Khi Lục Dung và Nhan Cẩu nhanh chân đi qua đài phun nước, nó đang phun từng tia nước nhịp nhàng theo tiếng nhạc. Đài phun nước của trường vốn giống như cuốn lưu bút của học sinh – chỉ xuất hiện vào dịp lễ tốt nghiệp, còn lại quanh năm chỉ là một món trang trí. Thế nên nếu có ngày nào đài phun nước được bật, kèm thêm ánh đèn và nhạc, chắc chắn đó là để chào đón một vị lãnh đạo đặc biệt nào đó.
Thông thường, những sự kiện như vậy không liên quan đến học sinh, nhưng không hiểu sao hôm nay đường đến căng tin lại bị chặn. Học sinh vây quanh thành từng vòng lớn, đặc biệt là các nữ sinh, không ngừng reo lên những tiếng trầm trồ mê mẩn: “Cậu ấy đẹp trai quá!”
“Chuyện gì vậy?” Lục Dung hỏi, mắt hướng về phía trung tâm đám đông, trong khi câu hỏi nhắm vào Nhan Cẩu đứng bên cạnh.
Nhan Cẩu – thông tin viên của nhóm “Toàn Là Kẻ Xấu” – lập tức rút điện thoại, lướt qua vòng bạn bè để tìm hiểu. Cậu nhanh chóng thu thập thông tin và đưa cho Lục Dung.
Lục Dung liếc qua: “Người đang ở trung tâm đám đông phía trước là Tễ Ôn Phong, 16 tuổi, con trai chủ tịch tập đoàn Tễ Thị. Cậu ấy trước đây du học nước ngoài theo chương trình giáo dục tinh anh và hiện vừa chuyển vào học khối 10, lớp 1.”
Kèm theo là một bức ảnh.
Trong ảnh là chàng trai có mái tóc đen mềm mượt, đường nét gương mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo với vẻ cao quý, lạnh lùng. Dù là ảnh thẻ – loại ảnh thường khiến ai cũng trông như vừa bị bỏ tù – Tễ Ôn Phong vẫn giữ nguyên nét thanh cao, không tì vết.
Lục Dung mỉm cười: “Xem ra danh hiệu nam thần của trường này sắp đổi chủ. Phải nhanh chóng sắp xếp người bên cạnh cậu ta để chụp ảnh cận cảnh rồi bán cho đám nữ sinh… Khoan đã, gia cảnh tốt, nhan sắc cao, nhưng tại sao lại đến Thành Nam?”
Nhan Cẩu lướt điện thoại, chuyển sang trang web của trường và chỉ vào một bài báo: “Chủ tịch tập đoàn Tễ Thị thăm trường cũ, quyên góp một trăm triệu tệ để xây lại thư viện.”
Lục Dung trả điện thoại cho Nhan Cẩu: “Xem ra thành tích học của cậu ta rất tệ.”
Phải nhờ cha quyên góp một trăm triệu tệ để được vào Thành Nam, có vẻ như vị thiếu gia này chỉ có nhan sắc mà không có trí tuệ. Không rõ liệu cậu ta có đủ phẩm chất để làm nam thần hay không, dịch vụ chụp ảnh cận cảnh cứ tạm gác lại đã.
Sau khi nắm bắt toàn bộ tình hình, Lục Dung kết luận rằng: sự xuất hiện của thiếu gia này tạm thời không ảnh hưởng gì đến nhóm “Toàn Là Kẻ Xấu”. Cậu đẩy đám đông qua một bên, tiếp tục tiến về phía quầy bán bánh cá trên tầng ba.
Khi lên đến nơi, hàng dài đã xếp kín trước quầy bánh cá. Cả hai nhìn nhau, rồi quyết định đứng vào cuối hàng. Theo kinh nghiệm mua bánh cá nhiều lần, đến lượt họ chắc vẫn còn hàng.
Thời học sinh, căng tin trường thường bị chê bai, nhưng không phải là không có điểm sáng. Đối với trường Thành Nam, điểm sáng ấy chính là bánh cá.
