Chương 12

Hai mẹ con đối diện với nhau một lúc lâu, Khương Dục nhận lấy cặp sách, thanh âm thấp thấp mà đáp lại: "Con biết rồi."

Ban đêm ở Giang thành tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi từ mặt trăng chiếu vào phòng qua cửa sổ. Khương Dục ngồi dựa ở đầu giường, hình như hôm nay anh có chút khó ngủ.

Ngoài phòng truyền đến tiếng vang sột soạt, còn có âm thanh của kim loại rơi xuống đất.

Buổi tối, lúc anh quay về nhà, Uông Minh Viễn liền nói với anh, ở phía sau tiểu khu là một dãy các tiệm net, có rất nhiều tên côn đồ và thiếu niên không đi học đều trà trộn ở khu phố kia, nếu anh không có việc gì thì không nên đi qua đó.

Lúc lên lầu, lại nghe được một bác gái ở lầu dưới nhắc tới vụ trộm mới xảy ra trong tiểu khu, Khương Dục lập tức từ trên giường đứng dậy, để chân trần nhẹ nhàng bước tới, lúc mở cửa thuận tiện cầm theo gậy gỗ ở trong góc.

Ánh trăng lay động, Khương Dục không thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng có thể thấy được vóc dáng của hắn không khác lắm so với bản thân. Nhân lúc hắn ta xoay người lại, Khương Dục giơ gậy gỗ trong tay lên, đập mạnh xuống bả vai hắn.

——————————————————

Mới sáng sớm, Uông Minh Viễn đã ra khỏi cửa, lúc ông đi ra, Lạc Du mới từ bên ngoài trở về.

Đã nhiều ngày, đáy lòng Lạc Du luôn có một dự cảm mãnh liệt, cậu cảm giác được mẹ của mình sắp trở về rồi.

Nhưng ngoại trừ cái cảm giác này ra, cậu lại không biết một chút gì về tình hình gần đây của người phụ nữ có huyết mạch tương thông với cậu cả. Uông Minh Viễn là người duy nhất biết rõ mọi chuyện, nhưng mỗi lần cậu hỏi ông, ông lại nói gần nói xa mà lừa cậu.

Việc này làm cho đáy lòng Lạc Du trở nên phiền muộn, cậu liền chạy đến tiệm net, ở hai ngày trong đó, ăn uống, tiểu tiện tất cả đều ở trong đó.

Cậu sẽ ngẫu nhiên chơi game, xem phát sóng trực tiếp, còn có nghe một chút âm nhạc, phần lớn thời gian cậu đều ở sô pha mà ngủ.

Sáng sớm, lúc gặp Uông Minh Viễn, hình như ông có chuyện muốn nói với cậu, nhưng cậu không muốn nghe, liền đóng cửa lại, lên giường trùm mềm ngủ.

Cậu ngủ nguyên buổi sáng, mơ mơ màng nhận được điện thoại của Bàng Bạch. Cậu ta nói bọn họ đang đánh nhau với một băng khác ở ngõ nhỏ, nhờ Lạc Du đến giúp.

Lạc Du không kịp nghĩ nhiều, mặc áo khoác xong liền chạy ra ngoài. Vừa lúc ở cửa gặp được Uông Minh Viễn từ ngoài trở về, ông còn mang theo một người phụ nữ và một thanh niên cỡ tuổi cậu.