Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Dung bước lên lầu, tra chìa khóa vào ổ khóa đã rỉ sét, tay xách theo túi rau vừa mua. Trong đầu, cậu tính toán bữa tối sẽ nấu gì, kiểm tra lại xem trong nhà còn bao nhiêu gạo, dầu, muối, dấm, trà; để làm món bánh cá chiên cần loại bột nào, và giấy vệ sinh hết rồi thì phải lên Weibo nào để nhận voucher. Ở trường, Lục Dung là thủ lĩnh nhóm “đầu gấu”, nhưng khi về đến nhà, cậu lại là chủ gia đình.

Ngay từ khi cậu chào đời, cha cậu đã phải vào tù. Ông vốn là một thương nhân giàu có, nhưng vì buôn lậu gỗ đàn hương mà bị kết án, cho đến giờ vẫn chưa được ra.

Còn mẹ cậu, Phương Tình, lại là một người phụ nữ đặc biệt. Sinh ra trong một gia đình nông thôn, Phương Tình chỉ học hết trung học rồi vào nhà máy dệt làm công nhân. Nhưng trời ban cho bà nhan sắc mặn mà, đến mức khi cha Lục Dung theo đuổi bà, ngày nào cũng dẫn bà đi xem phim. Cuối cùng, bà chấp nhận lời cầu hôn của ông, đám cưới được tổ chức rình rang, và Phương Tình có thời gian ngắn làm thiếu phu nhân quyền quý. Nhưng ngay khi Lục Dung vừa chào đời, cha cậu bị bắt, biệt thự bị niêm phong đem bán, Phương Tình ôm đứa con nhỏ ngơ ngác không biết phải làm gì. Cuối cùng, vẫn là các bậc trưởng bối bên họ Lục can thiệp, cuộc hôn nhân của Phương Tình và cha cậu chấm dứt. Nhà họ Lục chỉ có một mình cha Lục Dung giàu có, giờ ông gặp nạn, không ai muốn gánh trách nhiệm nuôi vợ con của ông.

Từ đó, Phương Tình một mình nuôi nấng Lục Dung khôn lớn.

Theo lẽ thường, con trai trong gia đình đơn thân dễ trở thành “ quý tử của mẹ”, mở miệng ngậm miệng chính là “mẹ tôi rất vất vả”. Nhưng với Lục Dung thì ngược lại; cậu chỉ hay nói “tôi mới là người chịu nhiều thiệt thòi”. Phương Tình vốn vô tâm, nên sự trưởng thành của Lục Dung hoàn toàn là nhờ bản lĩnh của chính cậu.

Hồi nhỏ, mẹ thường để cậu ở căn phòng thuê một mình cả ngày, còn bà đi làm. Bình thủy đặt dưới bàn, ổ điện để ngay trước mặt, cứ như thể bà đang bảo: “Dung Dung, muốn phỏng hay bị điện giật thì tự chọn nhé, đừng ngại!”

Nhờ có bản năng nhạy bén, Lục Dung chạm vào miệng bình nóng rồi lập tức rụt tay lại; nhờ tư duy trinh thám logic, thấy tia lửa bắn ra khi mẹ rút phích cắm, cậu hiểu ngay ổ điện là thứ nguy hiểm.

Khi lớn hơn một chút, ký ức đầu tiên của cậu là một lần rơi từ trên giường xuống, đầu đập vào tường, đau đến ngơ ngác. Mẹ nghe tiếng động chạy vào, thấy cậu ngã lộn nhào trên sàn, bà bật cười.

Đúng vậy, bà đã cười.

Bà đập tay vào cửa cười nghiêng ngả ha ha ha ha ha ha ha ha ha, rồi còn chụp lại ảnh của cậu.

Những gì xảy ra sau đó, Lục Dung không nhớ rõ, nhưng có lẽ là cậu đã khóc.

Vậy nên, từ nhỏ Lục Dung đã thông minh, mạnh mẽ, cẩn thận, sâu sắc và luôn cảnh giác cao độ, như thể ngày mai trời sắp sập đến nơi. Không phải vì điều gì khác, mà vì mẹ cậu thật sự không đáng tin.

Một lần vào Tết Nguyên Đán, hai mẹ con đi chùa thắp hương đầu năm. Chùa đông đúc, Lục Dung sơ ý làm tro hương rơi vào tay mình.

“Mẹ!” anh phản xạ gọi lên.

Phương Tình nghe thấy liền chạy đến: “Con yêu, bị phỏng ở đâu? Đưa mẹ xem nào!”

Bà cầm nén nhang còn cháy và bất ngờ… đυ.ng thẳng vào má anh!

“Aaaa!” Lục Dung hét lên, để lại trên má cậu một vết sẹo mờ.

Từ đó về sau, Lục Dung không còn mong đợi gì ở mẹ mình nữa.

Phương Tình cũng không làm ai thất vọng khi từ đó đến giờ vẫn không nhận ra rằng số tiền trong nhà nhiều hơn bà kiếm được.

Lục Dung đẩy cửa vào nhà, trong đầu vẫn còn nghĩ đến chuyện làm bánh cá, nhưng trong nhà lại sáng đèn. Ở cửa có hai đôi giày: một đôi giày cao gót và một đôi giày da Ý size 43.

Lục Dung ngẩng phắt đầu lên, và thấy một người đàn ông tóc vuốt ngược, mặc vest trắng, áo sơ mi xanh, đang mang đôi dép size 39 của cậu, gót chân hơi nhấc lên khi ngồi trên sofa.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Người đàn ông có gương mặt trí thức, mắt dài, khuôn mặt chữ điền, thoáng giống người dẫn chương trình Bạch Nham Tùng của đài CCTV. Dù có chút gượng gạo, ông vẫn toát lên vẻ chính trực. Bộ vest cắt may tỉ mỉ, áo sơ mi xanh nổi bật và cà vạt khiến ông trông càng ra dáng. Nhưng không hiểu sao, nơi cổ áo mở lấp ló một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón cái, lấp lánh khiến Lục Dung không thể rời mắt.

“Dân xã hội đen à?” Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Lục Dung.

Cậu quay lại nhìn số nhà. Không sai, đây là nhà cậu.

Vậy thì…

“Ông là ai?” Lục Dung gầm lên, toàn thân căng lên như chú sư tử đực đang bảo vệ lãnh thổ.

Phương Tình nghe tiếng động, kéo cửa nhà bếp ra, đi đến bên cạnh cậu, ngượng ngùng nói: “Dung Dung về rồi à~”

Lục Dung: “Vâng.”

Phương Tình ngượng ngùng nói: “Đây là bạn trai của mẹ.”

Người đàn ông cũng đứng dậy, lịch sự nhìn về phía Lục Dung.

Lục Dung: “…”
« Chương TrướcChương Tiếp »