Bánh cá được làm từ cá nhỏ sông Trường Khê, cá tươi được xay nhuyễn thành hỗn hợp rồi trộn với bột, tẩm gia vị và chiên vàng. Lớp vỏ bánh giòn rụm, bên trong mềm mịn, cắn một miếng là mùi cá thơm quyện với hương gạo thoang thoảng – và chỉ 4 đồng một chiếc.
Lục Dung rất giỏi nấu ăn, từng tính toán rằng: “Cà chua chỉ bốn, năm đồng một cân, trứng ba, bốn đồng một cân; vậy mà món cà chua xào trứng, đầu bếp chỉ cho mỗi người một lạng, lại bán tới ba đồng rưỡi. Kinh doanh căng tin trường học thực sự là kiếm lợi lớn.”
Thế nhưng, nguyên tắc “hám lợi” đó không thể áp dụng vào món bánh cá nhỏ. Cá tiểu mai có giá đến 28 đồng một cân, chưa kể chi phí bột, gia vị, dầu ăn và công lao động. Chỉ riêng phần nhân cá đầy đặn cũng đã là một cuộc kinh doanh lỗ vốn! Hơn nữa, món này cần nhiều công đoạn chế biến; để đảm bảo hương vị, phải chiên ngay tại chỗ, nghĩa là đầu bếp phải dành cả nửa giờ cao điểm để làm món này mà không thể chuẩn bị trước. Cả buổi sáng, họ bận rộn ướp, đánh cá, chuẩn bị nguyên liệu – một sự lãng phí lớn về công sức.
Với tất cả lý do đó, nếu Lục Dung là chủ căng tin, cậu sẽ thẳng tay gạch món bánh cá này khỏi thực đơn.
Thế mà chính món bánh cá “không nên tồn tại” này lại trở thành động lực thúc đẩy mọi người sau tiết cuối lao nhanh như sói đói về phía căng tin.
Dòng người từ từ tiến lên. Lục Dung và Nhan Cẩu chăm chú dõi theo từng bạn học cầm khay đi qua.
Người này lấy một chiếc… vẫn ổn.
Người kia lấy hai chiếc… cũng bình thường.
Người nọ lại lấy tới bảy chiếc! Thật không có ý tứ! Sao lại có thể cần tới bảy cái bánh cá cơ chứ!
Dòng người tiếp tục di chuyển, căng tin dần vãn bớt, chỉ còn lại khay trống trên bàn. Duy chỉ có quầy bánh cá là vẫn có người kiên nhẫn xếp hàng; Lục Dung và Nhan Cẩu là hai người cuối cùng.
Ngay khi sắp đến lượt, một tiếng ồn ào bất ngờ vang lên từ phía sau. Lục Dung ngoái lại, thấy thiếu gia Tễ Ôn Phong đang được thầy chủ nhiệm Chư Nhân Lương dẫn lên tầng ba căng tin.
Lục Dung nhận ra mình đã lầm. Sự xuất hiện của Tễ Ôn Phong quả thực gây xáo trộn lớn cho nhóm “Toàn Là Kẻ Xấu.” Trong một căng tin trường chẳng có gì đặc sắc, để thể hiện “độ hoành tráng” của trường Thành Nam, nhà trường chắc chắn sẽ dẫn khách mời tới quầy bánh cá – mà các thầy thì không bao giờ phải xếp hàng.
Trên đường tới đây, vì phải chờ đợi giữa đám đông nữ sinh vây quanh Tễ Ôn Phong, họ đã chậm chân một chút. Những người xếp sau hoặc đã bỏ cuộc, hoặc thấy số bánh cá còn lại không đủ liền rời đi, nên phía sau hai người chẳng còn ai.
Hiện tại chỉ còn bảy chiếc bánh cá, trước họ còn hai người nữa. Nếu mỗi người chỉ lấy hai chiếc theo quy định bất thành văn của căng tin, Lục Dung và Nhan Cẩu sẽ được chia phần ba chiếc.
Nhưng nếu thầy chủ nhiệm chen ngang thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản!