Hình ảnh của Lục Dung trong lớp là một cậu học sinh trầm lặng, ít nổi bật. Ánh mắt cậu thường lơ đãng, như khó tập trung. Trông cậu giống như có chứng tự kỷ kéo dài từ thời thơ ấu đến hiện tại mà chưa khỏi. Dù cậu đẹp trai, tính tình tốt và ít nói, các cô gái trong lớp vẫn thấy rằng chọn ai làm bạn trai cũng được, nhưng không thể là cậu. Nhưng nhờ vậy, cậu lại thường được nhờ làm những việc vặt. Cậu tạo cảm giác như có vấn đề về trí tuệ, hành động bình thường nhưng luôn có gì đó không hợp lý, giống như Nhan Cẩu ở lớp 6.
Lục Dung không bao giờ làm mất lòng ai. Thỉnh thoảng, khi các bạn nữ nhờ giúp, cậu chỉ gật đầu rồi ôm bài kiểm tra rời khỏi chỗ.
Bạn nữ đại diện môn tiếng Anh thầm nghĩ: "Cả tính cách ít nói cũng giống hệt Nhan Cẩu."
Lục Dung mang chồng bài kiểm tra lên phòng giáo viên. Cô giáo tiếng Anh thấy cậu bước vào, lập tức hỏi: “Nghe nói em bị chấn động não?”
Lục Dung khựng lại, ánh mắt dừng ở góc phòng, nơi có máy tính công cộng. Tễ Ôn Phong đang ngồi đó, nhìn màn hình biểu đồ chứng khoán. Hai ánh mắt chạm nhau.
Cô giáo tiếng Anh không để ý đến tình cảnh căng thẳng, vui vẻ nói: “Chiếc mũ này đẹp đấy — nhưng chấn động não cần phải đội mũ sao? Cô chưa nghe thấy bao giờ.”
Lục Dung thầm giật mình, đúng là tình huống tệ nhất có thể xảy ra.
Tễ Ôn Phong lặng lẽ quan sát Lục Dung, ánh mắt sắc bén. Hắn đứng dậy, nói với cô giáo tiếng Anh: “Cảm ơn cô, em dùng xong rồi.”
Cô giáo nhấp một ngụm trà táo đỏ kỷ tử: “Giá cổ phiếu tăng hay giảm thế?”
Tễ Ôn Phong “hiền lành” cười nhìn Lục Dung: "Có người sắp bị kẹt lại đấy."
Lục Dung đặt chồng bài kiểm tra xuống bàn, chuẩn bị tinh thần đối mặt với trận chiến sắp tới. Khi Tễ Ôn Phong bước ngang qua, hắn cố ý va mạnh vào vai Lục Dung, làm chiếc mũ trên đầu rơi xuống.
Cô giáo tiếng Anh vẫn thư thái nhấp trà: “Tóc em đẹp lắm, Lục… Hửm? Em uốn tóc phải không?"
Nếu là thầy Chư Nhân Lương - kiểu người nam tính đơn giản, thầy có lẽ không nhận ra Lục Dung đã làm tóc, nhưng cô giáo tiếng Anh được mệnh danh là cô nàng thời thượng, chỉ cần nhìn thoáng qua mái tóc uốn nhẹ tự nhiên của cậu đã biết kiểu này tốn không ít tiền.
Tễ Ôn Phong khẽ nhếch môi, ánh mắt không có ý tốt liếc qua Lục Dung rồi thản nhiên bước ra ngoài. Lục Dung bị bỏ lại trong phòng giáo viên, không lâu sau, chủ nhiệm lớp Cố Dật Quân từ sân tập trở lại, ngồi xuống đối diện cậu.
