Chương 36

Ba người cùng bước vào quán net. Phương Tình sử dụng kỹ năng xã giao tuyệt đỉnh để thuyết phục nhân viên quản lý lạnh lùng sắp xếp máy cho cả ba.

Phương Tình hào hứng hỏi: “Các con muốn chơi gì?”

Tễ Ôn Phong khoác áo đồng phục, kéo ghế ra, lạnh lùng đáp: “Để con xem chỉ số.”

Phương Tình: “Chỉ số gì?”

Tễ Ôn Phong mở bảng chứng khoán: “Chỉ số thị trường.”

Phương Tình: “…”

Không thể kiểm soát nổi con trai kế, Phương Tình quay sang nhìn Lục Dung, nhưng ánh mắt sắc lạnh của cậu khiến bà vội vàng lảng tránh: “Thôi được, mẹ không quản các con nữa, tiền ăn vặt cứ tính vào mẹ.”

Ba người chọn dãy ghế liền kề, dù đây là khu vực cấm hút thuốc, nhưng người ngồi cạnh Tễ Ôn Phong vẫn thản nhiên hút.

Tễ Ôn Phong gọi nhân viên quản lý đến, lịch sự nói: “Làm ơn nhắc người kia không hút thuốc.”

Nhân viên quản lý mắt lờ đờ nói: “Anh ta ngồi ngay cạnh cậu.”

Tễ Ôn Phong nhàn nhạt đáp: “Tôi không muốn nói chuyện với anh ta.”

Nhân viên quản lý vỗ vai người kia. Anh ta bực bội tháo tai nghe: “Gì đấy?”

Nhân viên chỉ vào Tễ Ôn Phong: “Thấy cậu trai đẹp trai này không? Cậu ấy nói cậu ấy không muốn nói chuyện với anh.”

Người hút thuốc: “… Gì cơ?”

Tễ Ôn Phong: “Đây là khu vực cấm hút thuốc.”

Người kia: “Liên quan gì đến cậu?”

Người quản lý nhún vai, tỏ ý rằng mọi chuyện chỉ đến thế.

Tễ Ôn Phong chống tay lên bàn đứng dậy, vươn tay lấy điếu thuốc của người kia rồi ném sang một bên.

Người kia vốn đang bực bội vì liên tục thua game, tức giận mắng lớn, đẩy bàn phím ra và đứng dậy: “Mày muốn ăn đòn à?!”

Tễ Ôn Phong cũng tháo bỏ đồng phục, nhét tay vào túi quần và nhìn người kia với ánh mắt thách thức.

Khi cả hai sắp lao vào đánh nhau, một chiếc giày cao gót bất ngờ bay tới, rơi xuống giữa hai người.

“Dám động vào con trai tôi thử xem!” Phương Tình, tay cầm chiếc giày cao gót tám phân như một vũ khí, dũng mãnh chắn trước mặt Tễ Ôn Phong.

Lục Dung để ý thấy sự bất ngờ trong ánh mắt của Tễ Ôn Phong. Gương mặt ngạo mạn đầy kiêu ngạo bỗng trở nên mềm mại, ánh mắt chăm chú nhìn Phương Tình với sự kinh ngạc sâu sắc.

Người kia ngớ người ra, chưa từng thấy thanh niên nào đi quán net lại kéo mẹ đi cùng: “Chị kia, chị lớn tuổi rồi không đi tập thể dục dưỡng sinh, tới đây làm gì?!”

Phương Tình cười khẩy: “Đến đây làm gì à?” Bà liếc nhìn màn hình của hắn ta, “Đưa ID cho tôi, có gan thì solo! Thua thì cởϊ qυầи!”

Người kia: “... Được thôi.” Dù lời nói có vẻ nhục mạ Phương Tình, nhưng dù sao bà cũng là một phụ nữ có sức hấp dẫn, nên khi nghe đến việc cởϊ qυầи, hắn ta không thể không liếc xuống đôi giày cao gót của bà một cách lộ liễu.

Phương Tình bảo Tễ Ôn Phong đổi chỗ với mình, kết bạn với người kia và bắt đầu trận solo. Trong suốt trận đấu, chỉ nghe thấy tiếng hai người không ngừng chửi mắng nhau.

Tễ Ôn Phong ngồi bên cạnh Lục Dung, vừa xem chỉ số thị trường vừa thích thú theo dõi trận đấu.

Lục Dung nhắn tin cho lão B: “Đến ngay quán net XX.”

Lão B: “Có chuyện gì thế?”

Lục Dung: “Mẹ tôi sắp đánh nhau rồi.”

