Chương 5

Trở về lớp học, việc đầu tiên Lâm Phụ Tinh làm là mang tất cả bao bì đóng gói tháo hết ra, nhét tất cả vào chung một chỗ với đống đồ dành cho Omega mà trước đó cậu đã giấu kĩ trong ngăn bàn.

Quá! Mất! Mặt!

Lâm đại thiếu gia nằm úp sấp trên bàn, mấy ngày tiếp theo chẳng dám rời khỏi lớp nữa, nếu đi ra ngoài thì thế nào cũng phải đi ngang qua lớp hai. Bây giờ mà nhìn thấy Giản Mộc là sẽ khiến cậu nhớ tới mớ bao bì màu hồng phấn còn nằm trong ngăn bàn và chuyện xấu hổ xảy ra lúc trưa!

Đầu óc cứ suy nghĩ miên man làm cho Lâm Phụ Tinh không ngủ được, nằm dài ra bàn nhắm mắt lại rồi vẫn chẳng ngủ nổi, trong đầu loạn một đống. Mãi cho đến lúc cậu vô tình sờ thấy tuýp thuốc mỡ kia, tâm tình mới bĩnh tĩnh lại một chút.

Giản Mộc lo lắng cho cậu, chạm vào cậu, đứng chờ cậu lâu như vậy chỉ vì muốn đưa cho cậu một tuýp thuốc bôi.

Giản Mộc thật tốt.

Trong vòng hai phút, Lâm Phụ Tinh đã điều chỉnh xong tâm tình của mình, cuối cùng cũng chợp mắt được một lát.

Không bao lâu sau giờ tan học buổi trưa, đa phần mọi người sống khá xa trường học, vì vậy buổi trưa ai cũng chọn ở lại trường không về nhà, ăn xong cơm trưa còn có thể quay lại nằm trên bàn ngủ một lát.

Một nửa lớp đã trở lại, mỗi người ngồi tại chỗ của mình, cho dù không ngủ cũng tự mình chơi điện thoại, ăn ý không quấy rầy đến người xung quanh, trong phòng yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Lâm Phụ Tinh ngủ không sâu, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần rồi dừng lại cạnh bàn học của cậu, nhẹ nhàng chạm vào vai của cậu.

Tiếng nói của Trần Văn Tĩnh vang lên: “Anh Lâm, cậu đang ngủ hả?”

Lâm Phụ Tinh dụi hai cái lên tay áo, lộ ra nửa khuôn mặt từ trong khuỷu tay: “Có chuyện gì à?”

Thiếu niên còn nằm sấp trên mặt bàn, đồng phục rộng thùng thình, dọc theo bả vai phác họa rõ nét đường cong mạnh mẽ, có lẽ do nằm sấp lâu, đầu cậu có chút mơ hồ, đôi mắt híp lại, lông mày bởi vì không ngủ thoải mái mà nhăn lại, trên mặt viết đầy ba chữ “Tôi khó chịu” nhưng giọng nói lại cố gắng duy trì bình tĩnh.

Vừa lưu manh vừa đẹp trai lại vừa có chút ôn nhu.

Trần Văn Tĩnh đỏ mặt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, Lâm Phụ Tinh không nghe rõ, ngáp một cái, dựa lại gần chỗ cô ấy hơn một chút, hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Trần Văn Tĩnh vẫn đỏ mặt như cũ, tiếng nói càng nhỏ hơn, Lâm Phụ Tinh miễn cưỡng nghe được cô nói: ” Hầu ca gọi cậu đến văn phòng.”

Hầu ca(*), Hầu Phương Hoa, chủ nhiệm giáo dục, từ đẩy mạnh thi đua cho đến kiểm tra tác phong bề ngoài, việc gì cũng phụ trách hết.

Lâm Phụ Tinh trước giờ không chủ động đi gây chuyện, tới bây giờ toàn là người bên ngoài đến khıêυ khí©h cậu mới ra tay. Có vài lần đánh nhau bị Hầu Phương Hoa bắt lên phòng giáo vụ xử lý, viết mấy tờ bản kiểm điểm mới được thả ra.

Dĩ nhiên, Hầu ca cũng không quản mỗi mình cậu, Lâm Phụ Tinh đã đến phòng giáo vụ nhiều lần, cũng thấy qua nào là yêu sớm bị phát hiện, chỉnh sửa đồng phục bị bắt, ngay cả chuyện Omega ở trường học bỗng nhiên phát tình nhưng quên mang theo thuốc ức chế cũng có thể đến đây lấy một phần khẩn cấp.

