Chương 2

Edit: Sữa

Beta: Bánh Bao

______

"Chú cảnh sát, cháu và bọn họ căn bản không quen nhau, sao có thể là chủ mưu được? Anh của cháu khẳng định là bị bọn họ uy hϊếp, các chú nhất định phải giúp anh trai cháu."

Vừa đến đồn công an một chút, Tần Chu Chu liền đỏ vành mắt thỉnh cầu. Trong giọng nói đều là sợ sệt cùng oan ức, phối hợp với thân thể mỏng manh đơn độc trong bộ đồng phục học sinh của cậu ta càng lộ ra vẻ yếu đuối.

Cảnh tượng này giống như đang bị thiếu niên bất lương Thanh Nham vu oan, nhưng bởi vì là anh trai ruột của mình mà Tần Chu Chu vừa biện hộ vừa làm chủ giùm cho Thanh Nham, thấy thế nào cũng làm cho người khác đau lòng.

Một nhóm sáu người, năm tên côn đồ, thấy thế nào cũng là cùng một nhóm, chỉ có Tần Chu Chu là ngoại lệ — mái tóc đen cùng bộ đồng phục, dáng vẻ điển hình của một học sinh.

Cứ việc nhìn rõ ràng vết thương ở trên người Thanh Nham, lại còn chỉ rõ và nhận định chủ mưu là Tần Chu Chu, lời nói của cậu ta không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Tình huống không rõ thực hư như thế nào, cảnh sát đối với Tần Chu Chu liền không khỏi động lòng trắc ẩn, mềm giọng an ủi cậu ta.

"Bạn học nhỏ, cháu yên tâm, chúng ta phá án cần có chứng cứ. Nếu như sự việc không phải cháu làm thì rất nhanh liền có thể về nhà, đừng sợ."

"Dạ, cháu tin tưởng các chú, cháu không có sợ."

Rõ ràng đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng vẫn giả bộ kiên cường đáp lại lời nói.

Tần Chu Chu này dáng dấp yếu đuối, nhìn thế nào cũng không phải lòng dạ độc ác chủ mưu.

Nếu như Thanh Nham là Tần Nham trước kia, khẳng định nhìn cảnh này liền đau lòng không chịu được, hận không thể đem em trai yếu đuối của mình vào trong lòng bảo vệ.

Đáng tiếc cậu là Thanh Nham đã đọc qua truyện gốc, đối với Tần Chu Chu yếu thế nguỵ trang thành dáng dấp của bạch liên hoa đã sớm nhìn thấu từ lâu.

Dù cho Tần Chu Chu dăm ba câu đã kéo đầy hảo cảm của chú cảnh sát, cậu cũng không sợ.

Như cảnh sát đã nói, bọn họ phá án cần phải có chứng cứ. Tuy rằng Tần Chu Chu đã nguỵ trang bộ dạng thật tốt nhưng chứng cứ ở trước mặt, cậu ta rồi cũng phải lộ rõ nguyên hình.

Cái này cũng chính là nguyên nhân cậu không trực tiếp đánh ngã bọn tóc đỏ mà mạo hiểm đi báo cảnh sát.

Cậu từ trước đến giờ luôn vô tình, yêu thích sự thật băng lãnh, không bao giờ vì có mối quan hệ phức tạp mà hư tình giả ý. Đối phó với Tần Chu Chu am hiểu nguỵ trang, tự nhiên là phải đem mối quan hệ của hai người triệt để xé nát mới có thể nhất lao vĩnh dật*.

(*)nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã. Nghĩa là đau khổ một lần, xử lý mọi chuyện đâu ra đấy, sau này không phải phí sức làm việc đó nữa.

Thanh Nham tuỳ ý để Tần Chu Chu diễn trò, một cái ánh mắt cũng keo kiệt không cho cậu ta. So với Tần Chu Chu luôn bênh vực cậu, Thanh Nham trước sau đều giữ mặt lạnh liền hiện ra vẻ bạc tình lòng dạ ác độc. Hai người đem so sánh với nhau, ai trong sạch hơn ai không nói cũng biết.

Mắt thấy cảnh sát muốn đem từng người bọn họ đi thẩm tra, Tần Chu Chu tiến về phía Thanh Nham hai bước, tận lực thấp giọng nói: "Anh, nếu như anh bị bọn họ uy hϊếp, anh nhất định phải nói thật đó."

