Chương 14
Tháng 1 năm 1883.
Gigi giật mình thức giấc từ rất sớm, thở hổn hển và ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong giấc mơ, cô thấy mình chạy trong chiếc váy ngủ, đuổi theo thứ gì đó trong bóng đêm và la hét, “Trở lại! Trở lại với tôi!”
Giấc mơ này có phải là một điềm gở? Hay đó là lương tâm của cô, day dứt trong ngục tối suốt ba tuần qua, và cuối cùng nó đã phá vỡ vòng kìm hãm, phát điên và lao đến để giải quyết ân oán với cô?
Cô chạm vào chiếc nhẫn đính hôn Camden đã trao cho cô. Nó chắc chắn vừa vặn ôm lấy ngón tay cô, vòng tròn vàng ấm áp như làn da của cô, mặt đá saphia thì mát lạnh như lụa. Ở chân giường, Croesus khịt khịt mũi trong cái giỏ đan bằng liễu gai lót đệm. Cô cúi xuống nhìn nó. Nó thật sạch sẽ và ấm áp. Cô nắm lấy một cái chân của nó và cảm thấy nỗi sợ hãi dần tan đi.
Cô hít một hơi sâu rồi thở ra. Tất cả đều tốt đẹp. Và ai cần lương tâm khi đang hạnh phúc bay bổng như thế này chứ?
Đúng không?
Địa ngục cũng không miêu tả được nó.
Camden đứng giữa vũng nước xoáy của niềm vui và sự hân hoan, và vũng nước xoáy đó đang chìm xuống. Bữa tiệc chúc mừng. Những lời chúc mừng không dứt. Bữa sáng đám cưới. Những ánh chớp và tiếng nổ của máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này cho con cháu về sau. Quá nhiều tiếng cười. Quá nhiều niềm vui. Quá nhiều sự hài lòng chân thành xung quanh. Anh cảm thấy mình là một kẻ lừa đảo siêu hạng, một kẻ lừa đảo bự hơn cả cô.
Rất nhiều lần ý chí của anh gần như sụp đổ. Mọi người đang mừng hạnh phúc cho anh. Cho họ. Mắt bà Rowland đã long lanh nước. Claudia cũng vậy.
Bao quanh bởi một biển vải voan và lụa, với Briarmeadow được trang hoàng bằng hoa thủy tiên vàng và tuy-líp cho đến tận trần nhà, mùi hương của hoa giống trong ngày đầu tiên của mùa xuân, họ vẫn nghĩ đó là một câu chuyện thần tiên, một cuộc hôn nhân quá may mắn và hạnh phúc. Sức nặng của sự dối trá của chính anh khiến anh nghẹn thở. Sau cùng thì, đó là cô, người cứu vớt những ý định tội lỗi của anh, cô - với vẻ rạng ngời như phang vào anh một cú trời giáng mỗi khi anh nhìn cô. Mỗi nụ cười nồng nhiệt, kiêu kỳ của cô như đang gϊếŧ dần anh, mỗi tiếng cười khúc khích vui vẻ của cô là một nhát dao cứa vào trái tim anh.
Sau buổi tiệc, họ di chuyển mười lăm dặm đến một ngôi nhà khác của nhà Rowland gần Bedford dành cho đêm tân hôn. Hai người họ, một mình - nếu không tính Croesus - trong không gian chật hẹp nặng nề của một cỗ xe độc mã. Chếnh choáng và líu lo do tác động của rượu sâm-banh, vợ mới cưới của anh hoạch định bữa tiệc chiêu đãi bất ngờ mà họ sẽ tổ chức với những người bạn của anh.
Căn hộ mà người đại diện của cô tìm cho họ có mười phòng nằm ở Quận Latin, nhìn ra phố Rue Moufetard. Anh nghĩ mời bao nhiêu người thì phù hợp với một căn hộ như vậy? Liệu cô giáo tiếng Pháp của cô có thể dạy cô đủ để xoay xở với những cuộc trò chuyện tối hôm đó hay không? Và nếu họ chiêu đãi món pa-tê gan ngỗng và trứng cá muối, có lẽ bạn của anh sẽ không chú ý rằng họ chưa có nhiều đồ đạc?
Lòng nhiệt thành trẻ con của cô về cuộc sống họ không bao giờ chia sẻ cào xé anh với sự hung bạo anh không muốn hiểu. Niềm hạnh phúc rạng ngời trong mắt cô, ánh sáng của hy vọng và náo nức, khiến cô hấp dẫn, quyến rũ, xinh đẹp, bất chấp mọi điều anh đã biết, bất chấp sự vô liêm sỉ và ích kỷ dưới vẻ nữ tính đồϊ ҍạϊ ở cô.