Thỉnh thoảng có vài lần, Lâm Phụ Tinh rất muốn hỏi Hầu Phương Hoa một câu, trường học phát tiền lương cho thầy ấy liệu có tương xứng với số lượng công việc thế này không?

“Ừm, tôi biết rồi.” Lâm Phụ Tinh đưa tay cào cào lại mái tóc, đứng lên, ánh mắt nhìn một vòng bên ngoài cửa sổ, cuối cùng dừng lại trên người Trần Văn Tĩnh.

Trông cô có vẻ hơi khác thường, khuôn mặt đỏ ửng, không ngừng dùng tay quạt gió, có vẻ không thoải mái cho lắm: “Cán sự môn, cậu không sao chứ, bị sốt hả?”

“Không sao đâu.” Trần Văn Tĩnh vội vàng xua tay.

“Ồ.” Lâm Phụ Tinh nói: “Nếu bị sốt thì nhớ uống thuốc.”

Đối với chuyện bị Hầu Phương Hoa kêu lên văn phòng, Lâm Phụ Tinh đã sớm đoán trước rồi, Đại Hà ở ngay trên diễn đàn công khai hẹn đánh nhau điên cuồng như thế, cậu lại dám đồng ý, Hầu ca không tìm cậu đến uống trà thì không phải là Hầu ca nữa rồi.

Chỉ là không nghĩ tới, Giản Mộc và Minh Lương Hải cũng đang ở phòng giáo vụ.

Một giây trước Hầu Phương Hoa vẫn còn đang nói chuyện hòa nhã với hai học sinh, giây tiếp theo khi nhìn thấy Lâm Phụ Tinh liền bùng nổ, cầm lấy cây thước dài trên bàn gõ một tiếng to, bước qua ghế dựa, dùng sức gõ vào đùi Lâm Phụ Tinh: “Cậu to gan quá nhỉ, công khai ở trên diễn đàn hẹn đánh nhau hả, cậu là ngại người khác không biết cậu lại vi phạm kỉ luật đúng không!”

Lâm Phụ Tinh không né kịp bị quất trúng một ít, thước dài bằng sắt vừa dày vừa nặng, đánh vào trên đùi là đau chết luôn. Cậu che chân nhảy đến phía bên kia văn phòng: “Oan quá, có phải do em chủ động đâu chứ, hơn nữa…” Lâm Phụ Tinh nhớ đến hình ảnh một hàng người quỳ gối xin cậu tha thứ: “Hơn nữa cũng không có đánh nhau mà.”

Hầu Phương Hoa để thước xuống, uống một ngụm trà, hừ lạnh: “Đúng là không đánh nhau, nếu không cậu tưởng rằng chỉ có thế thôi?”

“Đau.” Lâm Phụ Tinh giả vờ giả vịt, khập khiễng đi đến bên cạnh Giản Mộc: “Sao hai người lại ở đây vậy?”

Giản Mộc giúp Lâm Phụ Tinh xoa xoa chân: “Thầy Hầu kêu tụi em đến nói về chuyện cuộc thi.”

Vốn dĩ Lâm Phụ Tinh là cố ý giả vờ, được Giản Mộc xoa một cái, cả người như được tiêm máu gà vậy, bây giờ cho cậu chạy ba nghìn mét cũng chấp luôn.

“Phải.” Hầu Phương Hoa đưa cho Lâm Phụ Tinh một phần tài liệu: “Do đế quốc tổ chức, thi đua trên toàn bộ khu A và khu B, ba người các cậu là người có thành tích cao nhất trong lần thi đột xuất này, trường học quyết định chọn ba người các cậu tham gia.”

Lâm Phụ Tinh đã quá quen với mấy chuyện thi đua này rồi, từ nhỏ đến bây giờ cậu đã tham gia rất nhiều cuộc thi. Nếu như giấy khen, huy chương có thể dùng làm triển lãm, cậu nhất định sẽ bao trọn hành lang dài nhất luôn.

Trên tài liệu còn ghi rõ thành tích của ba người trong lần thi đột xuất, cao nhất là 300 điểm. Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc cùng là 295 điểm, Minh Lương Hải là 270 điểm.