Nói đến chỗ này, cậu ta liếc mắt về phía cảnh sát, ánh mắt né tránh lại nhanh chóng, giống như là đang sợ bị cảnh sát phát hiện được: "Anh, em biết là anh vẫn luôn cảm thấy ba mẹ bất công, nhưng anh yên tâm, sau khi trở về nhà em sẽ tận lực khuyên bọn họ quan tâm tới anh nhiều hơn."

"Anh vĩnh viễn là anh trai thân nhất của em, nếu anh có gì bất mãn với em chúng ta về nhà hẳn nói sau, tuyệt đối không nên hành động theo cảm tình mà nói láo, sẽ bị pháp luật truy cứu trách nhiệm."

Tuy rằng Tần Chu Chu nhỏ giọng nhưng người đứng chờ ở đại sảnh đồn cảnh sát lại rất nhiều, mọi người xung quanh cùng cảnh sát tự nhiên vẫn nghe rõ ràng lời nói của cậu ta.

Rất nhanh, quần chúng bắt đầu nghị luận đám thiếu niên này.

"Vừa nhìn liền biết bạn học sinh này bị oan uổng."

"Cũng không đúng hoàn toàn, sáu người, năm tên côn đồ, có thể người mặc đồng phục học sinh này bị bọn họ bắt nạt."

"Cho nên mới nói, làm học sinh thì phải đi học cho giỏi, tuyệt đối không nên chơi cùng bọn côn đồ, không khéo lại bị hãm hại."

"Không phải, dì không nghe bạn học sinh này gọi tên tóc trắng là anh trai sao? Vị anh trai này cũng thật là thiếu đạo đức, chính mình cùng bọn côn đồ ẩu đả liền không nói, cư nhiên lại đi vu oan cho em trai ruột của mình chỉ vì cảm thấy ba mẹ bất công. Không phải tôi chứ tôi mà là ba mẹ bọn họ tôi cũng sẽ thiên vị cho bạn học sinh này hơn, ai lại hi vọng con mình trưởng thành là một tên côn đồ chứ, cũng thật mất mặt."

"Cái loại này chính mình không hoàn hảo còn kéo người ta xuống nước phải bị nghiêm trị! Ngàn vạn lần không phải vì tuổi còn nhỏ mà khinh thường, ai biết chừng sau này lại trở thành khối u ác tính cho xã hội."

Quần chúng căm giận sục sôi, tưởng chừng như người người đều cầm thanh gươm chính nghĩa.

Bọn họ nhìn về phía Thanh Nham không phải ánh mắt oán giận thì chính là xem thường, hận không thể mỗi người đều đâm cho cậu một kiếm. Nhưng đối với Tần Chu Chu lại có phần thân mật hơn, có vài ba nam nữ còn tiến lại gần tiếp sức an ủi.

— Họ nói cậu ta không cần phải sợ, dù là anh trai ruột của mình cũng phải dũng cảm đứng lên cùng thế lực độc ác đấu tranh. Nói cái loại anh trai này không cần có cũng được, không phải sau đó còn hãm hại cậu ta sao.

Tần Chu Chu nghe xong liền lắc đầu liên tục: "Chú dì đừng nói như vậy, anh trai cháu nhất định sẽ thay đổi."

Lời nói này nói đến có trình độ, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn chính là — hắn, Tần Nham bây giờ chính là kẻ xấu.

Nói thật, so với cảm thụ khách quan trong tiểu thuyết thì khi đối diện trực tiếp với biểu hiện bạch liên hoa của Tần Chu Chu, cảm xúc của Thanh Nham càng sâu hơn.

Cậu ta chỉ cần nói dăm ba câu mọi người liền đứng về phía cậu ta, khó trách người thiếu thốn tình yêu lại nhẹ dạ như Tần Nham lại nguyện chết vì Tần Chu Chu.

Nghĩ đến chính mình cũng là thiếu niên chết sớm, Thanh Nham liền có chút phiền.

"Chú cảnh sát, chúng ta bắt đầu đi. Lời cháu nói cháu nhất định phụ trách, sẽ không vu hại bất kỳ ai."

Thanh Nham liếc mắt nhìn thẳng vị cảnh sát đứng đầu, ngữ khí băng lãnh mà kiên định. Trong hoàn cảnh hoàn toàn hỗn loạn ở xung quanh, khó giải thích được cho người ta cảm giác tín phục.

