Mình hiện tại còn đẹp trai không
Suy nghĩ này, Hứa Hẹn chạy nhanh chạy đến lu nước phía kia, mở nắp ra nhìn vào trong và quan sát, mặt vẫn là gương mặt của mình, chính là…… Như thế nào cảm thấy có chỗ kỳ quái, có chỗ nào không giống nhau. Chẳng lẽ là bởi vì tóc dài hơn sao?
Nhịn không được sờ sờ mặt mình, cảm thấy mặt mịn màng, nhìn xem tay, như thế nào lại xấu như vậy! Một vết chai lớn ở trên tay, ngẫm lại cũng đúng, đây một nam nhân sống một mình ở chỗ này, hẳn là mọi thứ đều là chính mình làm, có thể không xấu sao.
“Rột…… Rột……” bụng Hứa Hẹn vang lên một tiếng.
“Thật đói……” Hứa Hẹn đi đến phòng bếp vừa nhìn thấy, còn có một ít bánh nướng đã nguội, chính mình lười nhóm lửa bếp, đành phải ăn bánh nguội uống nước lã.
“Tiên sinh! Tiên sinh!” Ngoài cửa vang lên vài âm thanh non nớt truyền đến.
Hứa Hẹn chạy nhanh ra cửa thì vừa thấy, một đám trẻ đang gõ cửa gỗ, kêu mình mau mở cửa.
“Các ngươi tới, sớm như vậy ……” Hứa Hẹn có chút đông cứng nói.
“Tiên sinh hiện tại đã không còn sớm!”
“Tiên sinh người như thế nào còn chưa có thay quần áo!”
“Tiên sinh người như thế nào còn chưa vấn tóc!”
“Tiên sinh! Tiên sinh! Cơm sáng của Trung Hợi đâu!”
Trung Hợi, là tên của chú chó lớn kia.
Các bạn nhỏ mồm năm miệng mười, các loại vấn đề theo nhau mà chất vấn.
Hứa Hẹn không muốn ở lại đây, xấu hổ ho khan vài tiếng, nói: “Tiên sinh bị bệnh, hôm nay cùng ngày mai liền không giảng bài, các người ngày khác lại đến đi!”
“Tiên sinh người thấy không khoẻ chỗ nào?” một bạn nhỏ quan tâm hỏi.
“Không có việc gì, chính là có một chút bệnh nhẹ, các ngươi đi về trước đi.”
Các bạn nhỏ rốt cuộc cũng rời đi.
Hứa Hẹn chạy nhanh vào phòng ngủ, nhìn thấy mấy văn thư, nhớ rõ giống như thấy được mấy quyển chép tay của bản thân.
Sau khi xem xong, có thể xác định chính là, bản thân vẫn tên là “Hứa Hẹn”, tự là “Ẩn Thanh”, là một tiên sinh dạy học ở “Lâm Ô Trấn”. Độc thân, gia sản chỉ có một gian nhà nhỏ này, mấy con gà, một con chó tên Trung Hợi. Một ít việc vặt cũng nhớ không ít. Chủ yếu nguồn thu nhập chính là học phí thu được của sáu học sinh, chăn nuôi, trứng gà, rau quả, lương khô, củi lửa……
“Kỳ quái, đây đều là chữ phồn thể, đọc lên hoàn toàn không thành vấn đề.
Mấy ngày qua đi, Hứa Hẹn đã có chút thích ứng.
Cảm tạ đám người Giang Hồng Tịch đã dạy cho bản thân kỹ năng sinh tồn, bằng không bản thân đến nhóm lửa như nào cũng không biết.
Lại nói tiếp, trước khi hôn mê giống như nghe thấy được Giang Hồng Tịch gọi mình, thanh âm có chút vội vàng.
Hứa Hẹn ra cửa quan sát địa hình, phát hiện bên cạnh rừng cây nhỏ chính là một cái sông nhỏ, còn thấy quen mắt……
Này mẹ nó còn không phải là con suối chính mình té xỉu sao!!
Hứa Hẹn nhanh chóng xuống nước, nghĩ tới không chừng là có thể trở về.
Nhưng là…… Mặc kệ đi bao xa, con sông nhỏ này chỉ cao tới đùi của bản thân.
Hứa Hẹn nản lòng lên bờ, nằm trên hòn đá bên bờ sông.
Lúc sau đứng lên, nghĩ nên chấp nhận số mệnh đi, nói không chừng đây là một giấc mơ dài, hết rồi liền tỉnh.
Hứa Hẹn đang muốn xoay người, khóe mắt lại liếc đến một thân ảnh ở nơi xa, lại tập trung nhìn vào, đó là người! Bị trôi dạt tới bên bờ.
Hứa Hẹn đi qua xem, đứng ở bên cạnh, đem thân người nọ lật qua, đem tóc trên mặt vén lên……
Đây đây đây!!!
“Giang Hồng Tịch!” Hứa Hẹn dùng sức vỗ mặt Giang Hồng Tịch, “Ngươi tỉnh lại!”
Không phải người chết thật tốt.
Giang Hồng Tịch đúng là tỉnh, Hứa Hẹn còn nghĩ bằng không phải hô hấp nhân tạo.
Nhưng là trong mắt Giang Hồng Tịch phóng ra lại là sự cảnh giác
“Giang Hồng Tịch” Hứa Hẹn thử hỏi thăm dò.
“……” Cái này “Giang Hồng Tịch” sờ sờ mặt mình có chút nóng.
