Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Thảo Quá Bá Đạo, Làm Sao Đây?

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biểu cảm kiên cường của Lục Dung làm Tễ Ôn Phong thấy thú vị vô cùng. Với số tiền nhỏ này, Tễ Ôn Phong chẳng bận tâm; Lục Dung và mẹ cậu tiêu tiền của ba hắn ta, hắn thì liên quan gì? Nhưng nếu Lục Dung muốn chơi trò mèo vờn chuột, thì hắn cũng sẵn lòng tham gia.

Tễ Ôn Phong cười "thân thiện" và đưa ra mức giá mà cậu không bao giờ có thể đáp ứng: "Nếu vậy thì được thôi, mỗi tháng 3 vạn tiền thuê."

Lục Dung sững người: "Cậu nói gì?" Đôi mắt cậu hiện rõ vẻ kinh ngạc không chút giả tạo.

Theo kế hoạch A, cậu sẽ đưa thẻ cho Tễ Ôn Phong và khiến hắn cảm động trước sự kiên quyết của mình, hắn sẽ vỗ vai và nói: “Anh em với nhau, nhắc chuyện tiền bạc làm gì", đó là kết quả tốt nhất.

Nhưng điều này đã không xảy ra, và Lục Dung đã chuẩn bị tinh thần cho mọi bất trắc. Tuy vậy, yêu cầu đòi 3 vạn của Tễ Ôn Phong hoàn toàn ngoài dự đoán của cậu — lẽ nào lòng tốt của hắn ta đã bị chó ăn rồi sao?

Tễ Ôn Phong lạnh nhạt nói: “Ăn của tôi, ở nhà tôi, ngồi xe của tôi, mỗi tháng 3 vạn.”

Lục Dung không thể giữ được mặt nạ nữa: "… Xin hỏi giá này được tính thế nào?"

Tễ Ôn Phong vốn chỉ định trêu chọc cậu, nhưng không ngờ cậu lại hỏi vặn lại, liền thản nhiên đáp: “Biệt thự của tôi mua giá 120 triệu, sửa sang cũng mất hơn 20 triệu, chỉ riêng tiền thuê đã không dưới mức này. Cộng thêm tiền ăn uống, điện nước, chi phí đi lại, lương giúp việc, 3 vạn là ít rồi đấy.”

Lục Dung thầm nghĩ: "Điều này thật không hợp lý."

Giá cả không thể dựa trên chi phí mà phải căn cứ vào quy luật cung cầu. Phòng của cậu chỉ rộng 60 mét vuông, lại nằm ở một khu vực hẻo lánh; nếu đem ra thị trường cho thuê, mức giá cao nhất chỉ khoảng 3000 mỗi tháng. Các phòng chức năng như phòng chơi game, phòng bi-a, phòng chiếu phim đều là không gian chung, diện tích sử dụng chung, một năm cậu chỉ dùng được vài lần, dù có tính phí theo lượt, tổng cộng một năm cũng không tốn đến 3 vạn. Thêm vào đó là hai bữa ăn mỗi ngày – một mình cậu ăn được bao nhiêu chứ? 1000 tiền ăn mỗi tháng là quá đủ. Cậu cũng không cần dịch vụ của người giúp việc, cậu tự giặt giũ, tự lau nhà, tự sắp xếp – nếu so về sắp xếp, tất cả người giúp việc trong nhà cộng lại cũng không bằng cậu. Thậm chí, họ phải trả tiền học phí cho cậu, mỗi buổi 1999. Ngoài tiền thuê nhà, chi phí lớn nhất là tiền xăng, nếu cậu và Kỳ Ôn Phong chia sẻ xe, một tháng tối đa là 1200.

Tính theo giá thị trường, tiền thuê 3000 + tiền xăng 1200 + tiền ăn 1000 = tổng cộng 5200 mỗi tháng. Nếu tính thêm tiền điện nước cho hợp tình hợp lý thì 6000 là quá đủ.

Vậy mà Tễ Ôn Phong lại đòi 3 vạn (30000) một tháng – với số tiền này, cậu hoàn toàn có thể thuê một phòng khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố để sống dài hạn!

Lục Dung lắc đầu thở dài trong lòng như Dumbledore (1): "Tễ Ôn Phong đúng là đang ép giá cậu."

Tuy nhiên, vì đã quyết định không trả đồng nào, cậu không buồn mặc cả.

Lục Dung cố điều chỉnh biểu cảm, quay đầu lại nhìn hắn đầy phẫn uất: “Được, 3 vạn thì 3 vạn, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền!” Cách kiếm tiền đó là làm những công việc như phát tờ rơi với giá 50 đồng một giờ.

Tễ Ôn Phong nhún vai, gật đầu: “Tôi rất mong chờ.”

Hắn định quay người rời đi thì Lục Dung vội gọi lại: “Khoan đã!”

Tễ Ôn Phong quay lại, biểu hiện như đang chờ đợi.

Lục Dung lúng túng nói: “Tôi nhất thời... có lẽ không kiếm đủ số tiền đó.” Dưới ánh mắt tinh quái của Tễ Ôn Phong, cậu nói nhỏ, “Nếu tôi không đủ khả năng trả, có thể cho tôi nợ không? Tôi chắc chắn sẽ trả lại sau, tôi chạy đâu cho thoát.”