Tần Chu Chu nghe câu nói đầu tiên liền làm đình chỉ nghị luận của Tần Nham, trong lòng có chút hoảng hốt. Từ đầu tới cuối Tần Nham đều không nhìn cậu ta một cái, rõ ràng vẫn là bộ dáng dị hợm đó nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được khí chất toả ra bên ngoài.

Tần Nham như thế làm cho cậu ta cảm thấy thật xa lạ, dường như so với thằng anh trai ngu ngốc trước kia của cậu ta hoàn toàn không giống nhau. Trước đây hắn đối với mình đều là mù quáng tín nhiệm cùng giữ gìn, làm sao ngày hôm nay lại đối với mình lãnh đạm như vậy? Đặc biệt khi Tần Nham nói câu nói kia, thật sự như là nắm được nhược điểm trí mạng của cậu ta vậy, nhưng cậu ta biết điều này là không thể.

Tần Chu Chu nhẹ nhàng thở ra một hơi bình phục lại tâm tình, ảo não bị Tần Nham doạ dẫm liền biến mất, suýt chút nữa làm rối loạn kế hoạch của cậu ta. Cậu ta nhẹ nhàng quét mắt một vòng xung quanh, ánh mắt chạm vào đám tóc đỏ cũng không dừng lại, liền dời tầm mắt trở về.

Nhóm người rốt cuộc bị mang đến gian phòng bất đồng để thẩm tra.

"Họ và tên?"

"Thanh...Tần Nham."

Thanh Nham ngồi trên ghế thẩm tra, thoáng thích ứng với thân phận sau khi xuyên thư.

"Tuổi tác?"

"17."

Thanh Nham làm việc luôn coi trọng hiệu suất, cảnh sát hỏi gì liền đáp nấy, quá trình thẩm vấn đều rất thuận lợi, cậu còn chủ động cung cấp lịch sử tán gẫu cùng lịch sử chuyển khoản của tóc đỏ và cậu.

Chứng cứ xác thực, bọn tóc đỏ lần này chạy không thoát.

Đối với sự phối hợp của cậu, cảnh sát vẫn rất tán dương, liền giao trả lại ngọc bội cùng tiền về cho cậu.

"Cậu nói em trai cậu là người chủ mưu là có ý gì?"

Việc thẩm tra là cùng nhau tiến hành, bọn tóc đỏ khẩu cung đều nhất trí, đối mặt với chứng cứ của Thanh Nham liền thành thật thú nhận. Chỉ duy nhất một điều, bọn họ đều một mực chắc chắn rằng không quen biết Tần Chu Chu, cùng lời khai của Tần Chu Chu không hẹn mà gặp.

Việc này nói rõ rằng, Thanh Nham chính là kẻ nói dối.

Thanh Nham lúc này còn chưa rõ nội tình, chỉ cho là Tần Chu Chu ở bên ngoài khi nãy diễn trò đã đưa đến hiệu quả, cậu liền ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cảnh sát. Ánh mắt của cậu bằng phẵng, không một chút hoảng loạn, trầm ổn bình tĩnh đến mức không giống tuổi thật của cậu. Cậu khoanh hai tay dựa vào ghế tựa sau lưng, lẳng lặng nói:

"Bọn họ có một nhóm Wechat, trong nhóm có tất cả tin nhắn về kế hoạch của Tần Chu Chu."

Nghe vậy, người cảnh sát đang thẩm vấn ngẩn ra, cho đồng sự bên cạnh một ánh mắt, người đồng sự đó lập tức đi ra ngoài.

Thanh Nham biết bọn họ đang xác thực lời nói của cậu, cũng không gấp im lặng chờ đợi.

Thông tin về nhóm Wechat này tự nhiên là do cậu đọc trong truyện mà ra. Sau vụ chuộc món đồ này, Tần Chu Chu gửi lì xì trong nhóm cho bọn tóc đỏ để chúc mừng, sau đó mới giải tán nhóm. Tính toán thời gian, bọn họ vừa từ club đi ra đã bị lấy điện thoại di động, Tần Chu Chu chắc chắn còn chưa kịp huỷ đi chứng cứ.

Người cảnh sát đi xác thực rất nhanh trở về, sắc mặt nặng nề hướng người cảnh sát thẩm vấn gật đầu một cái. Hai người đồng thời nhìn về Thanh Nham, ánh mắt thay đổi một chút.

