Chương 36: Đừng kỳ thị người đi xe sang

Trong nháy mắt anh ta nhận ra Ôn Hạ Vi người rất nổi bật trong đám đông.

Anh đỗ xe bên cạnh Ôn Hiểu Vi kéo kính xe xuống hỏi. "Cô gái, em đi đâu vậy? Lên xe của anh đi, anh lái xe taxi"

Ôn Hạ Vi liếc xe của anh, lại không để ý tới anh.

Loại chuyện này cô đã quen thuộc từ lâu,

Từ khi cô mười sáu tuổi, những người đàn ông đi xe sang thường tìm cách chở cô đi.

Nếu cô ấy lên xe ngay khi được mời, cô sẽ bị một người nam nhân có ý định xấu ép buộc.

Tiểu Vương khi nhìn thấy phản ứng của cô thì rất vui, xem ra thiếu gia thích một cô gái rất tốt, không phải loại người thấy người khác lái xe sang liền sẵn sàng lên.

Anh sẽ báo cáo chuyện này với Lục ca sau.

Sau đó, anh ấy mới lấy ra thứ mà anh vừa in trong cửa hàng, và đưa nó cho Ôn Hạ Vi qua cửa kính ô tô.

"Cô bé, tôi đúng lái xe taxi, nhưng tôi không phải của hãng taxi ở Đảo Lê. Cô xem, tất cả giấy chứng nhận kinh doanh của tôi đều ở đây, cô xem đi! Cô không thể phân biệt đối xử với tôi chỉ vì xe của tôi tốt được, Tôi thực sự là người lái xe taxi."

Ôn Hạ Vi vẫn không để ý đến hắn, ngẩng đầu lo lắng chờ xe buýt.

"Cô gái nhỏ, đừng đợi nữa, lúc tôi đến, chiếc xe buýt này đã hỏng, có mấy chục hành khách đang đợi chuyển xe tiếp theo, cho dù đến, cô cũng không lên được."

Ôn Hạ Vi tin câu này, những chiếc xe buýt dẫn đến thành phố cổ đã lâu không được sửa chữa và luôn bị hỏng.

Cô liếc nhìn điện thoại, cô đã đợi hai mươi phút, không thể đợi thêm được nữa.

Cô không chần chờ nữa, mở ra ghế ngồi của xe, ngồi vào: "Đi dãy nhà cũ đi."

Tiểu Vương lái xe rất nhanh, chỉ hơn mười phút đã đến phố cổ.

Sau khi dừng lại ở cửa, Tiểu Vương lấy ra mã thanh toán đã chuẩn bị sẵn đưa cho phía sau:

"Mười tệ"

Hiện tại Ôn Hạ Vi đã hoàn toàn buông bỏ nghi hoặc, bình thường đi taxi về nhà cô đều mất mười tệ, xem ra người này đúng là taxi bình thường.

“Cảm ơn." Ôn Hạ Vì trả tiền xong, nhanh chóng xuống xe đi về nhà.

Tiểu Vương thành công rút lui, lái xe sang một bên và dừng xe, gọi cho Tần Niên

"Thiếu gia, ta dựa theo chỉ dẫn của ngài đưa tiểu cô nương trở về phố cổ Đảo Lê."

Tần Niên có chút kinh ngạc. "Nhà của cô ở phố cổ Đảo Lê ?"

"Ừm! Khu phố cổ này thật sự rất đổ nát. Ta không có đi vào, chỉ là từ bên ngoài nhìn qua, cảm giác vừa ẩm vừa nóng, cùng bên ngoài giống như hai thế giới "

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, một thanh âm truyền đến: "Tối nay cô sẽ trở về đi học, ngươi ở bên ngoài chờ."

"Được rồi!"

Xem ra thiếu gia rất thích cô gái nhỏ này, sợ cô về nhà một mình không an toàn nên đặc biệt nhờ anh đến đón cô vào buổi tối.

"Chúng ta nghĩ biện pháp đi hỏi thăm phụ cận tình huống "

“Được rồi!" Tiểu Vương càng ngày càng cảm thấy mình nói đúng, thiếu gia thậm chí còn muốn biết trước tình hình khu phố cũ, tựa hồ muốn chuẩn bị sau này về gặp phụ huynh.

Ôn Hạ Vi vội vã về nhà, vừa vào cửa đã thấy Ôn Hạ Lương ngồi xổm ở cổng sân, giống như một con chó lớn đang canh cửa, Ôn Hạ Vi đi tới trước mặt anh, trong mắt tràn đầy lo lắng, giọng nói nghẹn ngào: "Bà ngoại đâu? Có gọi cấp cứu sao?"

Ôn Hạ Lương đứng dậy, khó hiểu nhìn em gái; "Sao lại gọi cấp cứu”

“Không phải anh nói bà xảy ra chuyện rồi sao." Ôn Hạ Vi thấy Ôn Hạ Lương bình tĩnh như vậy, không có một chút lo lắng buồn bực, lúc này mới ý thức được, có lẽ mình đã nhầm.

"Ngươi gọi ta trở về làm gì."

Ôn Hạ Lương kéo em gái mình đến cửa sổ bên ngoài nhà bếp và ra hiệu cho cô nhìn vào qua cửa sổ.

"Bà ngoại có bạn trai mới."

Trong bếp, bên cạnh bà ngoại là một ông chú chừng bốn mươi tuổi, đang chuyên tâm thái rau, bà ngoại thì mỉm cười bên cạnh, tràn ngập hạnh phúc.

Thấy bà ngoại không sao, Ôn Hạ Vi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô nắm lấy tai của Ôn Hạ Lương, kéo anh sang một bên.

"Anh nói cho em, hôm nay bà ngoại xảy ra chuyện?"

"Bà ngoại yêu đương lúc xế tuổi, tìm thấy một người đàn ông trẻ hơn bà mười tuổi, đó không phải là chuyện lớn sao?"

Ôn Hạ Vi hít sâu một hơi, nghiền rằng nghiến lợi nói: "Ôn Hạ Lương, về sau cẩn thận lời nói của ngươi! Nếu không ta đem nữ hai của ngươi cướp đi."