“Ách……” Hứa hẹn xấu hổ cười cười, “Này không phải muốn đem ngươi đánh tỉnh sao……”
“Nếu không cùng ta đi về trước, ta cho ngươi thay quần áo” Hứa Hẹn nghĩ, này là một tên ngốc bị nước vô đầu, nên cái gì cũng quên đi.
Giang Hồng Tịch ngồi tại chỗ, không có nói không, cũng không có nói được, tựa hồ là tự hỏi lựa chọn như thế nào.
“Ta lại không phải người xấu, ngươi lại so với ta còn cao lớn hơn, sợ cái gì”
Giang Hồng Tịch nghe xong, đứng dậy đi theo Hứa Hẹn trở về.
Hứa Hẹn của sau khi xuyên không quần áo không lớn cũng không nhỏ, rất vừa vặn, Hứa Hẹn thấy không được tự nhiên cho lắm, trên vai căng thẳng, cảm giác giây tiếp theo liền sẽ nổ tung.
“Ngươi vẫn là cởi đi……” Hứa Hẹn nói.
Giang Hồng Tịch thực nghe lời cởi ra.
Hứa Hẹn đành phải dùng lửa nóng hong khô quần áo của Giang Hồng Tịch.
Giang Hồng Tịch nhận lấy quàn áo đã khô, còn ngửi được mùi khó lửa, nhìn Hứa Hẹn mặt đổ đầy mồ hôi, Giang Hồng Tịch cầm lấy khăn mặt đưa cho hắn.
Hứa hẹn nhận lấy, nghĩ thầm, tính ra tiểu tử này còn có lương tâm.
Lúc sau Hứa Hẹn hỏi Giang Hồng Tịch có quen biết mình hay không, Giang Hồng Tịch lắc đầu tỏ vẻ không quen biết.
Hứa Hẹn hỏi hắn biết bản thân là ai sao, Giang Hồng Tịch đơn giản vẫn nhớ rõ.
Giang Hồng Tịch, tự “Vận Thao”. Người kinh thành, phụ thân ở triều làm quan.
Hứa Hẹn chửi thầm, như thế nào lại chênh lệch lớn như vậy. Mình cũng muốn là một thiếu gia nhà giàu.
Hứa Hẹn lại hỏi, ngươi biết chính mình như thế nào lại bị ngã xuống nước, Giang Hồng Tịch trầm mặc không nói.
Hứa hẹn nghĩ, dựa theo kịch bản xuyên không, điều này đại khái chắc là bị người khác hãm hại đẩy ngã xuống hồ, sau đó một đường trôi tới nơi này.
Nhưng theo sau Giang Hồng Tịch dơ tay, lấy ra một dây tơ hồng đã bị đứt cùng với mấy đồng tiền, nhỏ giọng nói: “Nó rớt trong nước, ta sợ nước……”
“…… Kia nước, khụ khụ” Hứa Hẹn che giấu suy nghĩ muốn nói —— nước kia cạn như vậy, cư nhiên người còn có thể chết đuối, ngươi sợ là kẻ ngốc đi! Nhưng là ngẫm lại, hiện tại trước mặt chính là một nam nhân thẹn thùng, cho nên lựa chọn nuốt xuống lời này, cầm lấy đồng tiền kinh ngạc phát hiện đây là của mình, vì thế kinh ngạc hỏi: “Ngươi cái này lấy ở đâu”
“Không phải của ta……” Giang Hồng Tịch nhỏ giọng nói.
“Không phải của ngươi ngươi nhặt làm gì”
“Quen mắt……”
“Vậy ngươi xem ta quen mắt sao?” Hứa Hẹn trừng lớn đôi mắt hỏi.
Giang Hồng Tịch lắc đầu.
“Thôi đi…… Vậy ngươi đối với máy tính di động gì đó quen tai sao” Hứa Hẹn thử hỏi.
Giang Hồng Tịch lắc đầu.
Như thế nào chỉ đối với đồng tiền là có ký ức, trong mắt ngươi ta còn không bằng mấy cái đồng tiền sao.
Lúc sau Hứa Hẹn hỏi muốn hay không muốn đưa hắn trở về, Giang Hồng Tịch nói sẽ có người tới tìm hắn.
Hứa Hẹn nghĩ chính là, đưa hắn trở về sau đó cha mẹ hắn nói không chừng niệm ân tình liền đem bản thân giữ lại. Cùng Giang Hồng Tịch ở bên nhau luôn có chút cảm giác an toàn, chẳng sợ hắn không quen biết mình.
“Nga, vậy được rồi.” Hứa Hẹn lại bắt đầu tự hỏi phương án khác
Cơm chiều, Hứa Hẹn bưng lên một mâm cơm như một khối than đá, một mâm không biết rau xanh gì đó, còn có cơm nửa sống nửa chín, Giang Hồng Tịch nhìn nhìn đồ ăn, vẫn là động chiếc đũa, sau đó…… Phun ra.
Hứa hẹn lúc sau cũng cự tuyệt khả năng nấu nướng của chính mình.
Cuối cùng vẫn là nướng mấy cũ khoai lang. Hai người miễn cưỡng no bụng.
Nằm ở trên giường, Hứa Hẹn nhìn sườn mặt Giang Hồng Tịch, cảm khái, đại khái là mình cùng cách hắn xuyên không không giống nhau, chính mình là chỉ nhớ rõ việc “Kiếp trước”, hắn là chỉ nhớ rõ việc “Kiếp này”.