Nói thật, tuy rằng cái nghề cảnh sát này của họ do trải qua rèn luyện hằng ngày nên đã nói cho bọn họ biết rằng phải biết tin tưởng chứng cứ. Nhưng so với côn đồ như Thanh Nham, bọn họ càng thiên về tin học sinh ngoan như Tần Chu Chu hơn. Huống chi Tần Chu Chu ở bên ngoài còn nói những câu nói kia, không khỏi khiến người ta đi lệch hướng — Bởi vì cha mẹ bất công nên Thanh Nham mới ghi hận mà vu hại cho em trai mình.

Mà chứng cứ thì lại nói cho họ biết rằng, Tần Chu Chu mới chính là chủ mưu, còn người bị hại là côn đồ Thanh Nham.

Cảnh sát ảo nảo chính mình có cái nhìn phiến diện nhìn về phía thiếu niên trước mắt. Cậu từ đầu tới cuối đều duy trì bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng, không bởi vì bị Tần Chu Chu vấy bẩn mà tức giận biện giải, hiện tại chân tướng lộ ra cũng không kích động oan ức. Nếu như không phải khí chất bình tĩnh cứng cỏi của cậu thì chính là do cậu đã sớm hình thành thói quen.

Bất kể là loại nào cũng làm cho cảnh sát vừa kính phục vừa đau lòng.

"Hay là cậu đi bệnh viện xem vết thương đi, có vấn đề gì có thể liên hệ chúng tôi."

Cảnh sát đưa Thanh Nham ra khỏi khu thẩm vấn, chân thành căn dặn.

Thanh Nham gật gật đầu: "Cảm ơn..."

Cậu một câu cảm ơn còn chưa nói xong, một âm thanh tức giận liền chen vào: "Tần Nham, tao và ba mày làm sao lại nuôi được tên bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa) như mày! Chính mình theo người ta kết bè kết phái, còn lôi kéo em mày chịu tội thay, mày muốn hại chết em mày hả? Xem tao làm sao đánh chết mày!"

Người chưa đi tới, âm thanh liền đi trước.

Thanh Nham quay người, sau đó liền bị người mạnh mẽ lôi kéo một cái. Trên người cậu có thương tích lại đột nhiên bị kéo một cái, suýt chút nữa ngã tại đại sảnh đồn công an.

"Xem đi, tôi đã nói anh trai vu oan cho em trai mà. Cảnh sát đều gọi cha mẹ tới, không khéo là bị bắt lại."

Lần này động tĩnh thật sự quá lớn, quần chúng vừa nãy đem Thanh Nham ra thảo luận lại lần nữa tiếp tục ăn dưa.

"Làm cái gì!" Cảnh sát hét lớn một tiếng, nhìn chằm chằm cánh tay đang lôi kéo Thanh Nham của người phụ nữ trung niên.

"Thả tay ra!"

Phó Hồng Nhạn bị hét đến sững sờ, Tần An đến chậm hơn bà một bước liền nhanh chóng đem bà cùng Thanh Nham tách ra, mang theo áy náy nhìn cảnh sát: "Xin lỗi cậu cảnh sát, vợ của tôi nghe xong cuộc điện thoại liền rất tức giận. Đứa nhỏ này từ khi còn nhỏ đã không nghe lời, hai vợ chồng chúng tôi không sao quản được nó, haiz, thật là phiền toái cho mọi người. Cậu cứ yên tâm, là nó phạm lỗi, nên xử phạt thế nào liền xử phạt, chúng tôi làm ba mẹ nhưng chắc chắn sẽ không biện hộ cho nó."

Ông ta nói đến như lẽ đương nhiên, nhưng cảnh sát nghe được lại nhíu chặt mày lại.

Đôi cha mẹ trước mặt này...

Cha thì căm phẫn sục sôi, mẹ thì tức giận không nói gì. Giống như con của họ đã phạm lỗi rất nhiều lần, bọn họ đều bó tay không thể làm gì được vậy. Nhưng là người làm cha làm mẹ, lại không hỏi không rằng chuyện cụ thể như thế nào, nhìn thấy con trai mình bị thương, chẳng lẽ không nên quan tâm thân thể của cậu trước tiên hay sao?

