Chương 34: Sự tinh tế của cậu ấy

Cố Minh Ngạn là học sinh mà anh ấy hài lòng nhất, anh ấy rất xuất sắc và có thể đảm nhận những trọng trách lớn. Không thể từ bỏ anh ta.

Vì vậy huấn luyện viên gật đầu: "Được, vậy ngày mai thi đấu đi, về sau tiếp tục huấn luyện."

"Được, cảm ơn huấn luyện viên "

Cố Minh Ngạn ngay lập tức đi tập hợp các bạn học để thông báo tin tức.

Khi các sinh viên nghe thấy này, hầu hết họ đều đồng ý.

Ôn Hạ Vi thả lỏng.

Vào một ngày nắng nóng như vậy, ai muốn chạy một ngàn mét dưới ánh mặt trời.

Sau khi huấn luyện quân sự hôm nay, Cố Minh Ngạn trở lại phòng chuẩn bị để thay quần áo, nhìn thoáng qua, anh thấy cánh cửa tủ bên cạnh đang mở, và đôi giày của anh vẫn ở đó.

Cố Minh Ngạn còn nhớ rõ tủ này là của bạn cũng phòng Tô Thanh Tuyên, giày của anh làm sao có thể ở trong tủ của hắn.

Trong lúc bối rối, Cố Minh Ngạn lấy giày.

Khi anh đi ra khỏi phòng chuẩn bị, anh ta vừa văn nhìn thấy Tô Thanh Tuyên cách đó không xa, vì vậy anh đuổi theo và hỏi. "Tô Thanh Tuyên, tại sao đôi giày chạy bộ của tôi lại ở trong tủ của cậu?"

Cố Minh Ngan đương nhiên không hoài nghi bạn học trộm giày của mình, người này vẫn là bạn cùng phòng của hãn, nếu là trộm, cũng không thể công khai mang, ai cũng sẽ không ngốc như vậy.

Anh ấy chỉ đơn giản là thắc mắc tại sao nó lại ở trong tủ quần áo của cậu ấy.

Tô Thanh Tuyên khó hiểu nhìn anh: "Tôi không biết, tôi không mang theo quần áo hay giày dép để thay, và tôi cũng chưa bao giờ sử dụng tủ đồ của mình."

Cố Minh Ngạn gãi đầu một cái. "Chúng ta tủ ở bên cạnh nhau, có lẽ là tôi đặt nhầm"

Tô Thanh Tuyên gật đầu: "Chắc vậy, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi?"

"Đi, đi thôi "

Hai người cùng nhau xuống nhà ăn.

Cách đó không xa, Ôn Hạ Vi vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, kinh ngạc nhìn Tô Thanh Tuyên.

Những chiếc tủ đó được giao cho từng bạn trong lớp, ai dùng thì ghi tên, không ai dùng thì để trống

Nếu Cố Minh Ngạn không thể nhìn thấy tên của hắn thì hắn không thể mở nó, nhất định có người đã cố tình đặt nó ở bên cạnh.

Chẳng lẽ... Tô Thanh Tuyên nhìn thấy có bị hạ đường huyết do đến kỳ kinh nguyệt, sau đó cố ý để giày của Cố Minh Ngạn để hủy bỏ trận đấu thông qua Cố Minh Ngạn.

Nếu là như vậy, nam sinh này thật sự cẩn thận, lặng lẽ giải quyết chuyện cho nàng, giữ thể diện cho nàng.

Hơn nữa, cậu ấy không coi đó là một loại lòng tốt mà yêu cầu cô ấy trả lại.

Nhưng Ôn Hạ Vi là người biết trả ơn, nếu người khác giúp cô, cô nhất định sẽ báo đáp.

Ôn Hạ Vi ăn xong, trở lại ký túc xá thời điểm, phát hiện trong ký túc xá chỉ có một mình Nguyên Thanh

Cô ngồi vào bàn, mở bảng xếp hạng của trường, thêm phiếu bầu cho Tô Thanh Tuyên.

Ôn Hạ Vi tối hôm qua không hiểu tại sao Nguyê Thanh lại thích Tô Thanh Tuyên như vậy, hiện tại cô mới hiểu được nam sinh này ôn nhu cũng tế nhị.

Cô đi tới, cười nói với Nguyên Thanh: “Tớ cũng bỏ phiếu cho Tô Thanh Tuyên"

Viên Thanh ngẩng đầu nhìn cô. "Tại sao cậu lại bỏ phiếu cho cậu ấy?"

Thật bất ngờ, giọng điệu của Nguyên Thanh mơ hồ có địch ý.

Ôn Hạ Vi sửng sốt... Cô ấy bỏ phiếu cho Tô Thanh Tuyên là vì phát hiện ra sự tốt đẹp của cậu ấy. Cô ấy nghĩ rằng điều này sẽ lôi kéo cô vào mối quan hệ với Nguyên Thanh.

Bởi vì những cô gái theo đuổi ngôi sao thường là như vậy, họ rất vui khi thấy người mình thích được nhiều người thích hơn.

Nhưng bây giờ có chợt nhận ra, thái độ của Nguyên Thanh đối với Tô Thanh Tuyên không phải là thái độ của một cô gái theo đuổi ngôi sao đối với thần tượng... Cô ấy hoàn toàn là yêu cậu ấy.

Loại thích này có ham muốn sở hữu mạnh mẽ.

Cũng may Ôn Hạ Vi phản ứng rất nhanh: "Tớ bình chọn hai mươi người đứng đầu, mỗi người một phiếu, tớ cảm thấy bọn họ đều rất tốt"

Nguyên Thanh tựa hồ buông lỏng cảnh giác: "Ừm, đều tốt."

Ôn Hạ Vi mỉm cười, đang định tiếp tục nghe điện thoại thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô bắt máy thì ra là Ôn Hạ Lương.

Ôn Hạ Vi đi đến hành lang bên ngoài nghe điện thoại, vừa mở miệng liền lạnh lùng hỏi: "Làm sao vậy? Tuần này sinh hoạt phí không phải chuyển cho anh sao?”

"Không phải chuyện này, là của bà ngoại, bà ngoại xảy ra chuyện rồi."