Trưa hôm sau, theo đúng kế hoạch, Tễ Ôn Phong và Lục Dung lần lượt ngồi vào chiếc Bentley của lão Tống. Lần này, người tới đón họ là Phương Tình.
Tễ Ôn Phong ngồi xuống bên cạnh Phương Tình, chậm rãi lên tiếng: "Dì ơi, con không muốn làm phù rễ nhí."
Phương Tình nhẹ nhàng vỗ vai hắn, đáp lại: "Dì hiểu mà. Dì cũng không muốn làm cô dâu."
Tễ Ôn Phong và Lục Dung ngơ ngác: "...?" Chẳng lẽ họ đang sống trong một bộ phim bi kịch thượng lưu với những màn tranh giành đầy kịch tính?
Phương Tình thở dài: "Ai đã từng làm cô dâu một lần thì sẽ không muốn làm lần thứ hai. Ngày cưới, cả ngày dài chỉ có trang điểm, thay trang phục, mang giày cao gót đi qua đi lại, chụp hình, kính rượu những người không quen, phát phong bì cho người lạ, và còn phải diễn cảnh hôn công khai trên sân khấu. Trong khi đó, cô dâu nghẹn ngào nói "Nắm tay người, cùng nhau đi hết cuộc đời", thì bên dưới, khách mời chỉ lo ăn uống, chờ MC bốc thăm trúng thưởng và tranh nhau đón gấu bông."
Lục Dung cảm thấy đầu gối mình hơi run rẩy. Quả thật, mỗi lần anh dự đám cưới đều là ngồi ăn uống, chờ bốc thăm trúng thưởng và tranh giành gấu bông.
Phương Tình quay sang nhìn Tễ Ôn Phong, ánh mắt trở nên sâu lắng: "Nhưng bố con rất mong muốn có một đám cưới trọn vẹn. Lần trước khi ông ấy cưới, mẹ con đã mang thai con nên họ không tổ chức được. Rồi khi con ra đời, họ bận rộn chăm con đến mức không thể tổ chức lễ cưới bổ sung. Cuối cùng, khi con vào mẫu giáo, không còn cần họ chăm sóc nữa thì mẹ con đã bỏ đi. Bố con chưa từng được làm chú rể. Ông ấy thật sự mong mỏi những quả bóng hồng, chiếc bánh cưới bảy tầng, những dải giấy lấp lánh và cánh hoa hồng."
Lục Dung thầm nghĩ: "Phương Tình, tuyệt lắm!"
Phương Tình nhìn con đường tắc nghẽn phía trước, nói: "Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị một đám cưới hoàn hảo cho ông ấy, mà đầu tiên là hai bộ vest cho các phù rễ nhí của chúng ta."
Lục Dung chìa phần KFC trên tay cho Tễ Ôn Phong.
Tễ Ôn Phong nhận lấy, im lặng nhai hamburger, nuốt trọn những lời định từ chối làm phù rễ nhí.
Phương Tình dẫn Tễ Ôn Phong và Lục Dung đến trung tâm thương mại Vạn Đạt, xông thẳng vào cửa hàng đồ nam mà Tễ Thông đã gợi ý, chọn vài bộ vest và nhét vào tay Tễ Ôn Phong: "Tiểu Phong, nhanh thử xem nào."
Tễ Ôn Phong mặt không biểu cảm bước vào phòng thay đồ, còn Lục Dung ngồi cạnh Phương Tình, hỏi: "Con thì sao?"
Phương Tình chăm chú nhìn cánh cửa phòng thay đồ, ánh mắt rực sáng: "Tiểu Phong mặc gì, con mặc cái đó."
Lục Dung: "... Chỉ mới một ngày thôi, con đã bị rớt xuống làm con trai thứ rồi sao?"
Phương Tình không thèm nhìn cậu: "Hai đứa đứng cạnh nhau, người ta chỉ nhìn tiểu Phong thôi. Phù hợp hay không, chẳng quan trọng. Chúng ta không còn nhiều thời gian, một giờ hai mươi các con còn phải đi học."