Kế hoạch B của Lục Dung: Tễ Ôn Phong giữ thẻ ngân hàng và yêu cầu cậu phải kiếm tiền trả tiền thuê. Cậu phát tờ rơi, tạo vẻ đáng thương trước mặt Tễ Ôn Phong, mong rằng sự kiên trì của mình sẽ cảm động cả trời, đất và Tễ Ôn Phong, khiến hắn quên đi điều khoản thuê nhà vô lý này, vỗ vai cậu và nói: “Anh em với nhau, nhắc chuyện tiền bạc làm gì.” Kế hoạch này cần thời gian để thực hiện, nhưng trước tiên cậu cần cho Tễ Ôn Phong biết mình không có tiền.

Dĩ nhiên, Tễ Ôn Phong biết cậu sẽ không thể trả đủ và chính vì vậy hắn mới đưa ra yêu cầu này. Hắn tỏ vẻ suy nghĩ một lúc, rồi nở nụ cười hiền lành: “Nếu không trả tiền thuê, thì phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Đôi mắt Lục Dung lóe lên: Hắn đã mắc bẫy!

Lục Dung: “Điều kiện gì?”

Tễ Ôn Phong hếch cằm kiêu ngạo: “Không trả được nợ, vậy thì lấy thân trả nợ. Tôi nuôi cậu, cậu nghe lời tôi, mọi yêu cầu của tôi cậu đều phải làm. Nói cách khác, từ nay tôi là chủ của cậu.”

Lục Dung: Kế hoạch thành công.

Kế hoạch C của Lục Dung: Tễ Ôn Phong cố tình đưa ra mức giá quá cao, cậu giả vờ không trả nổi, và Tễ Ôn Phong nhân cơ hội đó ký với cậu hợp đồng “ nô ɭệ nhỏ của thiếu gia bá đạo”.

Nếu chỉ cần đối phó với sự khó chiều của Tễ Ôn Phong mỗi tháng mà có thể sống yên ổn ở nhà họ Tễ cho đến khi tốt nghiệp đại học, cậu sẵn sàng trở thành "người giúp việc toàn năng" của hắn ta – đó là sự cam chịu khi phải nương nhờ người khác của Lục Dung.

Dù vậy, Lục Dung vẫn cẩn trọng: “Không được phạm pháp.”

Tễ Ôn Phong đáp: “Tất nhiên rồi.”

Trước mặt cậu, Tễ Ôn Phong cất thẻ ngân hàng vào túi ngực áo sơ mi, nhìn lướt qua cậu em trai rẻ mạt của mình, trong lòng nghĩ: Thật thú vị.

Lục Dung bị bao phủ bởi ánh nhìn đầy ẩn ý của Tễ Ôn Phong, trong lòng nghĩ: Cậu ta thấy như vậy thú vị, đúng là thú vị thật.

Sau giờ học hôm đó, hai người ngầm hiểu nhau, một trước một sau đi đến ngã tư, nơi lão Tống đang đợi.

Tễ Ôn Phong lên chiếc Bentley trước, lão Tống nhìn hắn qua gương chiếu hậu, ý hỏi có nên đi trước không. Ông đã thấy cậu chủ nhỏ đang chạy vội từ xa.

Tễ Ôn Phong mở WeChat, chấp nhận lời mời kết bạn: “Gọi anh trai đi.”

Lục Dung không trả lời.

Tễ Ôn Phong ra lệnh: “Lái xe đi.”

Lão Tống thở dài nghĩ: “Cậu chủ nhỏ thật đáng thương,” rồi nhẹ nhàng nhấn ga.

Để chiều lòng thú vui ác độc của cậu chủ lớn, lão Tống lái chiếc Bentley với tốc độ 5 km/h, lướt chầm chậm ngang qua Lục Dung.

Tễ Ôn Phong: “Dừng lại.”

Lão Tống giật mình đạp phanh.

Lục Dung ngoan ngoãn mở cửa xe.

Tễ Ôn Phong dựa vào ghế, lười biếng liếc nhìn cậu.

Lục Dung tỏ vẻ chịu đựng, phẫn nộ, xấu hổ, nói nhỏ: “Chào anh.”

Tễ Ôn Phong đáp lại bằng một tiếng “Ừm” kéo dài, hài lòng nhường chỗ, để cậu ngồi vào.

Lão Tống: “…”

Cách phát triển tình cảm giữa hai cậu thiếu niên diễn ra nhanh chóng khiến một người trung niên như ông không thể theo kịp.

~~~~~

(1) Dumbledore: là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling. Trong hầu hết các phần của bộ truyện, ông là hiệu trưởng của trường phù thủy Hogwarts. Là một nhân vật quan trọng trong cốt truyện của Harry Potter, ông là người sáng lập và lãnh đạo của Hội Phượng hoàng, một tổ chức chuyên chiến đấu chống lại Chúa tể Voldemort, nhân vật phản diện chính của bộ truyện.
« Chương TrướcChương Tiếp »