Lão B: “Tới ngay đây!”

Khi Phương Tình giành chiến thắng và người kia chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, bà đập tay lên bàn một cách kiêu ngạo: “Gọi tôi là ba ba đi.”

Người kia: “...”

Phương Tình: “Không thì tôi lột luôn cả cái qυầи ɭóŧ đó!”

Người kia: “... Ba ba!”

Phương Tình: “Cút đi. Mai đúng giờ đến đây lấy lại quần áo.” Bà gửi quần áo của hắn ta cho quản lý quán net.

Phương Tình đuổi người hút thuốc ra khỏi quán, giữ gìn không gian trong lành cho các con chưa đủ tuổi, ngẩng cao đầu như một chú gà trống chiến thắng, nở nụ cười đắc thắng với hai đứa con. Tễ Ôn Phong và Lục Dung ngồi cách đó không xa, cũng mỉm cười đáp lại.

Tễ Ôn Phong lười biếng giơ tay phải, đặt lên lưng ghế của Lục Dung, mắt dõi theo Phương Tình rồi quay sang hỏi: “Cậu biết tôi đang nghĩ gì không?”

Lục Dung cụp mắt, im lặng: Có lẽ là câu gì đó như “có mẹ cũng không tệ”.

Tễ Ôn Phong ghé sát tai cậu, khẽ nói: “Tôi nghĩ... còn nguyên buổi chiều dài, cậu có thể nhân cơ hội này đi làm tóc.” Nói rồi, hắn khẽ xoắn phần đuôi tóc mềm mại của Lục Dung bằng ngón tay thon dài.

Lục Dung: “...?”

Tễ Ôn Phong quả là một người khó đoán.

Đúng lúc này, lão B dẫn theo một nhóm người lao vào. Hắn định chào Lục Dung thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cậu, bèn đứng khựng lại tại chỗ.

Tễ Ôn Phong cảnh giác nhìn nhóm người của lão B, đứng dậy nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu qua đó.” Đám này không dễ đối phó, sợ rằng Lục Dung sẽ gặp rắc rối nếu chỉ đi một mình.

Từ hành động hộ tống của Tễ Ôn Phong, Lục Dung nhận ra điều hắn nghĩ: Dù địa vị của cậu thấp đến đâu, cậu vẫn là người nhà, thuộc phạm vi “của tôi” của Tễ Ôn Phong. Đúng như dự đoán của cậu.

Lục Dung không kìm được mà mỉm cười hài lòng.

Lão B kinh ngạc nhìn thiếu gia nhà giàu bá vai đại ca của mình, ánh mắt sắc lạnh dẫn cậu rời đi. Đại ca lại ngoan ngoãn như một chú gà con, khiến lão B cảm thấy mọi quan niệm của mình bị đảo lộn.

Nhớ ra nhiệm vụ hôm nay là bảo vệ Phương Tình, hắn bỏ qua Lục Dung, tiến đến trước mặt Phương Tình, giả vờ gặp tình cờ: “Hey! Đại tỷ! Thật trùng hợp! Dạo này khỏe không?”

Lão B vốn được Lục Dung giao nhiệm vụ bảo vệ Phương Tình ở quán net, nhưng lại không để bà biết hắn do con trai cử đến, nên trong mắt bà, họ chỉ là một nhóm bạn ngốc nghếch bà quen trong game.

Phương Tình vỗ tay lên ghế bên cạnh: “Vẫn vậy thôi. Làm một ván không?”

Lão B gọi đồng đội ngồi xuống: “Lên tinh thần nào! Hôm nay được ôm đùi đại tỷ rồi!”

Ngay lập tức, bầu không khí trong quán net trở nên sôi động và đầy hứng khởi.

Lợi dụng lúc Tễ Ôn Phong vào nhà vệ sinh, Lục Dung, đầu đầy tóc xoăn, chạy trở lại quán net, bảo quản lý lấy quần áo Phương Tình thắng được ra, lục túi lấy một bao thuốc và đưa cho quản lý: “Quán có thu mua thuốc không?”

Quản lý: “...”

Quản lý: “Thuốc mềm Trung Hoa, 8 điếu, 30 tệ.”

Lục Dung chỉ vào nhóm của lão B: “Thấy đám người kia không? Quán net Phương Hưng đấy. Họ thu thuốc mềm Trung Hoa 5 tệ một điếu.”

Quản lý: “... Thôi được.”

Lục Dung xòe tay: “Đưa tiền mặt đây.”

Quản lý: “...”

Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên quyết của Lục Dung, quản lý đành phải rút ra 40 tệ.