Chương 1: Nữ thần hoàn mỹ Ôn Hạ Vi

"Huyết áp đã xuống dưới 60, bệnh nhân cần truyền máu gấp."

"Thật đáng tiếc, loại máu này trong ngân hàng máu của bệnh viện đã không còn nữa, nói không chừng có thể đến bệnh viện ngoài đảo gọi để lấy máu dự trữ."

"Mau tìm biện pháp đi! Nếu như thiếu gia của chúng ta xảy ra chuyện, các người có gánh không nổi không!"

Một giọng nói lặng vang lên từ phòng bệnh trên hành lang.

Đây là một bệnh viện cực kỳ vắng vẻ, cả hành lang chỉ có một cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Cả người ướt sũng, mái tóc dài rối bù dính vào mặt nhưng vẫn không thể che đi được khuôn mặt xinh đẹp này.

Đôi mắt kia trong suốt như pha lê, tràn ngập ánh sao, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn không chút tì vết, như có một tầng kim quang dịu nhẹ bao quanh.

Chiếc sơ mi trắng bị một vệt nước ướt dính vào người, lộ ra dáng người xinh xắn, tinh xảo của cô gái, hiển nhiên là vừa mới bị rơi xuống nước không lâu.

Cô đột ngột đứng dậy và bước vào phòng bệnh.

"Bác sĩ, lấy máu của ta đi, ta cùng hắn là cùng nhóm máu".

Cả bác sĩ và y tá trong phòng lập tức quay đầu nhìn lại người đang đi tới.

Một ông già đi tới và nắm lấy tay cô gái.

"Cô gái nhỏ, cô không chỉ cứu thiếu gia của nhà ta thoát khỏi miệng cá mập, còn nguyện ý hiển máu cho thiếu gia, cô thật tốt bụng. Khi thiếu gia của nhà ta tỉnh lại thì nhất định sẽ báo đáp cô!"

Cô gái cười nhạt, cả phòng bệnh như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, bầu không khí căng thẳng và lo lắng dịu đi rất nhiều.

"Cháu không cần bảo đáp gì cả, cháu chỉ là không muốn nhìn thấy trên đảo có người gặp nạn."

Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, lập tức đưa cô gái đi xét nghiệm.

Cô gái thực sự làm theo lời đã nói, sau khi hiến đủ lượng máu cứu người, lặng lẽ rời đi bệnh viện.

Ba ngày sau, một người đàn ông mặc vest và đi giày da bước vào bệnh viện.

Anh ở ngoài phòng bệnh, xuyên qua lớp kính lặng lẽ nhìn thiếu niên đang nằm trên giường bệnh.

Ông lão mang theo tất cả bác sĩ của bệnh viện đến đây, bác sĩ đầu ngành chủ động báo cáo "Lục tiên sinh, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy rằng chân phải bị cả mặp cắn, nhưng xương không bị thương. Chỉ cần hắn nghỉ ngơi thật tốt, trong vòng một tháng sẽ hồi phục. "

"Cảm ơn tiên sinh, anh đã vất vả, em tôi sẽ không để lại di chứng gì chứ?"

Lục Thư lời nói rất ấm áp, nhưng giọng điệu lại tràn đầy áp lực, bác sĩ bị gọi lại cũng không tự chủ được thẳng lưng.

"Sẽ không để lại di chứng về thể chất... Tuy nhiên, khi bệnh nhân được đưa đến bệnh viện, vết thương đã bị nhiễm trùng do bị ngâm nước biển quá lâu, dễ nhiễm trùng máu ảnh hưởng đến não. Hiện tại, bệnh nhân đã không còn trong tình trạng nguy kịch nữa nhưng tỉnh lại, thật khó nói".

Lục Thư khế liếc hắn một cái. "Nói thẳng đi ".

Bác sĩ nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Trước đây, người mắc loại bệnh này thường có các di chứng như hay quên, mất trí nhớ, vận động và ngôn ngữ không còn linh hoạt như trước nữa... Bộ não con người rất phức tạp, chúng tôi thực sự không biết điều gì sẽ xảy ra."

Bác sĩ vừa dứt lời, thiếu niên trong phòng từ từ mở mắt ra.

Lục Thư ngay lập tức mở cửa, bước vào.

Thấy hắn, thiếu niên bên giường ngồi dậy, khẽ nhíu mày nhìn vết thương chưa lành ở chân.

"Anh, sao anh lại ở đây?"

Lục Thư đứng dậy, gọi mọi người, đặt câu hỏi. Động tác và ngôn ngữ của hắn được thực hiện ngay lập tức, dường như cơ thể và não vẫn hoạt động bình thường.

Lục Thư thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghiêm túc nói: "Tần Niên, cùng anh trở về".

Tần Niên lắc đầu. "Xây dựng một thành phố lý tưởng ở Đào Lê là nỗi ám ánh của mẹ, vì vậy em phải tìm ra bí mật của đảo Đào Lê và thực hiện tâm nguyện của bà ấy."

Lục Thư vẫn im lặng dùng ánh mắt để gây áp lực cho em trai, rõ ràng anh ta không muốn để em mình làm điều gì sai trái.

Tân Niên không thể không giơ tay thề "Anh, yên tâm đi, em nhất định sẽ giữ bí mật, đảm bảo an toàn cho chính mình."

Lục Thư cau mày thật sâu: "Tại sao em lại bất cẩn như vậy?"

Người em trai này từ nhỏ đã là thiên tài, năm nay tuy mới mười tám tuổi nhưng đã học xong chương trình đại học ba môn toán, lý, hóa, nhưng em ấy vẫn chưa hài lòng, còn nói học ba môn này để làm cơ sở cho các nghiên cứu khác sau này.

Học giỏi như vậy cũng không sao, lại thêm ngoại hình xuất chúng, khó có thể giữ bí mật.

Tần Niên liếc nhìn chiếc kính và chiếc mũ lưỡi trai được đặt bên giường. "Anh à, em hứa sẽ không ai nhận ra em đâu."

Lục Thư âm thầm thở dài, anh biết rằng một khi em trai anh đã quyết định điều gì đó thì sẽ không thay đổi, nếu anh vẫn cố ngăn cản thì em ấy sẽ tìm mọi biện pháp khác để làm điều đó, vì vậy để anh đi là được.