Cảnh sát dò xét nhìn về phía Thanh Nham đang đứng đó, cậu vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh nhạt bình tĩnh khi nãy. Tựa hồ đối với lời nói của ba mẹ với cậu một chút xúc động cũng không có. Cảnh sát không khỏi thở dài trong lòng, giọng nói càng thêm lạnh nhạt: "Cậu ấy không có phạm tội, còn vừa bị đoạt đồ vừa bị đánh trọng thương, chủ mưu chính là em trai của cậu ấy – Tần Chu Chu."

Âm thanh của cảnh sát không nhỏ, không chỉ Tần An và Phó Hồng Nhạn nghe rõ được, mà quần chúng ăn dưa cũng nghe rõ rõ ràng ràng.

"Không phải chứ, người chủ mưu lại là em trai sao?"

"Cậu ta chắc là hận anh trai mình lắm. Vậy mà lại có thể cùng người khác cướp bóc anh trai ruột của chính mình, còn đánh đến trọng thương nữa, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."

"Xem thái độ của cha mẹ cậu ta kìa, không chừng đứa nhỏ này ở nhà chịu rất nhiều uỷ khuất."

"Đứa em trai vừa nãy diễn trò thật giỏi, so với bạch liên hoa trên internet thật không khác gì. Nhìn bộ dạng không biết nói chuyện của đứa nhỏ này, làm sao đấu lại em trai được chứ."

Lúc trước đám người này luôn mồm luôn miệng khiển trách Thanh Nham, nháy mắt liền thay đổi đến 360 độ, quay lại khiển trách Tần Chu Chu lại đau lòng cho cậu. Bọn họ một chút đều không có gánh nặng trong lòng, nhưng Tần An cùng Phó Hồng Nhạn nghe được thì sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.

"Cảnh sát, làm phiền các cậu nhất định phải điều tra rõ ràng, Chu Chu nhà chúng tôi là đứa trẻ ngoan, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, ngàn vạn lần không thể oan uổng đứa nhỏ được đâu."

Tần An vội vàng nói.

Phó Hồng Nhạn thì lại trực tiếp nhìn về phía Thanh Nham, tức giận nói: "Tần Nham, có phải mày nói bậy với cảnh sát không? Mày bình thường nói dối thì không nói, đây là nơi mày có thể nói dối được hả? Mày nhanh chóng thành thật khai báo cho tao!"

Mới vừa rồi còn nói tuyệt đối không vì là cha mẹ mà bênh vực cho Thanh Nham, nhưng người khác vừa nghị luận Tần Chu Chu hai câu đã lập tức vì cậu ta mà nói ngàn lời hay, bất công đến quá mức rõ ràng. Người cảnh sát đã xem qua lịch sử tin nhắn nhìn liền nhịn không nổi, nói: "Chúng ta phá án đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, tin nhắn Tần Chu Chu lên kế hoạch đều ở đây, chứng cứ xác thực."

Nghe vậy, Tần An và Phó Hồng Nhạn như bị đánh một gậy vào đầu, nhất thời im bặt.

"Cảnh sát, chuyện này nhất định là có hiểu lầm, phiền cho chúng ta cùng đứa nhỏ đơn độc nói hai câu."

Chốc lát, Tần An mới hoàn hồn, dùng âm thanh tràn ngập áy náy và lấy lòng đưa ra thỉnh cầu.

Dù sao đang ở đồn cảnh sát, cảnh sát nghĩ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đưa ra lời nhắc nhở: "Có gì thì lựa lời nói với đứa nhỏ, trên người cậu ấy còn có vết thương, hai người tốt nhất nên đưa cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút."

"Được, cảm ơn Tạ cảnh quan."

Tần An xin được liền vui vẻ, sau đó khẽ đưa ánh mắt về phía Phó Hồng Nhạn khuyên bà bình tĩnh đừng nóng giận.

"Tần Nham, con theo ba ra đây."

Thanh Nham cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, giống như là người ngoài cuộc, không nhúc nhích.

Tần An bất mãn nhíu mày, chỉ thấy cảnh sát vẫn còn đứng đó, liền nhanh chóng cười cười: "Trên người con còn bị thương, vậy thì nói chuyện ở đây đi."

Cảnh sát liền đi xa.

"Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tuy rằng ba và mẹ con lúc thường có nói con vài ba câu, nhưng cũng chỉ là vì muốn tốt cho con, con là anh trai, mau nói với cảnh sát là chỉ đang đùa giỡn một chút, cũng không thật sự muốn em trai con ngồi tù đi? Người một nhà nháo thành như vậy không sợ bị người khác chê cười sao? Con thân là anh trai, không sợ bạn cùng lớp nói mình lòng dạ độc ác hay sao?"