Tễ Ôn Phong bước ra với bộ vest kẻ hai hàng nút, đôi chân thon dài, áo ghi lê ôm sát tôn lên vòng eo thon gọn. Hắn cúi đầu chỉnh lại nút áo sơ mi kiểu Pháp, hàng mi rợp xuống như cánh quạt nhỏ.
Phương Tình ôm ngực, thốt lên: "Trời ơi, dì sắp không chịu nổi nữa..."
Lục Dung: "Dì có nhớ cậu ấy là con riêng của dì không?"
Phương Tình đưa chiếc quần ngắn sát đáy cho Tễ Ôn Phong: "Thử cái này đi!"
Lục Dung: "..."
Cậu bắt đầu lo lắng rằng ý định để lại ấn tượng tốt của Phương Tình với Tễ Ôn Phong có thể phản tác dụng.
Rời khỏi cửa hàng, Phương Tình cầm đống túi lớn túi nhỏ chứa đồ của Tễ Ôn Phong. Lục Dung đi cách bà một đoạn xa, lẽo đẽo theo sau.
Phương Tình chậm lại, đi ngang hàng với cậu, thì thầm: "Dung Dung, con ghen phải không? Con nghĩ tiểu Phong cướp mất tình thương của mẹ nên không muốn đi cạnh mẹ đúng không?"
Lục Dung: "Không, chỉ là nghĩ rằng hành vi của mẹ có thể đã vi phạm luật bảo vệ trẻ vị thành niên, nên con muốn tránh xa kẻ phạm tội một chút."
Phương Tình đặt tay lên ngực thề thốt: "Nếu mẹ trẻ hơn mười tuổi thì chuyện con lo lắng mới có thể xảy ra. Mẹ đảm bảo rằng tiểu Phong không bao giờ có thể trở thành cha con."
Lục Dung rùng mình: "Đừng nói nữa, nghe còn kinh khủng hơn."
Phương Tình giơ túi quần áo lên: "Mẹ đối xử tốt với hắn hơn con là vì mẹ là mẹ ruột của con, nhưng là mẹ kế của hắn. Mẹ phải thiên vị hắn một chút để hắn cảm thấy được yêu thương hơn, hắn mới dần chấp nhận gia đình mình. Con cần phải tỏ vẻ như con đang ghen tị, để hắn có cảm giác chiến thắng."
Lục Dung: "..."
Phương Tình bỏ lại Lục Dung, bước tới bên cạnh Tễ Ôn Phong, cười nói: "Tiếp theo, chúng ta đi làm tóc nhé."
Tễ Ôn Phong mỉm cười đáp: "Dì ơi, buổi chiều chúng con còn phải đi học."
Phương Tình: "Vậy chúng ta cần nhanh lên." Rồi bà nháy mắt với Lục Dung.
Lục Dung miễn cưỡng bước lại gần Tễ Ôn Phong, cố tình chua chát nói: "Mẹ tôi mua cho cậu nhiều đồ thật đấy." Hy vọng điều này sẽ khiến Tễ Ôn Phong cảm thấy như đã chiến thắng.
Tễ Ôn Phong liếc nhìn bóng lưng Phương Tình đang mang đống túi, khẽ nói: "Toàn bộ đều được mua bằng thẻ của cha tôi."
Lục Dung: "..."
Tễ Ôn Phong nhìn qua cậu: "Vì tôi là người thừa kế chính thức, nên cũng coi như đó là thẻ của tôi."
Hắn ghé sát tai Lục Dung, nhẹ giọng:"Vì đám cưới của mẹ cậu mà làm nổ thẻ của tôi, món nợ này sẽ tính lên đầu cậu nhé."
Lục Dung: "..."
Tễ Ôn Phong cười nhếch mép, bước theo Phương Tình. Lục Dung nghe bà nói: "Hai đứa thân thật đấy. Mới quen hôm qua mà hôm nay đã nói chuyện thầm thì với nhau rồi!""
Tễ Ôn Phong mỉm cười ngoan ngoãn.
Lục Dung thấy mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ lạ hơn.