- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?
- Chương 12
Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?
Chương 12
Cảnh tượng này không giống như mẹ đang giới thiệu cha dượng cho con trai, mà lại giống như con gái lần đầu tiên dẫn người yêu về ra mắt cha.
Lục Dung theo sau Phương Tình bước vào bếp. Vừa mở cửa, một mùi ngọt ngậy lập tức xộc vào mũi khiến cậu phải cố nén cảm giác buồn nôn, mở nắp nồi ra. Bên trong là những miếng thịt ba chỉ lớn đang sôi, thịt tái nhợt, phần da thậm chí còn chưa sạch lông. Lục Dung khó chịu đậy nắp lại, đứng cạnh Phương Tình với tâm trạng phức tạp.
Cậu hỏi: “Hai người quen nhau từ bao giờ vậy?” Giả vờ tự nhiên, cậu cố gắng đoạt lấy con dao.
Phương Tình trả lời: “Mới quen nửa năm thôi.” Bà giữ chặt dao không cho cậu lấy, cẩn thận thái thịt bò theo thớ, rồi ném cả vào nồi, làm những miếng thịt ngon bị băm nát thành vụn.
Lục Dung nhìn mà đau lòng hỏi tiếp: “Quen nhau thế nào?”
Phương Tình nói: “Ông ấy đến nhà hàng của mẹ để bàn chuyện làm ăn, rồi có người đổ cà ri bò lên áo sơ mi của ông ấy…” Nói xong, bà cầm con cá lên, dùng sống dao đập chết, rồi mổ bụng.
Lục Dung giật mình: “Người đó là mẹ à?”
Phương Tình lườm cậu một cái, trách móc: “Sao con lại nghĩ mẹ là người như thế?”
Vì hiếu thảo, Lục Dung không dám nói thêm.
Cậu hỏi tiếp: “Vậy mẹ là người giúp ông ấy thay áo sơ mi?”
Phương Tình ngẫm nghĩ rồi lúng túng đáp: “Emmmmm…”
Lục Dung hỏi: “Vậy rốt cuộc mẹ đóng vai gì trong sự cố đó?”
Phương Tình ngượng ngùng cúi đầu nói: “Mẹ là người cười to nhất.”
Lục Dung: “……”
Phương Tình bổ sung thêm: “Nhưng ông ấy bảo mẹ cười rất có sức sống!”
Lục Dung thầm nghĩ: Đúng là có sức sống thật, người ta cười khúc khích, còn mẹ cười “ha ha ha ha ha”, vừa cười vừa đập tay lên cửa.
Lục Dung nhìn mẹ, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả. Tình yêu trung niên là gì mà lạ lùng vậy? Cậu cũng mong bà tìm được người bầu bạn, để cậu đỡ phải lo lắng như người cha già đợi con gái lớn lên rồi gả chồng, nhưng cũng cảm thấy cần phải điều tra rõ về người đàn ông này, để xem liệu ông ấy có xứng đáng không.
Cậu hỏi: “Vậy ông ấy làm gì? Có đáng tin không?”
Phương Tình đỏ mặt: “Ông ấy tên Tễ Thông. Con gọi ông ấy là chú Tễ đi, đợi mẹ con đăng ký xong rồi đổi cách xưng hô cũng chưa muộn.”
Lục Dung nhíu mày: “Con hỏi là ông ấy làm gì, quê ở đâu, làm việc ở thành phố S à? Kinh doanh gì?”
Phương Tình ngẫm nghĩ: “Hình như là có công ty.” Rồi bà thản nhiên thả cả con cá chưa rửa sạch vào nồi.
Lục Dung nhớ đến sợi dây chuyền vàng to đùng trên cổ Tễ Thông, đột nhiên cảm thấy có điều không ổn: “Công ty gì? Mẹ đã kiểm tra kỹ chưa?”
Phương Tình lộ vẻ oán giận: “Mẹ không phải loại phụ nữ vì tiền mà đến với ông ấy đâu!”
Lục Dung cẩn trọng: “Mẹ phải biết rõ người ta chứ. Đằng sau những vẻ hào nhoáng là không ít công ty nợ ngập đầu. Đến khi gặp khó khăn thì có khi sẽ kéo mẹ vào đấy.”
Phương Tình ngạc nhiên, chớp mắt: “Thật thế à?”
Lục Dung kiên quyết: “Mẹ ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân đi. Sau này có thế nào thì ít ra căn nhà này là của con.”
Căn nhà cũ kĩ ở khu phố sầm uất, gần ga tàu điện, là tài sản duy nhất mà cậu tin tưởng vào giá trị lâu dài của nó. Căn nhà này không chỉ là nơi trú ngụ, mà còn là điểm tựa an toàn duy nhất cậu có.
