Sau khi cả hai trở về nhà, lần đầu tiên tất cả thành viên trong gia đình Tễ cùng ngồi quây quần bên bàn ăn.May mắn thay, bữa đó không do Phương Tình nấu nên mọi người đều ăn rất ngon miệng. Tại bàn ăn, Lục Dung và Tễ Ôn Phong đều tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, đặc biệt là Tễ Ôn Phong. Hắn vốn dĩ đã có vẻ ngoài điển trai không chút tì vết, cử chỉ lại nhã nhặn, ăn uống không gây tiếng động, thực sự toát lên dáng dấp của một công tử quý tộc.
Sau khi ăn xong, Tễ Ôn Phong lịch sự nói: “Con đã ăn xong, mọi người cứ tiếp tục,” rồi quay trở về phòng mình. Khi bóng dáng hắn khuất đi, Tễ Thông và Phương Tình mới đồng loạt đặt bát đũa xuống.
Lục Dung nhìn từ Tễ Thông sang Phương Tình, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phương Tình thở dài: “Chúng ta định tổ chức một đám cưới hoành tráng.”
Lục Dung: “... Hai người không phải tái hôn sao?” Cậu chưa từng nghe ai tái hôn mà lại tổ chức lễ cưới hoành tráng cả.
Tễ Thông đẩy gọng kính, nghiêm túc phản bác: “Ai nói tái hôn thì không được tổ chức đám cưới? Tái hôn thì vẫn là hôn nhân cơ mà.”
Phương Tình giơ tay lên vẻ bất lực: “Chúng ta lo lắng rằng các con sẽ khó chấp nhận đám cưới này, đặc biệt là tiểu Phong. Có thể hắn sẽ không đồng ý với việc chúng ta kết hôn. Chúng ta không biết làm thế nào để đưa thiệp mời cho hắn.”
Lục Dung ngạc nhiên: “Hai người còn chuẩn bị cả thiệp mời cho cậu ấy sao?”
Tễ Thông lôi từ trong túi ra một tấm thiệp mời trang nhã, màu đen trắng, đưa cho cậu: “Đây là của con.”
Lục Dung: “...”
Lật thiệp ra xem, cậu thấy đám cưới được định vào thứ bảy tuần này, địa điểm là khách sạn năm sao Bạc Duyệt Long Hồ ở khu cảnh quan Long Hồ, thành phố S.
Cậu đặt thiệp xuống bàn, nghiêm túc nói: “Vậy nghĩa là hai người đã sắp xếp mọi thứ từ lâu mà không có ý định thảo luận với chúng con. Giờ thì lại lo lắng rằng anh tiểu Phong sẽ không chấp nhận.”
Tễ Thông bị vạch trần ý đồ, cúi đầu ngượng ngùng. Phương Tình nắm lấy tay Lục Dung: “Dung Dung, con và tiểu Phong rất thân thiết, hay con nói chuyện với hắn được không?”
Lục Dung: “...?” Cậu và Tễ Ôn Phong thân thiết sao?
Phương Tình tiếp lời: “Chúng ta nghe nói tối nay hai đứa đã đi chung xe về.”
Lục Dung: “Vậy hai người chắc cũng nghe sáng nay con đạp xe đi học rồi chứ? Không định nói gì về chuyện đó sao?”
Phương Tình: “... Có lẽ đây là nỗi đau của một gia đình mới tái hợp.”
Lục Dung: “...”
Phương Tình tiếp tục: “Nhưng tối nay hắn đã cho con lên xe, điều đó cho thấy hắn đã bắt đầu chấp nhận con. Con là người duy nhất có thể nói chuyện với hắn, con giúp chúng ta đưa thiệp mời cho hắn được không?”
Ánh mắt Lục Dung hướng về phía Tễ Thông. Theo cậu nhớ, trong ba người này có một người là cha ruột của Tễ Ôn Phong.
Tễ Thông lắc đầu buồn bã: “Từ khi mẹ con vào nhà, chú chưa có dịp nói chuyện riêng với nó.”
Lục Dung: “Chú đã từng đề cập đến việc này với cậu ấy chưa?”
Tễ Thông hồi tưởng, rồi nói mơ hồ: “Có lẽ là đã từng.”
Lục Dung ôm trán, điều này có nghĩa là trong mắt Tễ Ôn Phong, cha hắn đột ngột mang một người phụ nữ lạ và đứa trẻ lạ về nhà.
“Chú nên nói chuyện rõ ràng với cậu ấy,” Lục Dung đề xuất.