Anh muốn đánh đập cô, để khẳng định quyền lực của anh đối với cô trong hành động xấu xa, tàn nhẫn nhất, để đè bẹp ô và phá tan ánh sáng đáng yêu đó. Việc đó có thể là độc ác, nhưng thành thật, ở một mức độ nào đó. Anh kìm lại bởi sự đồϊ ҍạϊ tương đương của anh. Tan vỡ, phải, nhưng tan vỡ tất cả cùng một lúc. Anh không muốn điều đó. Anh không muốn cô nhận ra con thú trong anh. Anh muốn cô sợ hãi, tuyệt vọng, nhưng vẫn muốn anh, vẫn nghĩ anh là người đàn ông hoàn hảo nhất cô từng gặp.
Đó là cách anh sẽ hành hạ cô, sau khi anh rời khỏi cuộc đời cô về mặt thể xác. Một kế hoạch hoa mỹ mà lố bịch, thậm chí là phức tạp, một kế hoạch khiến anh vừa hài lòng vừa xấu hổ.
Anh chỉ đợi đến đêm nay, cái đêm trớ trêu và kinh hoàng này.
Camden đang uống rượu cognac trực tiếp từ một chiếc bình khi cánh cửa nối hai căn phòng ngủ mở ra. Anh quay lại và uống thêm một ngụm nữa, không hề cảm thấy ngọn lửa đang trượt xuống cổ họng. Cô được bao phủ bởi một ngọn lửa trắng thuần khiết, mái tóc bồng bềnh như mặt sông Styx buông xõa. Đầu ngón chân của cô, tròn và xinh xắn, lộ ra khỏi chân váy trắng. Anh đột nhiên cảm thấy say rượu.
“Anh không đến”, cô nói một cách nhẹ nhàng và buồn bã.
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi. Mới chỉ được năm phút kể từ khi cô hầu gái của cô đi khỏi, “Anh cá với mình rằng em sẽ đến với anh trước”.
“Anh khiến em hồi hộp”, cô nói trong khi vặn vẹo một đầu sợi dây lụa buộc hai vạt váy lại với nhau, “Em nghĩ...”, giọng cô nhỏ dần.
“Em nghĩ gì?”
“Em sợ là anh đã suy nghĩ lại”.
Một tia hy vọng lóe lên trong anh. Nếu bây giờ cô thú tội, nếu cô đang chìm trong sự hối hận, sợ hãi nhưng vẫn có can đảm để thú nhận những gì cô đã làm và gánh chịu trách nhiệm, anh sẽ tha thứ cho cô. Không phải ngay lập tức, nhưng anh sẽ tha thứ. Và đổi lại, anh sẽ xóa bỏ toàn bộ âm mưu ma quỷ của anh.
“Tại sao em lại nghĩ thế?”, anh nói.
Hãy làm điều đúng đắn, Gigi. Hãy làm điều đúng đắn.
Cô ngần ngại. Trong một giây thoáng qua, cô trông có vẻ mâu thuẫn và sợ hãi. Nhưng ngay lập tức, cô đã lấy lại tự chủ của mình, một Cleopatra trẻ đang ở thời kỳ hoàng kim. Đôi mắt cô di chuyển xuống dọc người anh và chầm chậm lướt ngược lên, “Sự bồn chồn của đêm tân hôn, em cho là thế. Không có gì khác”.
Thay vì thành thật, cô đã rơi vào thói quen cố hữu muôn thủa: sự khôn ngoan của phụ nữ. Cô nghĩ anh quá ngu ngốc đến mức sẽ tiếp tục trong tình trạng mê đắm du͙© vọиɠ và không hề nhận ra mình đã bị biến thành một cái đầu lừa.
Cơn thịnh nộ - cuồng loạn và hoang dại - nổ tung trong anh. Anh vứt cái bình sang một bên. Trong một nhịp tim, anh đã thu ngắn một nửa khoảng cách giữa họ. Anh sẽ treo lủng lẳng cái mông dối trá, mưu mẹo của cô ngoài cửa sổ cho đến khi cô gào thét, cầu xin và cuối cùng phải khóc và nói ra sự thật.
Cô mở chiếc áo choàng và để nó rơi xuống. Bên dưới chiếc áo choàng là một chiếc váy ngủ trong suốt như một ly nước, lớp vải mỏng không che giấu được gì.
Anh dừng lại và nhìn cô chằm chằm, cơ thể anh phản ứng ngay lập tức. Cô là một giấc mơ khêu gợi: ngực cao và săn chắc, núʍ ѵú hồng như đâm thẳng vào mắt người đàn ông, chân dài và hông nở một cách xấu xa và tuyệt đẹp, một cặp hông để dành cho người đàn ông ghì lấy khi anh đi vào cô trọn vẹn.
Đồ phản trắc, anh nghĩ, bằng cả tá ngôn ngữ. Đồ động đực. Đó là cho anh.