Phương Tình chẳng mấy bận tâm: “Chuyện đó nói sau đi. Ký giấy tờ thế chẳng phải tổn thương tình cảm sao?”
Lục Dung trầm giọng: “Mẹ biết ông ấy làm gì không?”
Phương Tình lúng túng: “Mẹ hỏi người ta chuyện đó sao tiện…”
Lục Dung im lặng nhìn mẹ, không biết nên nói gì thêm.
“Mẹ chắc chắn ông ấy không phải dân giang hồ chứ?” Cậu đột ngột hỏi.
Phương Tình cười cười: “Không đâu, chắc là đồ giả thôi, sợi dây vàng đó ném vào nước còn nổi ấy chứ.”
Lục Dung thở dài: “Mẹ có biết gì về ông ấy đâu mà đã tính chuyện hôn nhân rồi?”
Phương Tình đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Mẹ thấy ông ấy là người tốt, rất tinh tế, rất chu đáo. Ngày nào đi làm về ông ấy cũng đón đưa mẹ. Ông ấy còn vì bận tâm cảm thụ của con, nên nửa năm rồi mới lần đầu tiên lên nhà ngồi. Ông ấy mỗi tuần còn dẫn mẹ đi xem phim nữa.”
Lục Dung nghi ngờ rằng tiêu chuẩn chọn chồng của mẹ chính là “đưa mẹ đi xem phim”.
Phương Tình nói đến chuyện xem phim thì tỏ vẻ hơi bực mình với cậu: “Con cứ mồm năm miệng mười lo tiền lo bạc. Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là tình cảm chân thành. Ông ấy dẫn mẹ đi xem phim, mẹ vui lắm, sao con cứ bắt bẻ mãi.”
Lục Dung chắc chắn rằng tiêu chuẩn chọn chồng của mẹ đúng là “đưa mẹ đi xem phim”.
Nhìn thấy mẹ như cây dừa đổ nghiêng về phía Tễ Thông, cậu cũng biết có khuyên nhủ cũng chẳng ích gì. Mẹ đã yêu rồi, có cản cũng không được. Cách duy nhất còn lại là tự mình điều tra, tìm hiểu rõ con người của Tễ Thông.
Trong bếp không thể tranh giành quyền chủ động, Lục Dung quyết định rời khỏi bếp, tiến ra phòng khách. Tễ Thông lập tức đứng dậy, từ trong túi lấy ra phong bao lì xì lớn: “Dung Dung, chú đến mà chẳng có gì làm quà ra mắt…”
“Không vội đâu.” Lục Dung giơ tay ngăn lại, rồi ngồi xuống cạnh ông ấy, khuôn mặt nở một nụ cười mỉm.
Tễ Thông hơi sững lại.
Ông có cảm giác như mình không phải đang lì xì cho một đứa trẻ, mà như đang dâng rượu Mao Đài cho cha vợ tương lai, còn bị cha vợ khéo léo từ chối.
“Đợi hai người làm giấy kết hôn rồi hãy đưa lì xì cũng chưa muộn.” Lục Dung nhắc nhở, không thì trông chẳng khác gì hối lộ, khiến cậu trở thành kẻ bán mẹ vì tiền.
Tễ Thông ngượng ngùng cười: “Là chú hơi hấp tấp, ha ha.”
Lục Dung nghiêng đầu: “Cháu nghe mẹ nói chú có công ty riêng?”
Tễ Thông đáp, giọng thoải mái: “À, kinh doanh nhỏ thôi.”
“Vậy chú kinh doanh trong lĩnh vực nào?” Lục Dung hỏi, không bỏ qua mọi chi tiết.
Tễ Thông gật gù, cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích với một cậu học sinh trung học: “Ban đầu là dịch vụ thu hồi nợ.”
Ông kể lại với giọng hào hứng về thời kỳ đầu khi ông phát triển các phần mềm thu thập thông tin phục vụ cho các công ty đòi nợ. Nói xong, ông bật cười, như thể câu chuyện rất hài hước, cảm giác như giữa ông và Lục Dung đã có sự gắn kết.
Nhưng Lục Dung lập tức cảnh giác: “Vậy sau này thì sao?”
Tễ Thông suy nghĩ một lát, rồi đáp: “Sau khi tích lũy vốn, chú chuyển qua đầu tư vào những dự án tiềm năng, dự án nào tốt thì thu lời.”
“Thế nếu không thuận lợi thì sao?” Lục Dung hỏi tiếp.
Tễ Thông cười đáp: “Không thuận lợi thì thu tài sản thôi.”
Lục Dung sững người. Cậu chắc chắn: Tễ Thông là dân cho vay nặng lãi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?
- Chương 12