Tễ Thông thở dài: “Chú không biết dạo này tâm trạng của nó thế nào. Dung Dung, con đưa thiệp mời trước, dò xét phản ứng của nó, rồi chú sẽ ra mặt. Con thấy sao?”
Phương Tình gật đầu đồng ý: “Mẹ thấy ổn đấy.”
“Nhờ con cả.” Hai người sốt sắng đưa thiệp mời của Tễ Ôn Phong đến trước mặt Lục Dung, ánh mắt đầy mong đợi.
Lục Dung: “...”
Cậu đã sai lầm khi nghĩ rằng sau khi Phương Tình lấy chồng, gánh nặng trên vai mình sẽ nhẹ bớt. Gia đình này vẫn phải do cậu đảm đương. Nhìn ánh mắt kỳ vọng của hai người lớn, cậu phải đảm bảo rằng Tễ Ôn Phong sẽ tham dự lễ cưới. Nhưng với tình hình hiện tại, việc đó gần như bất khả thi.
Làm sao để thuyết phục cậu ấy đây?
Lục Dung suy nghĩ một lúc rồi nảy ra kế hoạch. Cậu nói với Tễ Thông và Phương Tình: “Giấu giếm rồi đưa thiệp mời sẽ khiến cậu ấy cảm thấy mình như người ngoài. Thay vào đó, hãy để cậu ấy tham gia vào quá trình chuẩn bị, chẳng hạn làm hoa đồng (1).”
Phương Tình lập tức đồng ý: “Ý kiến hay đấy!”
Tễ Thông, người cầu toàn về chi tiết, nghi ngại: “Tiểu Phong làm hoa đồng liệu có lớn quá không? Hoa đồng thường phải có đôi, nếu nó làm thì con cũng phải tham gia.”
Lục Dung: “Không vấn đề. Nhưng chúng con cần bộ vest và cà vạt mới.”
Tễ Thông: “Chú có thể dẫn các con tới tiệm may đồ của chú.”
Lục Dung vội vàng lắc đầu: “Không, phải là mẹ dẫn chúng con đi.” Cậu nhìn Phương Tình.
Phương Tình: “Mẹ sao? Mẹ không rành chọn vest đâu.”
Lục Dung: “Mẹ cần tiếp xúc nhiều hơn, tỏa ra sức hấp dẫn mẫu tử để cậu ấy sớm chấp nhận mẹ.”
Tễ Thông gật đầu, bảo Phương Tình: “Được, vậy trưa mai em đưa hai đứa đi chọn đồ. Dung Dung, con báo lại cho tiểu Phong biết kế hoạch này.”
Lục Dung gật đầu: “Vâng.”
Lục Dung bước tới cửa phòng Tễ Ôn Phong, gõ cửa. Cánh cửa mở ra, Tễ Ôn Phong đứng đó với mái tóc còn ướt, khoác áo choàng, dựa vào khung cửa: “Vội đến phục vụ tôi à?”
Lục Dung: “... Tôi có chuyện muốn nói.”
Tễ Ôn Phong nhếch môi, kéo dài giọng: “Với ai?”
Lục Dung nghĩ một lúc, cố nén bực dọc: “... Nói với anh.”
Khóe môi Tễ Ôn Phong hơi nhếch lên, rồi nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng, khoanh tay: “Tốt nhất cậu nên tập thói quen gọi cho đàng hoàng.”
Lục Dung nghiến răng: “Vâng, anh.”
Dù nét mặt vẫn lạnh lùng, nhưng lòng Tễ Ôn Phong thấy thoải mái lạ thường.
Lục Dung nói tiếp: “Cha anh và mẹ tôi sẽ tổ chức đám cưới vào thứ bảy này. Chúng ta phải làm hoa đồng, kéo váy cưới và rải cánh hoa phía sau.”
Tễ Ôn Phong sầm mặt: “Chúng ta cao 1m80.”
Lục Dung nhún vai: “Không phải việc của tôi. Tôi chỉ là người truyền tin. Trưa mai họ sẽ đưa chúng ta đi chọn đồ vest.”
Cửa phòng đóng sập lại.
Lục Dung mỉm cười: Kế hoạch thành công.
Quy luật sứ giả: Nếu cần báo một tin xấu, hãy báo trước một tin còn tệ hơn, người nghe sẽ bỏ qua tin xấu thực sự.
~~~~~
(1) Hoa đồng: chỉ những em bé hoặc trẻ nhỏ làm nhiệm vụ cầm hoa, tung hoa trong lễ cưới.