Edit: Sữa
Beta: Bánh Bao
______
Dù cho có bị người khác đánh, Thanh Nham cũng chưa từng sợ hãi.
Mà khi bị Lục Ly Giang dùng khoảng cách gần như vậy tra hỏi, cậu liền có chút không biết phải làm thế nào.
Kiếp trước cậu đã phải dùng hơn mười năm mới có thể hình thành thói quen xử sự với người khác, nhưng lúc này khi đứng trước Lục Ly Giang dùng vấn đề khó để bức bách, thói quen đó lại dần dần giống như quân lính tan rã.
Tâm lý vốn đã xây nên phòng tuyến vững chắc nay lại xuất hiện vết rách, mắt thấy sắp có dấu hiệu sụp đổ.
Quả nhiên cậu vẫn không có cách nào nói chuyện với người khác ở khoảng cách gần như vậy, vô luận là thân thể hay tâm lý, Thanh Nham nghĩ.
Cậu chán ghét phơi bày mặt yếu đuối và thất bại của mình trước mặt người ngoài, vì vậy cũng không muốn kiên trì nữa, thuận theo ý nghĩ lựa chọn trốn tránh.
"Không phải!"
Cứng rắn bỏ lại hai chữ, Thanh Nham trực tiếp đem sách để trên bàn Lục Ly Giang, cả người đề phòng rời đi.
Thân hình của thiếu niên đơn bạc lại kiên cường, mái tóc bạch kim đáng chú ý kia lại làm cho người ta có cảm giác là người cao ngạo không dễ đυ.ng vào.
Không biết có phải do ánh đèn quá nổi bật hay không mà bóng lưng ấy nhìn qua lại có chút cô đơn.
Lục Ly Giang đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú thiếu niên đang rời đi.
Càng tiếp xúc với Thanh Nham, anh càng phát hiện lời đồn xung quanh cậu có hơi thái quá.
—Thanh Nham tựa hồ đã khoác cho mình một lớp da khác, tất cả những gì mọi người xung quanh nhìn thấy đều là giả tạo, bộ mặt chân chính không ai có thể dò xét được.
Cậu giống như là một con nhím, thời khắc đều phòng bị.
Nếu như bạn vi phạm một chút, cậu sẽ lập tức lùi ra sau, cho dù bạn dùng trăm phương ngàn kế để tích luỹ hảo cảm thì trong nháy mắt cũng không còn.
Lục Ly Giang bỗng nhiên có chút hối hận vì vữa nãy đã thăm dò cậu.
Nhìn như anh đã chiếm được đáp án mình mong muốn, nhưng trực giác lại cho anh biết là hành động vừa nãy của anh đã đẩy bạn cùng phòng nhỏ ra xa.
Nếu như anh đoán không sai, cơ hội hiếm hoi 'Mượn sách – trả sách' của bọn họ cũng sẽ liên luỵ bị mất.
Lục Ly Giang ngồi trước bàn học làm đề thi, tâm trí lại đặt ở trên người Thanh Nham ngồi phía sau.
Thanh Nham trầm mặc đi vào phòng tắm rửa mặt, Thanh Nham trầm mặc đọc sách làm đề thi, Thanh Nham trầm mặc lên giường ngủ.
Ký túc xá triệt để yên tĩnh lại.
Lục Ly Giang nhìn thời gian — đã 11 giờ.
Không thừa cũng không thiếu, thời gian giống y hệt như ngày hôm qua.
Thanh Nham sống giống như một cỗ máy lạnh lùng lại vô tình.
Bởi vì, dù cho hai người có ở chung với nhau mấy tiếng đi chăng nữa, anh không chủ động thì ánh mắt của cậu cũng không thèm nhìn anh một cái.
Đợi đến khi phía Thanh Nham truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lục Ly Giang mới tự giễu nở nụ cười, trả lời tin nhắn của người đang chờ anh đưa chỉ thị.
Tương Ly: Hành động đi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thanh Nham như cũ 5 giờ rưỡi dậy, tiến hành từng bước chạy bộ, rửa mặt rồi đi nhà ăn dùng cơm.
Đợi cậu ở trong lớp xem sách sinh học xong thì tiếng chuông vào tiết tự học đã vang lên, học sinh lớp F mới lục tục vào học.
So với trước đây bất đồng chính là, nguyên bản bạn cùng lớp còn đang líu ra líu ríu nói chuyện thì sau khi nhìn thấy Thanh Nham hoặc tự giác thấp giọng xuống, hoặc là trực tiếp thẳng thắn ngậm miệng lại.
Tựa hồ là đối với chuyện ngày hôm qua trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thanh Nham được yên tĩnh, tiếp tục dò bài.
"Nham ca, sớm!" Đào Đào dường như đã quen ở chung với Thanh Nham nên cũng không sợ cậu giống như bọn họ, hắn theo thường lệ chào hỏi, sau đó chia sẻ mẻ dưa mới nóng hổi mà hắn biết cho cậu nghe.
