Lời của Lục Dung không to, nhưng ánh mắt nghiêm nghị quét qua từng người, khiến Nhan Cẩu và Lý Nam Biên đều cúi đầu. Lương Văn Đạo nhìn xuống, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp, thấu hiểu tấm lòng quan tâm của Lục Dung dành cho mình.
Lục Dung kết luận dứt khoát: “Học kỳ này chúng ta làm nốt cho xong, học kỳ tới sẽ dẹp hẳn dự án này.”
Nghe vậy, cả nhóm đều chùng xuống.
Thấy vậy, Lục Dung khích lệ: “Còn nhiều cách kiếm tiền khác, không cần thiết phải chọn cách khó khăn, tốn sức này.”
Lý Nam Biên và Lương Văn Đạo lấy lại tinh thần: “Đúng vậy!”
Nhan Cẩu cũng hăng hái gõ vào điện thoại bốn chữ lớn: “Nghe theo đại ca!”
Khi mọi việc đã bàn xong, Đặng Đặc bước vào với chiếc cặp sách khoác hờ sau lưng, mái tóc dài che phủ một bên mắt, chỉ để lộ con mắt bên phải, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh. Thấy mọi người chuẩn bị rời đi, cậu dừng lại một chút, lưỡng lự đứng trước cửa.
Lục Dung ra hiệu cho mọi người đi trước, rồi bước tới chỗ Đặng Đặc: “Đi với tao một lát, dạo này thế nào rồi?”
Đặng Đặc thản nhiên đáp gọn: “Luyện quyền anh.”
Đặng Đặc là người do đại ca trước để lại, cứ gặp chuyện là đánh nhau. Lý Nam Biên thường đùa gọi cậu là “‘Vua Đấm Bốc” bởi phong cách mạnh mẽ, không khoan nhượng.
Lục Dung lại là người không bao giờ đánh nhau. Dưới sự dẫn dắt của cậu, nhóm của họ gần như đã rút khỏi các cuộc tranh chấp, không quan tâm đến những đấu đá trong các trường khác. Thế nhưng, với riêng Đặng Đặc, Lục Dung luôn dành sự quan tâm đặc biệt.
Lục Dung khẽ gật đầu trước câu trả lời của Đặng Đặc, sau đó mở cặp lấy ra một hộp quà đưa cho cậu: “Cầm lấy.”
Đặng Đặc ngạc nhiên, nhìn hộp quà rồi lại nhìn Lục Dung, cuối cùng mở ra và thấy một đôi găng tay đấm bốc mới tinh. Lục Dung đã âm thầm dò hỏi và mua đôi găng này từ một cửa hàng thể thao cao cấp.
Đặng Đặc hơi sững lại, nét mặt dần biểu lộ sự bối rối.
Từ khi Lục Dung trở thành người lãnh đạo nhóm, Đặng Đặc chưa từng làm gì cho cậu. Những buổi họp, Đặng Đặc thường ngồi lặng lẽ nhìn mọi người thảo luận cách kiếm tiền, còn mình chỉ biết ngồi nhìn trời. Lâu dần, cậu bắt đầu ít xuất hiện hơn, tới trễ về sớm cũng chẳng ai nói.
Trong lòng Đặng Đặc hiểu rõ mình chẳng giúp được gì cho nhóm, chỉ là Lục Dung nể tình để cậu ở lại. Ban đầu, cậu còn đối nghịch với Lục Dung, nhưng Lục Dung luôn nhã nhặn và ấm áp, còn thường xuyên tặng quà cho cậu. Đặng Đặc cảm thấy khó xử, không công mà nhận lộc thì chẳng thấy yên tâm chút nào.
“Gần đến sinh nhật mày rồi, đây là món quà của cả nhóm tặng mày.” Lục Dung nhẹ nhàng nói.
Đặng Đặc vội xua tay: “Tao không thể nhận.”
Lục Dung không chút do dự, rút ra thêm một chiếc bánh kem nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật.”
Gương mặt lạnh lùng của Đặng Đặc thoáng chốc ửng đỏ, cậu cố gắng cưỡng lại sự cám dỗ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc bánh kem: “Tao đang luyện quyền, không thể ăn đồ có nhiều calo thế này.”
Lục Dung mỉm cười: “Tao biết mà.”
Đặng Đặc cố tình nhìn lơ đi, nhưng ánh mắt vẫn lén lút quay lại chiếc bánh nhỏ: “Nếu sư phụ tao biết, chắc chắn sẽ bắt tao plank thêm một tiếng.”
Lục Dung vẫn thản nhiên: “Tao biết, thôi nào, vào lớp tao ăn đi, rồi hẵng về.”
Lục Dung ra hiệu về phía cửa lớp 8, đưa chiếc bánh kem cho Đặng Đặc.