Lâm Phụ Tinh ngạc nhiên: “Giản Mộc, thành tích cậu tốt vậy à!”

“Ừm.” Giản Mộc cười nhẹ: “Đề không khó.”

Lâm Phụ Tinh huýt sáo một tiếng, nói với Minh Lương Hải: “Đại Hải tiến bộ rất lớn nha.”

Lúc trước Minh Lương Hải vốn tưởng bản thân chỉ là một Beta bình thường, nhưng từ ngày kiểm tra ra là Alpha thì cả người thay đổi hẳn.

Minh Lương Hải hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến cậu.

Lâm Phụ Tinh: “?”

Được thôi.

Lâm Phụ Tinh không nghĩ nhiều, bình thường Alpha luôn rất có cá tính, ít nhất thì với tên Alpha giả như cậu này, cũng rất có cá tính nhá.

Hầu Phương Hoa nói: “Cuộc thi lần này có quan hệ với lần thi đại học vào năm sau, trường chúng ta cũng muốn tranh thủ dành lấy một chỗ trong danh sách đề cử ưu tú, các cậu cũng biết là có tên trong danh sách đề cử loại ưu tú có bao nhiêu quan trọng, lúc thi đại học ít nhất cũng được cộng thêm mười lăm điểm, còn có thể có tên trong danh sách đủ tư cách đến khu A đi học.”

Hầu ca liệt kê ra một đống các ưu thế có tầm quan trọng cao trong lần thi đua toàn quốc này, sau đó phát cho mỗi người một chồng đề thi thật dày: “Đây là bộ đề thi tôi đã soạn ra, các cậu xem cho kĩ, việc tiếp theo tôi sẽ thông báo với các cậu sau.”

“…” Lâm Phụ Tinh ước lượng tập đề thi này cũng phải dày 10cm, mắng thầm: “Thứ này dùng để đánh nhau còn xài tốt hơn cả gạch ấy chứ.”

Giọng nói của cậu không lớn nhưng Hầu Phương Hoa là ai chứ? Ông làm chủ nhiệm giáo dục lâu như vậy nếu ngay cả giọng nói vo ve của đám học sinh thối này cũng không nghe được thì sớm từ chức luôn cho nhanh. Ông từ tốn cầm chén trà lên, thổi nhẹ, thong thả liếc mắt nhìn Lâm Phụ Tinh nói: “Có dùng tốt hơn gạch hay không thì tôi không rõ nhưng nếu cậu dám đi đánh nhau, bản kiểm điểm cậu phải viết chắc chắn sẽ dày hơn tập đề thi này.”

Lâm Phụ Tinh: “…”

Lâm Phụ Tinh và Minh Lương Hải một trước một sau trở về lớp học. Sắp tới giờ vào học, người đang ngủ trong lớp cũng tỉnh lại gần hết, khắp cả hành lang ồn ào hẳn lên. Có người nhìn thấy Minh Lương Hải ôm một sấp đề thi thật dày đi vào thì rất ngạc nhiên: “Đậu má, Đại Hải, cái này là gì vậy, một chồng dày như thế?”

Minh Lương Hải phun ra hai chữ: “Bài thi.” Sau đó đẩy đám người ra trở lại chỗ ngồi.

Người vừa lên tiếng cảm thấy khá xấu hổ, nhỏ giọng thì thầm với bạn cùng bàn: “Không phải kiểm tra ra là Alpha thôi sao, giỏi lắm à…”

Lâm Phụ Tinh đứng nói chuyện cùng Giản Mộc ở cửa sau của lớp hai, vào lớp trễ một bước, đám nam sinh nhìn thấy trên tay Lâm Phụ Tinh cũng ôm một sấp đề thi giống như vậy, lập tức xúm lại gần: “Anh Lâm, cái gì đây!”

Lâm Phụ Tinh làm màu đưa tay lên lau nước mắt: “Bài thi cho cuộc thi toàn quốc. Mau lại đây, có muốn cảm nhận sức nặng của tri thức một chút không?”

“Lại thi đua nữa!” Phương Triết là người đầu tiên lật đề thi ra, nhìn thấy đống chữ nhảy nhót phía trên, lông mày lập tức nhíu chặt: “Không phải, anh Lâm, tại sao tách từng chữ trên bài thi ra thì tôi hiểu hết nhưng sao kết đôi họ hàng chúng nó lại với nhau thì tôi chẳng còn nhận ra được chữ nào nữa rồi?”

Lâm Phụ Tinh: “Tri thức làm cậu mù chữ.”

Phương Triết: “Có hiểu được hay không tôi không biết nhưng tôi biết một thứ, chồng đề thi này khẳng định còn dùng tốt hơn cả gạch.”

Lâm Phụ Tinh cười to, giơ ngón cái với cậu ta.

Không hổ là anh em từng cùng đi đánh nhau, đường về não cũng y hệt!

Các nam sinh vây xung quanh Lâm Phụ Tinh, nhóm nữ sinh bên kia cũng tụm năm tụm ba lặng lẽ nhìn về phía Lâm Phụ Tinh.

Mối tình đầu của nữ sinh thường xuất hiện ở độ tuổi này, thích một người thật ra rất đơn giản. Thành tích tốt, vẻ ngoài đẹp trai, là một Alpha hoặc là trong một tình huống xấu hổ nào đó vô tình giúp mình giải nguy, chỉ đơn giản vậy thôi, mỗi một việc đều có thể là chất xúc tác.

Minh Lương Hải đi đến trước mặt Trần Văn Tĩnh, đẩy đẩy mắt kính, nói: “Văn Tĩnh, lúc nãy tôi…”

Lúc nãy tôi cũng được gọi tham gia cuộc thi toàn quốc.

Sấp bài thi này cũng giống sấp đề của Lâm Phụ Tinh.

Nhưng còn chưa kịp nói xong, Trần Văn Tĩnh đã dựng thẳng ngón trỏ đặt bên môi: “Suỵt.” Ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Phụ Tinh không di chuyển, hai má đỏ ửng.

Minh Lương Hải dùng sức nắm chặt đề thi, trở lại chỗ ngồi.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn Anh, giáo viên phụ trách môn học là cô Ngô Oánh cũng là chủ nhiệm lớp của lớp một khối 11, thái độ làm người rất nghiêm khắc, không từ một biện pháp nào. Các nam sinh trong lớp cũng không dám đùa giỡn ồn ào, chuông vào học vừa reo lên liền tự giác trở về chỗ ngồi.

Trên thực tế, các nam sinh không dám đùa giỡn ầm ĩ thật ra vẫn còn một nguyên nhân khác.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót, Ngô Oánh mặc một bộ vest đoan trang bước vào lớp.

Trước sau lồi lõm rõ ràng, khuôn mặt xinh đẹp, tính cách bên trong lại hòa ái dễ gần, quan hệ với các nam sinh khá tốt, con trai lại chỉ nhìn bề ngoài, cũng là ăn mềm không ăn cứng, dĩ nhiên ai cũng không muốn ở trong tiết học của cô mà làm ầm ĩ.

Ngô Oánh che dấu giới tính thứ hai của mình rất tốt, đến bây giờ cũng không có ai biết được. Nhóm nam sinh lâu lâu cũng sẽ nhắc đến chuyện này, rồi bắt đầu đoán mò vớ vẩn.

“Trước khi vào học cô có chuyện cần thông báo với các em.”

Trên bục giảng, Ngô Oánh lấy giấy đăng ký trong túi tài liệu ra, chia làm bốn phần truyền từ trên bàn đầu xuống dưới: “Chúng ta sẽ chia lớp từ học kỳ sau của lớp 11, ngoại trừ ba môn Toán Văn Anh thì các môn khác sẽ chuyển sang các lớp khác để học. Các em suy nghĩ kĩ rồi lựa chọn hai môn còn lại, ngày mai tập hợp lại giao cho lớp trưởng nhé.”

Đợi phát xong giấy đăng ký, Ngô Oánh mới bắt đầu vào tiết học: “Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ nói đến thành tích cuộc thi lần này, ba vị trí đầu bảng thì lớp chúng ta chiếm hai cái, Lâm Phụ Tinh và Minh Lương Hải. Đồng hạng nhất với Lâm Phụ Tinh là Giản Mộc bên lớp hai.”

Năm nào Lâm Phụ Tinh cũng chiếm đầu bảng, đạt được hạng nhất cũng không có gì bất ngờ. Minh Lương Hải lại không giống như vậy, bình thường ở trong khối cũng không có gì nổi bật, lại có thể chen vào vị trí ba hạng đầu bảng. Vừa hết tiết thì có không ít người vây xung quanh Minh Lương Hải.

“Chúc mừng nha Đại Hải! Tiến bộ ghê thật!”

“Ha ha ha lại có đùi để ôm rồi, tôi bày tỏ cảm xúc của mình rất hạnh phúc khi được học ở lớp một nha!”

“Không hổ là Alpha!”

Các nam sinh mỗi người nói một câu, những lời này cũng giống như câu “Cho tôi mượn bài tập chép một chút”, “Làm sai cũng không phải là chuyện liên quan đến tôi” vậy. Chỉ là một câu khách sáo, một câu chúc mừng, nói xong rồi thì thôi nhưng Minh Lương Hải lại cảm thấy điều này rất khó chịu.

Trước đây mọi người nghĩ cậu ta là Beta nên chẳng ai chịu nói chuyện với cậu ta cả, kiểm tra ra là Alpha thì lại có một đống người tới vây lấy.

Cậu ta ngẩng đầu, nói với nhóm nam sinh: “Tôi tiến bộ là do tôi cố gắng, không phải cho các cậu tới ôm đùi.”

“…”

“…”

Bầu không khí trở nên xấu hổ.

Nhóm nam sinh liếc nhìn nhau, rời khỏi chỗ ngồi của Minh Lương Hải.

Lâm Phụ Tinh và Phương Triết trở về từ nhà vệ sinh, Phương Triết hỏi: “Anh Lâm, cậu tính chọn hai môn nào?”

Lâm Phụ Tinh: “Môn nào cũng được cả.”

Phương Triết nói: “Vậy cậu chọn xong thì nhớ nói cho tôi, tôi chọn giống cậu.”

Lâm Phụ Tinh không nể tình vạch trần: “Cậu chỉ muốn chép bài thôi chứ gì.”

Phương Triết sờ sờ cái ót, cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, đúng vậy! Anh Lâm tuyệt nhất!”

Vừa hết tiết vẫn còn bình thường, nhưng lúc quay lại thì cả hai bị cản lại ở cửa lớp hai.

Đối với học sinh cấp ba ngoại trừ học tập ra thì chính là thi cử, chỉ cần có một chuyện khác xuất hiện là có thể khiến cả đám hào hứng vài ngày. Ngay ngày đầu tiên, tin tức “Lớp hai khối 11 có một Omega vô cùng đẹp trai vừa chuyển đến” đã sớm truyền đi khắp trường, hơn nữa vào hôm nay khi bảng điểm thành tích thi được công bố, Omega vô cùng đẹp trai này lại cùng đồng hạng nhất với Lâm Phụ Tinh. Tin tức này vừa ra lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người đến nhìn xem.

Bị cản ở bên ngoài dòng người, Phương Triết thê lương lên tiếng: “Anh Lâm, danh tiếng của cậu bị cướp sạch rồi.”

Lâm Phụ Tinh: “?”

Mà cái người là tâm điểm của sự chú ý kia dường như đã quá quen với bầu không khí thế này, đeo tai nghe lên, cúi đầu đọc sách, mặc kệ bên ngoài có nói cái gì cũng không để ý. Tuy ôn hòa nhưng lại giống như có một bức màn ngăn trở, hoàn toàn ngăn cách với người bên ngoài, yên tĩnh lạnh lùng.

Trong lớp có người lấy giấy đăng ký ra hỏi Giản Mộc chọn hai môn nào, Giản Mộc lễ phép cười một tiếng, trả lởi còn chưa nghĩ ra.

Nữ sinh đứng ngoài cửa trở nên kích động.

“Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”

“Nếu tôi là Alpha thì tốt rồi! Cậu nói xem khi nào thì tôi mới phân hóa đây!”

“A!”

Toàn bộ những lời này đều lọt vào tai Lâm Phụ Tinh: “…”

Không biết vì sao nhưng cậu lại cảm thấy rất khó chịu khi có người bàn tán về Giản Mộc.

Lâm Phụ Tinh chen vào trong đám đông.

Các nữ sinh nhìn thấy cậu xuất hiện, cả hai giáo thảo cùng ở trước mắt nha. Vội vàng kéo bạn thân đứng bên cạnh, kích động dậm chân, bao nhiêu lời nói tất cả chỉ biến thành một thanh âm tràn ra từ cổ họng: “Aaa”.

“Ngại quá, mọi người nhường đường một chút, tôi có chút việc.” Cậu gõ gõ cửa sau, ho nhẹ một cái: “Giản Mộc, có rảnh không?”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Phụ Tinh, Giản Mộc ngẩng đầu.

Lông mi nhẹ nhàng rung động, một nụ cười ấm áp vô cùng chói mắt hiện ra: “Anh.”

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chạm lên tóc anh.

Lâm Phụ Tinh ngẩn ra.

Trong chớp mắt kia dường như có một góc của đoạn ký đã phủ bụi bao lâu nay bị vén lên bởi vì những chuyện xảy ra nối tiếp nhau.

Giống như rất lâu trước đây cũng có một người nở nụ cười như vậy với cậu, người nọ cách cậu một đường biên giới rất xa, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Mọi người đứng vây xem phía sau cũng khẽ giật mình.

“Wow…đẹp quá…”

Có người hoàn toàn không biết bản thân đã bật thốt ra những lời trong lòng.

Lâm Phụ Tinh hoàn hồn, lườm người vừa lên tiếng một cái, không biết xuất phát từ loại tâm tình gì mà bản thân lại xông vào lớp người ta thế này. Cậu khép hờ cửa sau lại, nhờ bạn học đằng trước kéo rèm che lại giúp: “Giải tán, giải tán, tôi đến tìm Giản Mộc nói chuyện!”

“Rầm” một tiếng, cửa lớp học bị đóng lại thật mạnh, chặn đám người đến nhìn ngó ở bên ngoài.

Giản Mộc xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để cho nhiều người đến nhìn thế chứ!

Mặc dù đã đi vào rồi nhưng Lâm Phụ Tinh vẫn ngồi thập thò bên cửa sổ, nhìn trộm đám người từ từ tản đi qua khe hở be bé của tấm màn, lúc này mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Anh ơi, anh làm sao vậy?” Giọng nói của Giản Mộc truyền đến từ phía sau: “Tìm em có chuyện gì sao?”

“!”

Lâm Phụ Tinh lập tức ngồi thẳng lên.

Chết…

Chuyện, chuyện gì chứ?

Thì là… bản thân trong lúc xúc động nên cứ thế xông vào luôn.

Lâm Phụ Tinh mất tự nhiên nhìn ngó khắp nơi, liếc thấy một góc tờ giấy đăng ký thời khóa biểu lộ ra phía dưới chồng sách vở, cậu vỗ bàn: “Đúng, tìm cậu có chuyện! Muốn hỏi cậu tính chọn môn học nào!”

Giản Mộc cười: “Vẫn chưa nghĩ ra, em cũng muốn qua hỏi anh chọn thế nào.”

Lâm Phụ Tinh còn đang đắc ý ở trong lòng vì sự nhanh trí của mình, đột nhiên một mùi hương ngọt ngào của dâu tây bay vào trong mũi, trong lòng bàn tay của Giản Mộc đang đặt một viên kẹo dâu tây, đưa tới trước mặt cậu.

Điều kiện để Giản Mộc giúp Lâm Phụ Tinh giấu kĩ bí mật là lấy đi hộp kẹo lớn nhất ở trong túi.

“Tôi á hả? Môn nào cũng được cả.” Lâm Phụ Tinh nói chuyện, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy viên kẹo, cũng giống như việc các nam sinh khác có thể tùy tiện uống chung một chai nước của nhau vậy.

Cúi đầu, ngậm lấy.

Động tác liền mạch tự nhiên.

Giản Mộc lặng lẽ rút tay về.

Vừa nãy, môi của Lâm Phụ Tinh đã chạm vào lòng bàn tay anh.

Lâm Phụ Tinh tựa lưng vào ghế, cà lơ phất phơ giơ một chân lên, trả lời: “Tôi nghĩ có thể sẽ chọn vật lý và sinh học, tôi tương đối có hứng thú với hai môn này, cậu thì sao?”

Giản Mộc nói: “Em muốn học giống như anh.”

“Hả?” Lâm Phụ Tinh nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Giản Mộc.

Màu mắt rất nhạt, lông mi dài, cho nên lúc cười lên trông vô cùng mềm mại.

Đằng sau, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở của tấm màn rơi vào trong, chiếu lên trên bàn học.

Giản Mộc nhìn cậu cười: “Anh ơi, em muốn học chung với anh, có được không?”

—Hết chương 5—