Chương 23

Triệu Nhất Hằng và Tễ Ôn Phong vốn có hiềm khích.

Nhà của Triệu Nhất Hằng rất giàu, giàu đến mức ai cũng phải nể. Không chỉ có tiền, cậu ta còn đẹp trai, rất rất đẹp trai. Trước khi Tễ Ôn Phong đến, Triệu Nhất Hằng là ngôi sao không thể thay thế của lớp 1. Cậu từng được đề cử làm cán bộ lớp nhưng đã kiêu ngạo từ chối.

Thế nhưng, mọi thứ thay đổi từ khi Tễ Ôn Phong xuất hiện. Triệu Nhất Hằng lập tức bị "soán ngôi" không thương tiếc. Ai giàu hơn thì chẳng ai rõ, nhưng việc cha của Tễ Ôn Phong quyên góp một trăm triệu tệ xây thư viện đã khiến hiệu trưởng đích thân dẫn cậu đi tham quan trường. Triệu Nhất Hằng chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ này, nên mọi người nghiễm nhiên cho rằng về độ giàu có, Tễ Ôn Phong đã vượt xa.

Chưa dừng lại ở đó, Tễ Ôn Phong còn đẹp trai hơn Triệu Nhất Hằng. Chỉ sau một đêm, mọi ánh hào quang của Triệu Nhất Hằng đều bị lu mờ, và những người hâm mộ trước đây của cậu cũng chuyển sang "cuồng" Tễ Ôn Phong.

Thậm chí, họ còn bầu cậu ta làm lớp trưởng.

“Tễ Ôn Phong miệng thì nói không muốn làm, nhưng nhận thì nhanh hơn ai hết!” Triệu Nhất Hằng tức tối nghĩ thầm.

Hãy nhớ rằng, ngày trước cậu đã từ chối thẳng thừng khi được mời làm cán bộ lớp, một "người đàn ông chân chính" luôn giữ lời. Còn "con gà bệnh" này thì khác, trước khi bầu cử thì bảo "tôi không muốn làm", nhưng khi có kết quả thì lại mặt buồn như đưa đám mà chấp nhận: "Thôi được." Đúng là đạo đức giả!

Giáo thảo nào lại đi làm lớp trưởng. Lớp trưởng suốt ngày bị chê trách, chịu đủ áp lực từ hai phía, chẳng khác gì Phương Trường ở lớp 8. Triệu Nhất Hằng đợi xem Tễ Ôn Phong sẽ bị xấu mặt ra sao. Không ngờ, chuyện này xảy ra nhanh hơn cậu tưởng. Trong tiết thể dục, khi lớp cậu thi đấu bóng rổ với lớp 8, giáo viên thể dục đã chọn Tễ Ôn Phong làm đội trưởng, vị trí mà trước giờ luôn thuộc về Triệu Nhất Hằng.

Đến lúc này, Triệu Nhất Hằng không còn thấy tức giận nữa. Cậu chơi bóng rổ rất giỏi, và sự “dục tốc bất đạt” của giáo viên thể dục khi đặt kỳ vọng vào Tễ Ôn Phong chỉ khiến đám fan "con gà bệnh" nhận ra rằng cậu ta không thể sánh bằng cậu.

"Cứ để tao nhường mày vài quả đã," Triệu Nhất Hằng thầm nghĩ. "Đến lúc mày sụp đổ, tao sẽ quật không ngừng!"

Khi còn đang chìm trong ảo tưởng trả thù, Triệu Nhất Hằng giật mình chứng kiến cảnh Tễ Ôn Phong bay lên úp rổ.

Không chỉ đội bóng lớp 8 sững sờ, mà chính Triệu Nhất Hằng cũng cảm thấy lòng mình sụp đổ.

Trời đất ơi, vừa đẹp trai, giàu có, lại còn biết úp rổ. Con gà bệnh này chắc chuẩn bị bay lên tận trời!

Triệu Nhất Hằng tức giận đến mức không muốn chơi nghiêm túc nữa. Suốt trận đấu, cậu chỉ chạy lấy lệ, cũng chẳng thèm nhảy lên, lượn lờ trên sân như thể đang tỏ rõ sự tức tối của mình. Nhưng không ai chú ý đến cậu, tất cả ánh mắt đều dồn về từng cử động của Tễ Ôn Phong. Khuôn mặt Triệu Nhất Hằng tái mét.

Thực ra, nói không ai để ý đến cậu cũng không đúng. Vẫn có người nhận ra sự khác thường của cậu, đó chính là Lục Dung.

Lục Dung nhớ lại lời Lý Nam Biên nói rằng, trong cuộc bầu cử lớp 1, Triệu Nhất Hằng đã tự đề cử. Ngày trước, mọi người mời cậu làm cán bộ lớp nhưng cậu không thèm làm; nhưng từ khi Tễ Ôn Phong xuất hiện, giành mất hào quang của cậu, cậu lập tức nhảy vào tranh, kết quả không đắc cử, cuối cùng đành nhận chức cán bộ thể thao, thật mất mặt.