Chủ nhiệm lớp, thầy Cố Dật Quân, là một thạc sĩ mới tốt nghiệp, ngày ngày mặc vest và thắt cà vạt lên giảng dạy, tạo sự đối lập rõ rệt với cô giáo tiếng Anh mặc thời trang hiện đại, trông rất giống một nhân viên văn phòng. Thầy Cố từ khi tốt nghiệp đã vào dạy trung học ngay, chưa có kinh nghiệm xã hội, còn khá non nớt, đôi khi trông như một người anh lớn của học sinh.
Thầy Cố ngồi xuống nói chuyện thân mật với Lục Dung: “Nghe cô giáo tiếng Anh nói hôm qua em trốn học nửa ngày để đi làm tóc. Ừm… Ai cũng yêu cái đẹp, tóc này em làm ở đâu thế?”
Lục Dung: “…”
Cô giáo tiếng Anh: “Cố — Dật— Quân —” nhắc nhở nhẹ.
Thầy Cố ho một tiếng: “Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, em đang tuổi thanh xuân, muốn mình trông đẹp hơn là bình thường. ‘Người quân tử chết vì tri kỷ, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu’ (1), nói thật đi, em đang thích cô nào?”
Lục Dung: “… Mẹ em sắp kết hôn, em phải dự lễ cưới.”
Thầy Cố ngạc nhiên, vài giây sau lại lẩm bẩm: “Mẹ em sắp kết hôn, tại sao em lại phải làm tóc? Chẳng lẽ… em định kết hôn với mẹ mình sao?” Nói xong, thầy sợ đến tái mặt.
Lục Dung cũng hoảng hốt nhìn thầy.
Thầy Cố gãi đầu: “Xin lỗi, thầy chỉ nghĩ ra lý do đó thôi, không thì còn gì nữa?”
Lục Dung bình tĩnh nói: “Khi em vừa sinh ra, cha mẹ em vì phạm tội mà bị bắt vào tù. Họ hàng bên nội giúp họ làm thủ tục ly hôn để không phải chu cấp. Mẹ nuôi em, chính là dì của em, đã vất vả nuôi nấng em. Cuối tuần này bà ấy sẽ kết hôn. Bà ấy dùng số tiền còn lại trong nhà để chọn cho em một bộ vest mới và đưa em đi làm tóc, hy vọng khi chụp ảnh mọi người trông sẽ hạnh phúc."
Thầy Cố ngây người hồi lâu, rồi hít một hơi, nhìn sang cô giáo tiếng Anh.
Thầy Cố nhặt chiếc mũ trên bàn, trịnh trọng đội lại cho Lục Dung: "Trước khi mẹ em hoàn thành hôn lễ, em có thể bị chấn động não.”
Lục Dung: “Cảm ơn thầy.”
Thầy Cố nhìn theo Lục Dung rời đi, nhỏ giọng hỏi cô giáo tiếng Anh: “Trường hợp này, tôi nên gửi tiền mừng không nhỉ?”
Cô giáo tiếng Anh: "… Thông thường không cần, nhưng tùy vào lương tâm của thầy." Hình như nhà Lục Dung rất khó khăn.
Thầy Cố buồn bã nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng của mình. Tại sao Kỷ Ôn Phong lại phải làm rơi chiếc mũ của Lục Dung?
Lục Dung cũng muốn biết điều đó. Ra khỏi cửa, cậu thấy Tễ Ôn Phong đang ở bên ngoài như hổ rình mồi mà chờ cậu.
~~~~~
(1) Người quân tử chết vì tri kỷ, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu: Người quân tử sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ hoặc báo đáp ân tình với người mà họ coi là tri kỷ, người hiểu và trân trọng họ. Điều này nói lên sự trung thành, lòng biết ơn và phẩm hạnh cao quý của người quân tử đối với bạn bè hoặc người ơn của mình. Phụ nữ làm đẹp và chăm sóc bản thân để làm hài lòng người mà họ yêu thương, người khiến họ vui lòng. Điều này nhấn mạnh tâm lý tự nhiên của phụ nữ khi họ muốn gây ấn tượng với người mà họ có tình cảm, phản ánh tình yêu và sự cống hiến.