Sáng hôm sau, Lục Dung chuẩn bị xong bữa sáng và gọi Phương Tình một lần, nhưng bà vẫn nằm lì trong chăn, không chịu dậy. Cậu cài chuông báo thức cho bà, nhắc nhở rằng hôm nay Tễ Thông sẽ đến. Trước khi ra khỏi nhà, cậu để lại một mẩu giấy trong bếp, ghi rằng cháo yến mạch đang trong nồi và trứng ốp la ở máy nướng bánh. Sau đó, cậu khoác cặp lên vai và rời khỏi nhà.
Ngoài cửa, chú Vương đứng phì phèo điếu thuốc.
Lục Dung bước đến, gỡ điếu thuốc khỏi tay ông, dập xuống đất: “Làm ơn đừng hút thuốc trước mặt trẻ vị thành niên.” Rồi cậu nhặt tàn thuốc lên, nhét lại vào tay ông, nói thêm: “Và đừng xả rác trước cửa nhà tôi.”
Chú Vương bực dọc: “Sao làm cái gì cũng bị cậu nói thế nhỉ?!” Vừa nói, ông vừa ngó vào trong nhà Lục Dung.
Lục Dung quay người khóa cửa lại, chắn ngang tầm nhìn của ông, rồi thản nhiên bước xuống cầu thang.
Chú Vương tò mò đi theo, ánh mắt dò xét: “Hôm qua nhà cậu có khách à? Mẹ cậu thật sự có chuyện sao?”
Lục Dung nhìn đồng hồ, giọng trầm đều như người dẫn chuyện chương trình Hương vị Trung Hoa: “Vào giờ này mỗi ngày, Trần Ngọc Liên đã bắt đầu công việc của mình. Đúng lúc cao điểm, học sinh trường Trung học Thành Nam nối tiếp nhau đến cổng trường. Họ quen với việc mua một nắm xôi nếp kẹp thịt nướng, xúc xích, ruốc, chân gà từ sạp của bà, thêm một lớp nước sốt hải sản, kèm theo túi sữa đậu nành ấm áp. Đôi tay bà Trần đã chăm chút cho hơn ba nghìn học sinh nơi đây, đồng thời mang lại nguồn thu nhập dồi dào cho gia đình nhỏ.”
Chú Vương nghẹn lời: “…”
Lục Dung tiếp tục, giọng đều đều: “Thế nhưng không ai biết rằng công việc đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của bà. Để chuẩn bị nguyên liệu, bà dậy từ ba giờ sáng, đi chợ mua hàng, rồi nấu nếp trong chiếc nồi lớn. Sau đó bà đẩy xe chở bếp than và nồi nấu đến cổng trường. Suốt mười một năm nay, bà kiên trì với công việc này, không ngừng nghỉ dù mưa hay nắng.”
Chú Vương chỉ còn biết im lặng.
Lục Dung lách qua hành lang chật hẹp, mở khóa căn phòng phụ. Dù căn phòng chỉ rộng hai ba mét vuông và chất đầy đồ đạc, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng. Phía tường bên phải, có khoảng trống vừa đủ để dựng chiếc xe đạp nữ hiệu Giant của cậu và chiếc xe đạp leo núi màu đỏ của Phương Tình.
Lục Dung dắt xe ra, bình thản nhấc lên, đưa qua đầu, cẩn thận tránh va vào đống đồ trong hành lang. Khi đặt xe xuống, bánh xe bật nhẹ trên mặt đất xi măng. Lục Dung nhẹ nhàng nhảy lên xe, đạp mạnh và chuẩn bị rời đi.
Chú Vương vội vàng giữ lấy yên xe: “Tôi không chịu làm việc tử tế là có lý do đấy. Tôi gặp khủng hoảng tình cảm rồi! Tối qua tôi còn thấy cậu tiễn một người đàn ông xuống, chiếc Bentley đó.”
Lục Dung gật đầu: “Đó là bảy giờ rưỡi tối.”
Chú Vương bỗng có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, Lục Dung lại tiếp tục với giọng điệu chậm rãi: “Vào bảy giờ rưỡi tối, sương đêm đã bao trùm thành phố S. Những ánh đèn lung linh chiếu sáng từng khung cửa sổ, tỏa ra hương thơm của bữa ăn gia đình. Ai nấy đều hưởng thụ giây phút đoàn tụ sau một ngày làm việc vất vả. Lúc đó, Trần Ngọc Liên vẫn đứng trong bóng đêm, trước mắt là bếp than nhỏ. Tối thứ tư, có hai lớp học thêm về toán và sinh học vẫn còn học. Đó là lớp toán nâng cao, nên tan muộn thêm một giờ. Trần Ngọc Liên quyết định chờ, vì biết rằng một giờ nữa sẽ có một đợt học sinh tan học, mà xung quanh chẳng còn sạp nào khác…”
Chú Vương thở dài: “Được rồi, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ làm xiên nướng tử tế hơn! Được chưa?! Nhà này ai cũng ghét nghèo thích giàu!”
Chuyện Phương Tình qua lại với Bentley khiến lòng tự trọng của ông tổn thương sâu sắc.
Lục Dung cười nhạt: “Không chỉ ghét nghèo thích giàu, còn ghét lười chuộng siêng, ghét dơ thích sạch, ghét kiêu ngạo thích khiêm nhường, ghét xấu thích đẹp, ghét hói thích tóc dày. Đó là lẽ tự nhiên thôi.”
Chú Vương định rút thuốc, nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Lục Dung, vội đậy hộp thuốc lại. Ông đi theo Lục Dung thêm một đoạn, hy vọng lóe lên trong mắt: “Thế chuyện của mẹ cậu là thật sao? Không thể nào, mẹ cậu mà đi với Bentley…”
Lục Dung điềm đạm: “Đó là tình yêu.”
Chú Vương xịu mặt.
Lục Dung vỗ vai: “Biển rộng không thiếu cỏ thơm. Tôi thấy đầu giường ông dán đầy áp phích Lâm Chí Linh, không phải nhất thiết là mẹ tôi. Chỉ cần học theo bà Trần, rồi một ngày nào đó, vợ cũng sẽ đến thôi.”
Chú Vương chỉ còn biết im lặng.
Lục Dung nói tiếp: “Gần đây thấy ông thất tình, tôi cho nghỉ vài hôm. Dăm bữa nữa có hàng mới, phải làm ăn kiếm tiền. Đã lớn rồi, nên lo cho sự nghiệp nhiều hơn là nghĩ đến yêu đương.”
Chú Vương mặt mày ủ rũ, đứng nhìn Lục Dung bước vào cổng trường Trung học Thành Nam. Ông dõi mắt về phía Trần Ngọc Liên, thấy bà vẫn đang hào hứng nướng xiên, trong đầu hiện lên hình ảnh bà Trần chăm chỉ chuẩn bị hàng, kiên trì đứng bán hàng dưới bóng đêm, kiếm hàng triệu mỗi năm, rồi diện bikini trên bãi biển Maldives…
Bà Trần chống tay vào hông, gân cổ quát lớn: “Nhìn cái gì?!”
Chú Vương giật mình, hoảng hốt rời khỏi đó. Hôm nay ông sẽ nghỉ làm, dù sao Lục Dung đã cho ông vài ngày nghỉ.