Cuối cùng, Đặng Đặc không thể cưỡng lại sức hút của acid béo dạng trans, cậu cảm kích nhận lấy chiếc bánh nhỏ và bước vào lớp 8. Dưới ánh mắt khích lệ của Lục Dung, cậu tiến lên bục giảng và ngồi xuống.
Cả lớp 8 nhìn nhau: “…”
Bạn học A: “Chẳng phải cậu ta là ‘Vua Đấm Bốc’ của lớp 1 sao? Cậu ta đến lớp 8 chúng ta làm gì?! Đến để đánh nhau à?!”
Bạn học B: “Ánh mắt của cậu ta thật đáng sợ…”
Bạn học C: “Nghe nói bên dưới mái tóc che phủ là một vết sẹo.”
Bạn học D: “Cậu ta và đại ca của khóa trước rất thân thiết, liệu cậu ta có đến đây thu tiền bảo kê không?”
Cả lớp 8 đồng thanh: “Quá đáng sợ!”
Đặng Đặc ngồi trên bục giảng, lặng lẽ quét mắt nhìn mọi người, sau đó rút ra một chiếc bánh kem nhỏ, mở hộp và bắt đầu ăn một cách chậm rãi, từ tốn.
Cả lớp 8: “…”
Bạn học A: “Này, sao cậu ta lại ăn bánh kem trên bục giảng của chúng ta? Phải chăng đây là sự khıêυ khí©h với đàn ông lớp 8 rằng ngay cả bục giảng cũng không thể giữ nổi? Tôi sẽ liều mạng với cậu ta!”
Bạn học B: “Đừng có đi!!! Sống sót không tốt hơn sao?!”
Bạn học C: “Đúng vậy, hãy nghe theo bạn B! Cậu ta bị thương ở mắt trái, nghe nói khả năng nhìn động của cậu ta cao hơn người bình thường, nên hành động của cậu sẽ như đang chạy chậm trong mắt cậu ta. Cậu sẽ không bao giờ thắng nổi đâu!”
Bạn học D: “Nếu cậu ta đến thu tiền bảo kê, mỗi người trong chúng ta nên đưa bao nhiêu là hợp lý?”
Cả lớp 8 rơi vào trạng thái suy tư tập thể, giống như một nhóm người bất ngờ được mời dự tiệc cưới của một đồng nghiệp không quen biết.
Lúc này, một nữ sinh thích truyện BL đi qua chỗ ngồi trước Lục Dung, nhìn thấy Đặng Đặc đang từ từ thưởng thức bánh kem trên bục giảng, liền tiến lên và vén tóc của cậu.
Đặng Đặc: “…”
Cả lớp 8: “…”
Bạn học A: “Thật không thể chịu nổi! Cậu ta ăn bánh kem trên bục giảng của chúng ta, mà còn muốn bạn nữ giúp giữ tóc!”
Bạn học B bàng hoàng: “Mắt trái của cậu ta không có vết sẹo.”
Bạn học C: “… nhưng tôi cá là bạn nữ kia sẽ chết.”
Bạn học D: “Nếu các bạn nữ trong lớp hẹn hò với Đặng Đặc, có phải chúng ta sẽ không cần trả tiền bảo kê nữa không?”
Tiếng xôn xao dưới bục giảng ngày càng lớn, Đặng Đặc cắn chiếc nĩa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bạn nữ kia.
Cô nàng chăm chú nhìn cậu: “Cậu trông cũng khá đẹp trai đấy.”
Đặng Đặc hạ mắt xuống, không nói gì.
Bạn nữ lấy tay lau sạch kem trên đỉnh đầu cậu, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc kẹp tóc, giúp cậu kẹp gọn lại mái tóc: “Như vậy kem sẽ không dính vào tóc cậu nữa.”
Đặng Đặc đeo kẹp tóc màu hồng, môi mỏng dính kem, lạnh lùng nói: “Cảm ơn.”
Bạn học A: “… không thể diễn tả được…”
Bạn học B: “… không thể hiểu nổi…”
Bạn học C: “… tôi thật sự không thể nghĩ thêm được…”
Bạn học D: “Chẳng lẽ cậu ta không phải đến thu tiền bảo kê, cũng không phải để yêu sớm?”
Mọi người nhận ra Đặng Đặc chỉ muốn ăn bánh kem trên bục giảng của họ.
Cả lớp 8: “Vua Đấm Bốc của lớp 1 đáng sợ như vậy!”
Nữ sinh trở lại chỗ ngồi, lấy ra một quyển sổ và dành cho Đặng Đặc một nụ cười đầy tà ác: “Từ bây giờ, cậu chính là chồng của con trai tôi.”
Lục Dung: “…”
Nữ sinh lười biếng gõ nhẹ lên bàn của Lục Dung: “Cậu nghĩ sao, con trai?”
Lục Dung lặng lẽ cúi đầu viết bài, giả vờ như không nghe thấy gì.