Triệu Nhất Hằng, cán bộ thể thao mới nhậm chức, cũng là đội trưởng cũ của đội bóng rổ, lại thua trắng trước Tễ Ôn Phong ngay trong sở trường của mình. Làm sao mà cậu chịu nổi chứ?

Lục Dung đoán chắc: Triệu Nhất Hằng chắc chắn sẽ không chơi nghiêm túc. Cậu không chỉ không chịu chơi, mà còn có thể cố tình diễn dở để làm lớp 1 thua trận!

Lục Dung truyền thông tin này cho đồng đội, Phương Trường ngay lập tức điều chỉnh chiến thuật, tập trung vào sự bất hòa giữa Tễ Ôn Phong và Triệu Nhất Hằng. Lục Dung và Quách Tĩnh tiếp tục kèm Tễ Ôn Phong, những người còn lại chia ra kèm từng người, phớt lờ Triệu Nhất Hằng.

Khi trở lại sân, Triệu Nhất Hằng bỗng thấy bối rối: chết tiệt, không chỉ đám cổ động viên ngoài sân không để ý đến mình, mà ngay cả đội lớp 8 cũng chẳng coi mình ra gì! Đồng đội cậu đều bị kèm chặt, Tễ Ôn Phong còn bị kèm tới hai người, chỉ còn mỗi cậu đứng trơ trọi, giống như đang chơi nhạc dừng ghế mà chỉ còn lại mình cậu đứng giữa sân mà không có ghế để ngồi. Triệu Nhất Hằng giận tím mặt!

Bóng chuyền đến tay Tễ Ôn Phong. Lục Dung và Quách Tĩnh bám sát, Phương Trường cùng đồng đội cũng kèm chặt các thành viên khác của lớp 1. Ánh mắt Tễ Ôn Phong nhanh chóng quét qua sân, rồi chuyền bóng cho Triệu Nhất Hằng!

Triệu Nhất Hằng nhếch mép cười: Quả này chắc chắn ra ngoài rồi!

Cậu cố ý chậm lại, khi đến gần bóng thì ngã người nằm xuống, tạo dáng như thể "dù phải ngã lăn ra cũng muốn giữ bóng, nhưng tại gà bệnh chuyền không chuẩn nên đành bất lực."

“Ui cha!” Các nữ sinh bên sân bị dáng ngã của Triệu Nhất Hằng làm rung động, nhớ lại tình cảm mà cậu từng chiếm giữ trong lòng họ, vội chạy đến đỡ cậu dậy.

Triệu Nhất Hằng mặt không biến sắc, ôm vai hai cô gái đi ngang qua Tễ Ôn Phong, rồi đột nhiên nở một nụ cười xấu xa với cậu ta.

Ánh mắt Tễ Ôn Phong ánh lên tia lạnh lẽo.

Lần tiếp theo khi Tễ Ôn Phong có bóng, cậu quyết không chuyền cho Triệu Nhất Hằng nữa, thà bị phạm lỗi, thà mất bóng, nhưng tuyệt đối không chuyền!

Không những không chuyền, khi Triệu Nhất Hằng có bóng, Tễ Ôn Phong còn lao vào tranh bóng với cậu!

Những cô gái đứng ngoài sân hồi hộp không yên: Triệu Nhất Hằng và Tễ Ôn Phong là đang đấu nhau sao? Hai người họ không hợp nhau à?

Nhưng rồi họ lại thì thầm bàn tán: “Mình thấy Tễ Ôn Phong đẹp trai hơn.”

“Mình ủng hộ Tiểu Phong ca.”

“Triệu Nhất Hằng cũng không tệ mà, vừa rồi cậu ấy còn ngã để bắt bóng, không phải lỗi của cậu ấy.”

“Đánh đi, đánh nhau đi, càng đánh càng kịch tính!”

Giữa tiếng bàn tán rôm rả, bỗng vang lên một giọng điệu già dặn: “Các cậu biết gì chứ, đây là yêu nhau lắm cắn nhau đau.” Chính là người ngồi trước Lục Dung.

Triệu Nhất Hằng và Tễ Ôn Phong đang "chiến đấu" đến mức kịch liệt trên sân, mà không biết rằng tên "couple" của họ đã được đặt là "Hằng Ôn".

Lục Dung lặng lẽ quan sát hai người anh em "Hằng Ôn" với "nhiệt độ" luôn dao động quanh mức 100 độ, không ngờ họ lại trẻ con hơn cậu tưởng: kế hoạch đã thành công.

Trong sự hợp sức từ bên ngoài cùng sự lục đυ.c nội bộ, tỉ số nhanh chóng được thu hẹp lại. Tễ Ôn Phong phải chịu áp lực tâm lý từ việc liên tục để mất bóng, lại còn bị Lục Dung và Quách Tĩnh phòng thủ rất chặt, khiến cậu ta bắt đầu mất kiềm chế. Dưới cái nắng gay gắt, từng giọt mồ hôi tuôn rơi, các chàng trai nhỏ dần mất đi sự khéo léo, hành động trở nên thô bạo hơn.