Chương 21

Thời khóa biểu kỳ này thật không hợp lý. Hôm qua vừa học thể dục, chiều nay lại có tiết thể dục nữa, mà trớ trêu thay lại là lớp 1 và lớp 8 học cùng lúc. Sự xuất hiện của Tễ Ôn Phong khiến cả buổi học rối loạn từ giai đoạn khởi động, như thể một ngôi sao nổi tiếng của trường vừa đến "chiếu cố" lớp 8.

Giáo viên thể dục là một người đàn ông thâm trầm phúc hắc. Khi còn trẻ, ông sống phóng khoáng và tự do, giờ làm giáo viên thể dục ở trường cấp ba - đứng cuối chuỗi thức ăn của đội ngũ giáo viên - cảm thấy cuộc sống thật buồn tẻ và khát khao sự náo loạn. Nghe danh "thành tích lẫy lừng" của vị "cậu ấm" này, ông lập tức tuyên bố sẽ tổ chức một trận đấu bóng rổ giữa lớp 1 và lớp 8. Với chiều cao 1m87, Tễ Ôn Phong đương nhiên được chọn vào đội, còn Lục Dung cũng không may bị kéo ra sân.

Trước khi trận đấu bắt đầu, lớp trưởng khoác vai mọi người, đầy khí thế: “Lớp 1 không có khí phách thì mặc kệ họ, nhưng lớp 8 chúng ta không thể hèn nhát. Dù có thua, cũng không thể thua tên khốn đó, không thể để hắn tiếp tục phách lối như thế!” Nói rồi, cậu trừng mắt nhìn mấy cô bạn nữ trong lớp, vì họ đang đứng ở rìa sân cổ vũ cho "tên khốn" đó.

Ba thành viên còn lại đồng tình gật đầu. Trước kia, Tễ Ôn Phong chưa từng tiếp cận các bạn nữ của lớp 8, nên họ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giờ thì khác, "nợ tình" này là nỗi hận không thể không trả của các đấng mày râu!

Lớp trưởng hô một tiếng, dẫn đội bước ra sân, cố ý chậm lại vài bước để nói riêng với Lục Dung: "Lục Dung này, dạ dày cậu ổn chưa? Chịu được không?"

Lục Dung đáp: "Ổn thôi."

Lớp trưởng siết chặt vai cậu, giọng nghiêm trọng: "Dung Chỉ, tôi biết sức khỏe cậu không tốt, nhưng giờ tình hình đã đến mức quốc gia lâm nguy. Nếu chúng ta lùi bước, kết cục sẽ là vợ con chia xa!”

Lục Dung thắc mắc: "Dung Chỉ là ai?"

Lớp trưởng đáp: "Là tên tôi đặt cho cậu. Cậu có thể gọi tôi là An Nhân."

Lục Dung mỉm cười: "Nhưng tôi nhớ tên cậu là Phương Trường, còn An Nhân là tên chữ của Phan An (1)."

Lớp trưởng tên thật là Phương Trường, nhưng luôn bị trêu chọc bởi cái tên đó. Mọi người hay đùa “lai nhật phương trường” (nghĩa là “còn dài lắm”), khiến cậu cảm thấy mất hết nhuệ khí. Là một thiếu niên mê tiểu thuyết ngôn tình, cậu tự đặt tên chữ là An Nhân, cố giả vờ mình là mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử, rồi dặn dò Lục Dung: "Đừng gọi tôi là Phương Trường nữa, tên chữ của tôi là An Nhân. Nếu là anh em, hãy gọi tôi là Phương An Nhân, nhớ chưa?"

Lục Dung: "Được rồi, Phương Trường."

Lớp trưởng liếc cậu, giận dỗi đẩy ra: “Tuyệt giao!”

Lục Dung: "Khoan đã, còn một câu hỏi nữa."

Phương Trường đáp: "Hỏi đi."

Lục Dung thắc mắc: "Ai là vợ, ai là con?”

Phương Trường mạnh mẽ vung tay: "Nữ sinh lớp 8 là do đàn ông lớp 8 chúng ta bảo vệ, cậu không hiểu sao?"