Tần An hạ thấp giọng, trọng tâm đều là muốn khuyên nhủ Thanh Nham.

"Tần An, anh sao có thể hoài nghi Chu Chu, nhất định là do nó giả mạo chứng cứ."

Phó Hồng Nhạn phẫn hận trừng Thanh Nham một cái.

Bọn họ một người giữ vai phản diện, một người giữ vai chính diện, diễn trò so với Tần Chu Chu trước đây cũng không kém. Rõ ràng là cậu đang dùng góc nhìn của một người đứng xem để quan sát, mà không hiểu vì sao, trái tim Thanh Nham vẫn rất nhanh co rút.

Thanh Nham biết mình là có tính cách tránh né (*), dù cho đứng trước mặt là ba mẹ ruột của cậu đời trước cũng không dao động được tâm tình của cậu. Mà cảm giác đau đớn mới vừa nãy rất chân thực, không thể nào là giả được.

(*)避型人格(Bì xíng réngé)

Chắc chắn là do phản ứng sinh lý của nguyên chủ Tần Nham đi.

Loại cha mẹ như vậy, Tần Nham còn hi vọng xa vời cái gì? Nếu Tần Nham không nỡ, vậy để cậu cắt đứt hết thảy đi.

Thanh Nham ngẩng đầu, quét một vòng ánh mắt mong đợi của Tần An, lại liếc mắt nhìn ánh mắt uy hϊếp nhắc nhở của Phó Hồng Nhạn, nhẹ giọng đáp: "So với các người và Tần Chu Chu, tôi cũng không tính là độc ác đi."

Cậu biểu tình lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh, như là đang nói một chuyện không quá quan trọng.

Cũng không biết lời nói này như một thanh kiếm, mạnh mẽ cắm vào trái tim Tần An cùng Phó Hồng Nhạn.

Thanh Nham biểu hiện quá mức nhẹ như mây gió, biểu tình bình tĩnh cùng gan dạ này làm cho bọn họ thêm phần chột dạ cùng sợ hãi.

Hai người lúc đó liền ngây ngẩn cả người, thật lâu mới liếc mắt nhìn nhau.

Ngày hôm nay Tần Nham như là biến thành người khác.

Trước đây tuy rằng Tần Nham cũng phản nghịch, nhưng lại cực kỳ để tâm đến hai người, cho nên mỗi lần bọn họ giáo dục hắn hoặc là quở trách hắn, hắn đều sẽ yên lặng tiếp thu, cuối cùng đều toàn bộ tiếp nhận ý kiến của bọn họ.

Mà rất rõ ràng, ngày hôm nay Tần Nham mềm không ăn cứng cũng không ăn.

Bộ dạng lãnh đạm kia của cậu, như là đang cùng hai người xa lạ nói chuyện.

Phó Hồng Nhạn hoảng hốt lấy lại bình tĩnh, tung ra đòn sát thủ: "Tần Nham, cho dù em trai con có thật sự liên lạc với bọn kia, cũng là vì muốn cho con biết rằng những người đó không đáng để kết giao. Mặc dù đã xảy ra một chút bất ngờ, nhưng nó dù sao cũng là em trai ruột của con, con nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt sao? Con làm như vậy làm mẹ thật sự rất thất vọng, tại sao ba mẹ lại có đứa con như con chứ?"

Thanh Nham để tâm đến bọn họ, càng sợ bọn họ sẽ thất vọng. Lúc trước, chỉ cần Phó Hồng Nhạn nói "Đối với con rất thất vọng" "Ba mẹ tại sao có thể có đứa con như con", Thanh Nham nhất định sẽ thỏa hiệp.

Giờ phút này, bà lẳng lặng nhìn Thanh Nham, chờ đợi hắn lần thứ hai bị chính mình bắt bí. Đáng tiếc, Thanh Nham giờ phút này lại nghĩ trong lòng là chuyện tối nay đã làm cậu trễ nãi quá nhiều thời gian.

Ông trời cho cậu một cơ hội làm lại, không phải dùng để lãng phí ở những người không đáng.

Cậu nhìn về phía hai người đang mong chờ cậu trả lời, nhẹ nhàng gật đầu, vô cùng thờ ơ đáp lại.

"Được, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ đi."