Con xúc xắc cuối cùng đã được quăng ra, lựa chọn cuối cùng cũng đã được quyết định. Con đường cao quý sẽ hoang vu và cô độc. Anh dấn mình vào con đường đó để sám hối. Lửa cháy bùng lên trong lò sưởi, nhưng mùa đông nước Anh ẩm ướt và xảo quyệt vẫn len lén len vào dọc tường và sàn nhà. Anh khép lại khoảng cách giữa họ. “Lên giường đi!”, anh nói và nắm cổ tay cô, “Em sẽ bị lạnh đấy”.
Bên dưới ngón trỏ của anh, mạnh máu của cô đập điên cuồng - đầu óc cô lạnh lùng và tính toán, nhưng máu cô chắc chắn phải nóng lên. Cô ngoan ngoãn đi theo và để anh dẫn cô bước lên chiếc bệ đặt ở gần giường rồi chui xuống dưới tấm chăn.
Cô ngồi thẳng dựa vào một chồng gối, cái chăn được kéo qua bụng một chút. Ánh mắt cô di chuyển về phía anh, sau đó lướt đến một góc phòng. Những ngón tay cô túm chặt cái chăn.
Bây giờ cô đang sợ cái gì? Khôn ngoan như Camden cũng không phân biệt được những mục tiêu cuối cùng của mình, chúng đã bị che khuất bởi địa ngục ham muốn đe dọa cháy bùng khỏi vòng kiểm soát. Với tác động dịu dàng của một đầu đạn nổ anh bỗng hiểu ra rằng cô hồi hộp bởi vì cô là một trinh nữ, và đây là lần đầu tiên của cô với đàn ông. Anh suýt nữa đã cười phá lên. Thật bình thường. Thật hấp dẫn. Thật ngọt ngào, dịu êm.
Chúa giúp anh.
Anh từ từ cởi trang phục, lột bỏ cả danh dự và tính ngay thẳng cùng với áo gi-lê và sơ mi. Tính hiếu kỳ của cô chắc phải vượt qua sự e thẹn không giống với tính cách của cô, vì cô nhìn anh như thể anh là điều kỳ diệu tuyệt vời mà cô đã dành cả cuộc đời để quỳ gối tha thiết nguyện cầu.
Đừng nhìn tôi như thế! Anh muốn hét lên. Tôi cũng vô nguyên tắc, gian xảo, và tàn nhẫn như cô. Thậm chí là hơn, nếu có thể. Chúa ơi, đừng nhìn tôi như thế! Nhưng cô vẫn nhìn, đôi mắt cô tỏa sáng với lòng tin và sự sùng bái mà người ta chỉ có thể nhìn thấy ở Thời kỳ của những hiệp sĩ.
Anh trèo lên chiếc giường mềm mại một cách dối trá ở phía bên kia cô và ngồi xuống giống cô, thẳng lưng, một bức tường bằng gối phía sau, tấm chăn che hết quần anh. Anh ước anh đã ăn chơi trác táng khắp St.Petersburg, Berlin,và Paris. Cơ thể anh bùng cháy với lửa địa ngục, nhưng tâm trí anh trống rỗng đờ đẫn. Làm thế nào để có thể làʍ t̠ìиɦ, một cách đúng đắn, với một cô gái mà mình khinh miệt với mức độ lớn hơn tất cả tình yêu trên thế giới này cộng lại?
Cô đằng hắng, “Anh có... ừm... cần áo ngủ không?”
Anh bật cười bất chấp tâm trạng của mình, và câu trả lời đến với anh. Cách duy nhất để làʍ t̠ìиɦ với cô là coi như ba mươi giờ đồng hồ vừa qua chưa xảy ra, như thể trái tim anh vẫn căng tràn với niềm hạnh phúc ngọt ngào. Anh trượt một lọn tóc của cô giữa những ngón tay run run của mình. Nó cũng lạnh như nước. Anh nâng nó lên và áp vào môi, hít lấy mùi vị sạch sẽ ngọt ngào của nó, mùi hương như mùi thơm của một lá non, “Không, cảm ơn em”, anh nói. “Anh không nghĩ tối nay anh cần một chiếc áo ngủ”.
Cô hắng giọng lần nữa, khẽ hơn, “Ừm, vậy, chúng ta nên cầu nguyện và đi ngủ, đúng không?”
Anh cười, rồi sợ hãi vì trở lại thời gian ngày hôm trước thật dễ dàng biết bao, để được cười và vui sướиɠ với từng câu nói của cô. Anh ôm lấy cô, hôn cô, và nếm hương vị hắc hắc của kem đánh răng, thưởng thức mùi nước hoa ngọt ngào của cô.