Lục Dung quả thực không hiểu nổi có gì cần bảo vệ các bạn nữ trong lớp. Cô bạn hủ nữ ngồi trước cậu chẳng hạn, ngày nào cũng ngồi đọc tiểu thuyết màu vàng (2), khi đọc đến đoạn hứng thú thì phát ra tiếng cười đầy đáng khinh, quay đầu lại dùng hợp kim Titan mắt chó nhìn chằm chằm cậu, như đang ngấm ngầm tưởng tượng cậu. Nếu không vì Quách Tĩnh - bạn cùng bàn là một chàng trai to béo, không hợp với hình tượng nam thần trong tiểu thuyết BL, thì có lẽ cô bạn ấy đã viết chuyện tình nam nam cho cậu rồi.

Tác động từ những tiểu thuyết này lan nhanh như bệnh nấm, một lây thành hai, hai lây thành bốn. Ban đầu khi mới vào học, các bạn nữ vẫn trông bình thường, chỉ có cô bạn ngồi trước là hơi kỳ lạ. Giờ đây, sau nửa học kỳ, cô ấy cơ bản đã "lây nhiễm" hết các bạn nữ trong lớp, khiến họ không ngần ngại đứng bên sân bóng và hét lên những tiếng "A a a a a a a a a a" khi nhìn thấy Tễ Ôn Phong.

Lục Dung lắc đầu. Theo cậu thấy, Phương Trường không cần căng thẳng đến vậy. Giờ cậu đang đối diện với Tễ Ôn Phong, chuẩn bị tranh bóng, tay kề tay, chân chạm chân, ánh mắt chăm chú nhìn đối thủ và quả bóng. Chỉ riêng khung cảnh này, các bạn nữ đã có thể viết cả 800 vạn chữ truyện người lớn. Bảo vệ gì chứ, hoàn toàn không cần thiết.

Giáo viên thể dục tung bóng lên giữa Tễ Ôn Phong và Phương Trường, tiếng còi vang lên!

Phương Trường choáng váng. Tễ Ôn Phong nhảy lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã vọt cao nửa thân người. Cậu chỉ vừa mới bật nhảy đã thấy đối thủ vẫn còn đang tăng tốc. “Sức bật gì đây?” Phương Trường thảng thốt, còn Tễ Ôn Phong đã nhẹ nhàng chạm bóng vào tay!

Vừa chạm đất, Tễ Ôn Phong mang theo bóng lướt qua hàng phòng ngự như không tồn tại, nhảy lên và ghi điểm vào rổ với một cú úp rổ hoàn hảo!

"Cư!" Tiếng còi vang lên.

Phương Trường ngơ ngác, giơ tay xin tạm dừng, rồi tụ tập cả đội lại một lần nữa. Năm người khoác vai nhau, cúi đầu bàn bạc, không khí hào hứng khi nãy giờ đây chỉ còn lại năm gương mặt ngơ ngác.

Phương Trường toát mồ hôi, nhìn xuống đôi giày: "Cậu ta sao lại biết úp rổ? Cao 1m87 thôi mà. Tôi cao 1m75 còn không làm được, thật vô lý."

Một người nghiêm túc phỏng đoán: "Xem cách cậu ta dẫn bóng như tàng hình, chắc là Kuroko Tetsuya (3)."

Lục Dung điềm đạm: "Kagami Taiga (4)."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu.

Lục Dung giải thích: "Từ Mỹ về."

Mọi người gật gù tỏ vẻ đã hiểu: "Quả thật là Kagami Taiga", "Ừ, giống lắm!", "Lục Dung nói đúng", "Rất giống Kagami." Cả bọn chợt lặng đi, không ai biết phải làm gì tiếp.

“Vậy giờ phải làm gì đây!” Bốn người bất lực hét lên.

Lục Dung: "..."~~~~~

(1) Phan An được công nhận là người đẹp trai nhất lịch sử Trung Quốc, tới mức người Trung Quốc lưu truyền thành ngữ "Đẹp tựa Phan An", ý chỉ người đẹp trai giống Phan Anh. Phan An không chỉ nổi tiếng về ngoại hình mà còn nổi tiếng về tài văn chương. Thời Tây Tấn lưu truyền câu nói "Lục tài như hải, Phan tài như giang", chỉ tài năng văn chương của Lục Cơ giống như biển, còn tài năng của Phan An như một dòng sông.

(2): tiểu thuyết có nội dung 18+

(3),(4): nhân vật trong một bộ manga Nhật Kuroko no Basuke. Ra mắt vào tháng 12 năm 2008, truyện kể về những nỗ lực của một đội bóng rổ trường cao trung trên con đường phấn đấu vươn tới giải quốc gia.