Chương 33

Phương Tình dẫn Lục Dung và Tễ Ôn Phong bước vào một tiệm làm tóc sang trọng: "Xin chào, hai người cần làm tóc."

Lục Dung không kìm được bèn hỏi: "Ngay cả làm tóc cũng không có phần của con sao?"

Phương Tình mỉm cười, đẩy cậu lại gần Tễ Ôn Phong: "Con và tiểu Phong làm cùng nhau đi. Mẹ sẽ không làm ở đây, vì ngày cưới đã có thợ riêng đến tận nhà phục vụ rồi."

Lục Dung và Tễ Ôn Phong: "..." Sự phân cấp này là sao chứ?

Phương Tình gọi người quản lý: "Làm ơn chuẩn bị hai gói dịch vụ gội, cắt và sấy."

Người quản lý: "Muốn cắt kiểu gì ạ?"

Phương Tình: "Đầu đinh."

Lục Dung và Tễ Ôn Phong: "..."

Không chịu nổi nữa, Tễ Ôn Phong nhẹ nhàng mời Phương Tình ra ngoài: "Dì ơi, nếu dì không làm tóc thì ra ngoài dạo một chút đi ạ."

Phương Tình có chút ngượng ngùng: "Hai đứa làm tóc mà dì đi dạo ngoài thì không tiện lắm." Ánh mắt bà cứ hướng ra ngoài cửa một cách không tự nhiên.

Nghe bà nói thế, Lục Dung hiểu ngay rằng bà đã bị thu hút bởi thứ gì đó đặc biệt bên ngoài từ lâu rồi: "Không sao đâu mẹ, mẹ cứ đi đi."

Phương Tình cười tươi: "Ồ! Được thôi! Hai đứa có hoạt động bí mật không muốn dì tham gia, vậy dì ra ngoài đợi nhé." Nói rồi, bà gửi lại bộ vest của Tễ Ôn Phong và hào hứng chạy ra ngoài.

Tễ Ôn Phong liếc nhìn Lục Dung, trên môi hiện lên nụ cười gian xảo: "Giờ thì bắt đầu "hoạt động bí mật" của chúng ta thôi."

Lục Dung: "..."

Hai người chờ để được gội đầu. Chỗ ngồi chỉ có một, nhân viên gội đầu nhanh chóng mời Tễ Ôn Phong vào trước và nói với Lục Dung: "Xin cậu đợi ở ngoài một chút."

"Không," Tễ Ôn Phong quay đầu lại, mắt hướng về phía Lục Dung, "Cậu ấy gội."

Nhân viên gội đầu dẫn Lục Dung: "Mời cậu qua đây."

Tễ Ôn Phong chặn đường: "Ý tôi là, cậu ấy sẽ gội cho tôi."

Nhân viên gội đầu và Lục Dung đều sững sờ, tròn mắt nhìn nhau.

Nhân viên gội đầu ấp úng: "Chúng tôi không có quy định như vậy..."

Tễ Ôn Phong thản nhiên đáp: "Không sao, tôi sẽ trả tiền. Tôi chỉ quen để cậu ấy gội, không thích người lạ chạm vào mình." Nói xong, hắn ném một ánh mắt trêu chọc về phía Lục Dung. Lục Dung phải cố gắng tỏ vẻ nhẫn nhịn, chịu đựng không dám phản kháng, khiến Tễ Ôn Phong hài lòng bước vào phòng gội đầu.

Dần dần, Lục Dung đã hiểu ra tính cách và cách hành xử của Tễ Ôn Phong. Hắn ta hành xử như một thiếu gia độc đoán, coi Lục Dung là nô ɭệ, thích làm khó dễ và chèn ép tự tôn của cậu nhằm lấy niềm vui—những tổn thương gia đình và mất mát tài sản mà hắn ta chịu đựng đều được trút lên Lục Dung dưới dạng sự trả thù cay nghiệt.

Tuy nhiên, loại thiếu gia độc đoán này thường vẫn còn chút lương tâm. Khi đã coi cậu là nô ɭệ, nghĩa là thuộc quyền sở hữu của mình, thì ngay cả việc mất một sợi tóc cũng là tổn thất của hắn ta. Chỉ cần Tễ Ôn Phong là một người ích kỷ nhưng lý trí, hắn sẽ không gây tổn thương nghiêm trọng cho cậu.

Vậy nên mấy trò làm khó trong việc gội đầu và cắt tóc, Lục Dung vẫn có thể chịu đựng được.

Cách hành xử của Tễ Ôn Phong có thể xuất phát từ tính cách, nhưng đằng sau lại có lý do kinh tế sâu xa. Không có bữa ăn nào là miễn phí, không có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống. Lục Dung đã lợi dụng cơ hội Phương Tình lấy chồng giàu để gia nhập nhà họ Tễ, từ một cậu bé bình thường trở thành thiếu gia của gia đình quyền thế, tưởng chừng như miễn phí nhưng sau này sẽ phải đối mặt với sự bàn tán, khó chịu và đố kỵ từ các thành viên khác trong nhà họ Tễ. Thời gian và công sức để đối phó với những điều đó chính là cái giá phải trả, ngang bằng với những lợi ích cậu được hưởng.

Những thứ tưởng như miễn phí trong cuộc sống thực ra đều đã được niêm yết giá từ lâu.. Nếu Tễ Ôn Phong không hành xử như một thiếu gia độc đoán, mà thay vào đó lại đối xử tử tế, hòa nhã, Lục Dung mới phải cẩn thận. Những chuyện như trúng độc đắc từ trên trời rơi xuống thường đi kèm một cái bẫy lớn hơn đằng sau.

Việc Tễ Ôn Phong hành xử như hiện tại lại khiến Lục Dung thấy an tâm — nhà họ Tễ thật sự là gia đình hào môn, và Phương Tình quả là đã trúng giải độc đắc.

Việc cậu cần làm là phục vụ Tễ Ôn Phong thật tốt. Nếu cậu đã muốn được chia phần từ chiếc bánh lớn của nhà họ Tễ, thì sự phật ý của Tễ Ôn Phong chính là cái giá cậu phải trả. Để xoa dịu cơn giận của hắn, Lục Dung phải đầu tư công sức, đó là một sự trao đổi công bằng.

Cậu cởi đồng phục, nhận tạp dề từ nhân viên, bình thản bước vào phòng gội đầu. Cậu thực sự biết cắt tóc. Thời mẫu giáo, khi mọi người đều cầm kéo cắt giấy, cậu đã ngồi trên ghế, đeo tạp dề và cắt tóc cho người khác, mỗi lần nhận năm ngôi sao đỏ nhỏ, khiến Phương Tình nghĩ rằng cậu luôn ngoan ngoãn ở trường.

Mùa hè năm lớp bốn, cậu đã thực tập tại một tiệm cắt tóc trong một tháng. Từ đó, cậu tự cắt tóc cho mình, kỹ thuật rất điêu luyện.

Gội đầu, chuyện nhỏ.