Miệng cô thật nồng nhiệt ấm áp. Mái tóc cô xõa trên cánh tay và ngực anh, làm anh ngất ngây với sự ve vuốt nhẹ nhàng của nó. Và mùi hương của cô. Anh đã bị lôi cuốn vào quên lãng bởi làn da tươi mát của cô, như dòng sữa mát lành vẫn còn tỏa hơi.
Anh sẽ không bao giờ có cô lần nữa. Không bao giờ. Nhận thức đó quất mạnh vào anh. Sự bất công của nó. Anh muốn phá tan chiếc giường, cửa sổ và lò sưởi. Anh muốn lắc cô cho đến khi cái đầu ngu đần của cô kêu lọc cọc. Em đã làm gì với anh? Em đã làm gì với chúng ta thế này?
Thay vào đó, anh trở nên chậm hơn, dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn. Anh hôn lên từng xăngtimét trên khuôn mặt cô, rồi cởi váy, và âu yếm từng chuyển động của cơ thể cô. Núʍ ѵú mềm mượt như lụa của cô là thứ ngọt ngào nhất mà anh từng được nếm, tiếng rêи ɾỉ khoái lạc của cô là âm thanh du dương nhất anh từng nghe. Và cô đáp lại anh như thế nào. Cô là giấc mơ say đắm của một cậu bé còn đi học trở thành hiện thực, cuồng nhiệt, sẵn sàng, và đang run lên vì thèm muốn. Bàn tay cô khao khát và tham lam đi lang thang, tìm kiếm anh với những cái đυ.ng chạm không hề ngây thơ. Miệng cô đi theo bàn tay, nhấm nháp, chạm khẽ vào anh, âu yếm từng ngóc ngách cơ thể anh.
Cuối cùng anh đi vào cô, và cô gắn kết vào anh với sức nóng thiêu đốt của mình. Sự xâm nhập của anh làm cô đau. Anh xin lỗi một cách rời rạc, gần như không hiểu nổi thái độ đạo đức giả của mình - anh hối hận vì gây đau đớn thể xác cho cô, và đã tàn ác mong đợi đập tan tinh thần của cô.
Để trượt hoàn toàn vào trong cô, để xuyên qua rào chắn mượt mà của cô, với tiếng thở hổn hển, rêи ɾỉ và những tiếng thì thào nho nhỏ của “vâng” và “hơn nữa” rát bỏng tai anh, là anh mất đi từng mảnh tâm trí của mình. Anh thì thầm những lời ngọt ngào vào tai cô, những từ ngữ vừa tôn sùng, vừa xấu xa, và nuốt lấy những tiếng rêи ɾỉ của cô. Anh chạm vào cô nơi anh lấp đầy cô, mải mê với sự mềm mượt như bơ tan chảy của cô, và say sưa với sự điên cuồng đang cuốn cô vào.
Giá như nỗi đau trong tim anh không nhân lên từng ít một với mỗi cú đâm, mỗi cái vuốt ve, mỗi lời âu yếm. Nhưng du͙© vọиɠ sôi lên và trào xuyên qua anh bất chấp nỗi đau đó. Sự khêu gợi nồng nhiệt của cô chiếm hữu anh. Chinh phục và đánh bại anh. Khi cô cuốn đôi chân dài quanh người anh, anh đánh rơi mất mảnh kiểm soát cuối cùng.
Những cảm xúc đó quất mạnh vào anh, dữ dội hơn, hoang dại hơn, ngọt ngào mãnh liệt hơn bất cứ cảm giác gì anh đã từng biết đến hoặc tưởng tượng ra. Anh từ bỏ, đầu hàng, chỉ loáng thoáng nhận thấy những tiếng làu bàu và nguyền rủa của mình, của những chuyển động nặng nề của cơ thể khi anh lao vào cô, trút cạn trong cô.
“Ôi, Chúa tôi, Gigi”, anh lẩm bẩm, “Gigi”.
Vậy là, anh đã làm nó. Hành động hèn hạ nhất của cuộc đời anh. Giờ cô sẽ ngủ, còn anh nhìn chằm chằm vào trần nhà trong phần còn lại của đêm. Anh sẽ thức dậy trước bình minh, cho người làm nghỉ một ngày và giải quyết những việc cần thiết với cô trong ánh sáng lạnh lẽo của buổi sáng.
Nhưng cô không ngủ. Cô níu lấy anh, rải những nụ hôn lên khắp vai và cánh tay anh, cười khúc khích và nói, “Làm lại một lần nữa nhé!”.
Và anh lại cương cứng lần nữa, chỉ cần thế. Khi anh quay sang cô, trong ham muốn mê đắm, trong cơn đói khát làm anh suy kiệt từ trong ra ngoài, anh nhìn thấy sự tàn khốc của sai lầm của mình. Anh không bước vào con đường sám hối. Anh đã gõ cửa địa ngục.