Chương 14

Đến khi quay lại chỗ ngồi, Bàng Bạch tháo tai nghe ra, một bên thao tác trò chơi, một bên theo thói quen duỗi tay ra: "Du ca, cho em một điếu đi."

Kẹo cao su được đặt trong lòng bàn tay, xúc cảm hoàn toàn không đúng. Bàng Bạch không thể tin được mà nhìn thoáng qua kẹo cao su ở trong tay, rồi sau đó nhìn về phía chủ nhân của cây kẹo cao su.

"Không phải chứ, anh thật sự muốn cai thuốc lá sao?"

Lạc Du nhai kẹo cao su, không để ý đến cậu ta, click mở phát sóng trực tiếp xem, vân đạm phong khinh ừ một tiếng.

"Anh chuẩn bị hoàn lương à?"

"Hoàn lương cái rắm, mau điều khiển đi, chuẩn bị chết hết rồi."

Từ trong tai nghe phát ra tiếng thúc giục của đám Hách Quang Huy, Bàng Bạch không tiếp tục hỏi nữa, lột kẹo bỏ vào trong miệng, chuyên chú chơi game.

Cơm chiều là ăn mì gói mua trong tiệm, vì cảm tạ ân cứu mạng của Lạc Du, Bàng Bạch bỏ thêm tiền mua trứng kho và xúc xích nướng. Sau khi ăn xong, Lạc Du co người lại ở trên sô pha, nằm xuống ngủ.

Bàng Bạch liếc bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói với đồng đội qua tai nghe: "Du ca ngủ rồi, chúng ta nói nhỏ chút."

Kỳ thật một giấc ngủ này, Lạc Du không hề ngủ ngon, cậu mơ thấy cảnh cậu chạy đến nhà ga mấy năm trước, mơ thấy bóng dáng của người kia quay đầu bỏ đi, cho dù cậu kêu như thế nào cũng không hề quay đầu lại.

Lúc sau lại mơ thấy âm thanh của chủ nhiệm lớp Ninh Yến, hỏi cậu tại sao đã đồng ý rồi lại thất hứa, còn đem đàn ghita của cậu tịch thu, đáng sợ tới mức khiến Lạc Du đang ngủ cũng phải bừng tỉnh.

Lọt vào tai là âm thanh Bàng Bạch gõ bàn phím bùm bụp, nhìn một đống thao tác nhanh gọn, chẳng mấy chốc đã xong một trận đấu.

Lạc Du lười nhác mà nằm trên sô pha, nhấc chân đá vào ghế Bàng Bạch, cậu ta vội vàng tháo tai nghe xuống.

"Du ca, anh tỉnh rồi."

"Hình như tao nghe được âm thanh của lão Ninh?"

Lão Ninh trong miệng của Lạc Du chính là chủ nhiệm lớp Ninh Yến. Bởi vì trong tên có chữ Yến, nên học sinh trong lớp đều gọi là Bành Vu Yến của Giang thành.

Bàng Bạch ngẩng đầu lên, nhìn xung quang tiệm net, rồi sau đó theo thói quen mà nhỏ giọng nói.

"Chậc, không hổ danh là Bành Vu Yến của Giang thành, bây giờ chưa khai giảng, mà đi net cũng lo sợ lão Ninh bắt được."

Bàng Bạch còn chưa nói xong, liền thấy người mà mình ngưỡng mộ, Du ca đã cầm balo lên, ra khỏi tiệm net bằng cửa sau.

Bàng Bạch cũng chưa kịp nghĩ nhiều, theo bản năng chuẩn bị đi theo.