Chương 9

Khương Dục lễ phép ừ một tiếng, kéo ra cửa xe bước xuống dưới.

Tiểu khu trông có vẻ rất cũ xưa, cửa chỉ là một tấm cửa sắt to, có cụ già cầm radio đang ngồi nhâm nhi trước cửa, loạng choạng ngồi ghế dựa mà nghe radio.

Có tất cả bốn tầng lầu. Lầu một có tiệm mạt chược, quầy bán đồ ăn vặt, tiệm vé số, còn có quầy bán đồ ăn sáng và trái cây, nhu cầu sinh hoạt cơ bản hằng ngày đều có thể giải quyết ở trong tiểu khu.

Nhà của Uông Minh Viễn ở phía ngoài cùng bên phải trên tầng 3, tầng lầu cũng không cao lắm, Khương Dục liền giúp mẹ xách hành lý đi đến trước cửa nhà.

Khương Minh Viễn vừa mới đem chìa khoá cắm vào ổ, chưa kịp mở thì người bên trong đã mở cửa trước.

Vóc dáng của Khương Dục cao, anh liếc mắt liền thấy được người đang đứng trước mặt Uông Minh Viễn, thiếu niên có diện mạo giống tám phần với ông.

Đầu tóc đen nhánh vẫn còn hỗn độn, hình như mới vừa tỉnh ngủ.

Làn da cậu trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, đặc biệt còn có một đôi mắt đào hoa trông rất câu nhân. Nhưng mà, hình như giấc ngủ của cậu không tốt lắm, đôi mắt đẹp như vậy, ở phía dưới lại có mảnh quầng thâm, khi nhìn thấy Khương Dục và Khương Diệp Phương đứng ở trước cửa nhà, đáy mắt cậu hiện lên chán ghét không chút nào che dấu.

"Con ở nhà cũng không biết xuống dưới phụ giúp một chút, nào mau đến đây, ta giới thiệu với con, đây là ……"

Uông Minh Viễn nghiêng người muốn giới thiệu, nhưng lời nói vừa mới ra khỏi miệng, thiếu niên liền vượt qua ông đi đến trước mặt Khương Dục rồi bỏ đi.

Lúc đi ngang qua trước mặt, cũng không biết là vô tình hay cố ý, vai của cậu đâm vào vai Khương Dục, làm cho anh phải lui về sau nửa bước, thiếu niên lại tựa như không phát hiện, cũng không quay đầu lại nhìn xem mà hai ba bước liền đi xuống lầu.

Uông Minh Viễn xấu hổ mà cười cười, "Nó chính là tên nhóc vừa nãy chú nói với con, tên Lạc Du, con cũng đừng để ý, nó là như vậy đó, bản tính không xấu, về sau hai đứa ở chung sẽ biết, lại đây, mau vào xem thử đi, bên ngoài trời lạnh, vào phòng ấm áp hơn."

Giang thành tháng ba so với tỉnh Y còn lạnh hơn, Khương Dục nắm thật chặt áo khoác trên người, thuận thế vỗ vỗ vai chỗ vừa bị đâm vào, cúi đầu đi vào trong.

Phòng ở không lớn lắm, hai phòng ngủ, một phòng khách, còn có một thư phòng, nhưng nhìn cũng ngay ngắn, không cần phải chen chúc.