cắm sừng Camden .
Camden cảm thấy gần như là thích thú. Anh đánh giá cao trò đùa tinh tế nho nhỏ này. “Vinh hạnh. Ngài không phải là Felix Wrenworth - tác giả của bài báo thú vị về cuộc đuổi bắt sao Chổi của sao Mộc chứ?”
Điều này khiến mọi người giật mình, đặc biệt là quý bà Tremaine.
“Ngài cũng là một người say mê thiên văn học à, thưa ngài?”. Quý bà Wrenworth hỏi với giọng ướm thử.
“Gần như thế, thưa phu nhân thân mến”, Camden trả lời với một nụ cười mỉm.
Vợ anh không thoải mái liếc nhìn người tình cũ.
Những khách mời quên mất việc phải ra về khi đối mặt với lựa chọn trở thành những người đầu tiên quan sát và bàn tán về việc vợ chồng Tremaine xuất hiện công khai cùng nhau hay tham dự một buổi khiêu vũ không quá khác biệt so với buổi khiêu vũ họ đã tham gia ba ngày trước đó.
Camden không làm mọi người thất vọng. Anh là một vị chủ nhà quyến rũ.
Nhưng tốt hơn cả thế, anh bộc trực, ở một mức độ nhất định.
Anh ta định ở lại Anh bao lâu? Một năm, ít nhất.
Anh ta thích ngôi nhà của mình đến mức nào? Nhà của anh, ngôi nhà mà anh cực kỳ thích, nằm trên Đại lộ số Năm của Manhattan . Nhưng anh thấy ngôi nhà của vợ mình cũng tạm được.
Chẳng phải quý bà Tremaine tối nay trông rất đẹp sao? Quá đẹp để nói thêm một lời. Anh đã biết quý bà Tremaine từ khi cô còn là một đứa bé sơ sinh, và cô chưa bao giờ trông kém hơn.
Anh ta đã gặp ngài Frederick Stuart chưa? Ngài nào?
Quá nửa đêm - sau một vài nhắc nhở sắc sảo của vợ anh về lời hứa tham dự những bữa tiệc tiếp theo - những người khách của họ cuối cùng cũng chuẩn bị ra về. Quý ngài và quý bà Wrenworth là những người cuối cùng ra về. Khi quý bà Wrenworth ra khỏi cửa trước, ngài Wrenworth quay lại, kéo Gigi lại gần, và thì thầm điều gì đó vào tai cô, như thể chồng cô không đứng cách đó năm feet.
Cô cười phá lên, một sự vui vẻ bộc phát, và thực sự đã xô ngài Wrenworth ra khỏi cửa.
“Để anh đoán. Anh ta đề nghị một trò chơi ménage à trois (*) ?” Camden nhẹ nhàng hỏi khi họ sánh vai lên cầu thang.
(*) Ménage à trois: Quan hệ tìиɧ ɖu͙© ba người.
“Felix ư? Không. Anh ấy đã trở thành một người ca tụng tổ ấm và gia đình buồn chán kể từ khi kết hôn. Thực ra, anh ấy đang tranh cãi chống lại vụ ly dị một cách chán ngắt cả tối nay, trước khi anh về đến”. Cô cũng vậy, duy trì vẻ ngoài vui vẻ của mình, “Ừm, nếu anh muốn biết thì em cho anh biết rằng anh ấy đã bảo em, “Hãy làm anh ta choáng váng mê muội”.
“Và em sẽ nghe theo lời khuyên khôn ngoan của anh ta chứ?”
“Dẹp bỏ vụ ly dị hay làm anh choáng váng mê muội?”, cô cười giòn, sức hút du͙© vọиɠ tỏa ra từ cô là không thể nhầm lẫn, “Em không chấp nhận lời khuyên từ ngài Wrenworth trong trường hợp này, hoặc từ bất kỳ ai ngốc nghếch nghĩ rằng em nên duy trì hôn nhân với anh. Nói thẳng ra là, em hy vọng nhiều hơn từ anh ấy. Freddie coi anh ấy là một người bạn”.
Freddie tội nghiệp, anh nghĩ.
“Ừm”, cô nói khi họ chuẩn bị đi tách ra, “Em có nên mong đợi một cuộc viếng thăm tối nay không?”
“Chắc là không. Anh không muốn làm bụng mình lộn nhào. Nhưng hãy cứ sẵn sàng trong những ngày tới”.
Cô trợn mắt, “Em không thể đợi”.
Cô đã nói y như thế với anh một lần, vào ngày cuối cùng của thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của họ. Lúc đó cô đã thực sự có ý như vậy, hai má đã hồng lên vì vui sướиɠ và mong đợi. Cũng như anh.
“Anh có thể”, anh nói.
Cô thở dài, hơi thở run run vì mệt mỏi, “Cút xuống địa ngục đi, Camden ”.