"Nham ca, anh không thấy lớp học hôm nay có gì bất đồng sao?"
"Không có." Thanh Nham lạnh giọng trả lời.
Tiện đà đem bài thi lật sang mặt khác, tiếp tuch múa bút thành văn.
Đào Đào xì một tiếng, đến bên cạnh Thanh Nham ngồi xuống, một tay chống cằm, nâng cằm hướng về phía chỗ trống bên phải phía trước không có ai ngồi, "Hôm nay Trần Nam không có đến được."
Nghe đến cái tên quen thuộc, tay Thanh Nham đang chép bài thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn về phía chỗ của Trần Nam.
Đến giờ học tiết tự học buổi sáng, ngoại trừ Trần Nam cả lớp F đều đến đông đủ.
Thấy Nham ca của hắn đã chịu chuyển động, Đào Đào tiếp tục nói.
"Xí nghiệp của Trần gia đã xảy ra vấn đề rồi, vốn là đã bàn xong hạng mục nhưng đột nhiên đối phương nói không muốn nữa, lý do là vì người thừa kế nhà hắn nhân phẩm không ổn, không muốn hợp tác nữa."
"Hạng mục kia là hạng mục trọng điểm của Trần gia, kết quả là dây xích tài chính cũng bị đứt đoạn, phỏng chừng Trần gia còn có nguy cơ bị phá sản."
"Bây giờ chắc Trần Nam đang bị cha hắn treo lên đánh đòn rồi, hỏi tội hắn rốt cuộc đã làm chuyện vô liêm sỉ gì mà đắc tội đến người không nên đắc tội."
Thanh Nham không hiểu chuyện thương trường, chỉ cảm thấy tính tình của Trần Nam chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không cẩn thận đắc tội người khác cũng là điều bình thường.
Cậu đối với chuyện của Trần Nam cũng không muốn quan tâm.
Đào Đào thấy Nham ca của hắn không có bao nhiêu hứng thú, liền thay đổi đề tài, thăm dò hỏi: "Đúng rồi, Nham ca, Tần Chu Chu đã trở lại trường học rồi, anh có biết chưa?"
Thanh Nham không biết, nhưng cũng có thể đoán được.
Tần An cùng Phó Hồng Nhạn ở thủ đô nhiều năm, ít nhiều gì cũng có chút quan hệ, nếu có thể đem Tần Chu Chu từ đồn cảnh sát ra thì nhất định cũng có thể che giấu tin tức, làm cho Tần Chu Chu có thể đến trường đi học lại.
Ban đầu cậu cũng không hi vọng gì có thể một đòn làm cho Tần Chu Chu mất mạng.
"Nham ca, không phải em cố ý ly gián gây xích mích gì, nhưng em cảm thấy em trai anh đối với anh không thật lòng." Đào Đào ngừng trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được nói ra lời trong lòng.
Nếu như ngồi ở chỗ này là Tần Nham thì đã sớm trở mặt với Đào Đào.
Nhưng Thanh Nham lại biết Đào Đào nói không sai, liền đáp lại thiện ý của hắn: "Tôi biết."
Nghe Thanh Nham tán thành mình, ánh mắt Đào Đào sáng lên, lập tức ngồi thẳng thân thể: "Nham ca, anh thật sự tin em? Vậy em sẽ nói hết cho anh nghe."
"Việc Tần Chu Chu xin nghỉ trên diễn đàn đã sớm đồn ầm lên rồi. Nói là anh vì Kỳ Lâm Sâm nên cùng cậu ta nảy sinh mâu thuẫn rồi bị anh vu hại, cậu ta liền bị cảnh sát mang đi nhưng căn bản không có phạm tội gì cả nên bị cảnh sát đuổi về."
"Trên diễn đàn còn không ngừng truyền tin tức người có hôn ước với Kỳ Lâm Sâm vốn là Tần Chu Chu nhưng lại bị anh dùng thủ đoạn đoạt mất. Em đọc sơ qua còn tưởng Tần Chu Chu là một tiểu đáng thương còn anh là người đóng vai ác không ấy chứ."
"Nhưng nói đi nói lại em cảm thấy việc này không đúng lắm, giống như là có người đang cố tình bôi đen anh vậy."
Thanh Nham ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Quả thật có người đang cố ý bôi đen cậu, thao tác quen thuộc đó cũng chỉ có thể là của Tần Chu Chu mà thôi.
Đáng tiếc vì đây là do cảnh sát phá án nên hồ sơ đều được bảo mật, nếu không cậu đã trực tiếp đăng lên chứng cứ, xé rách bộ mặt bạch liên hoa dối trá của Tần Chu Chu.
Thanh Nham cũng không để ý đến việc trên internet đang nói bóng nói gió, chỉ cần Tần gia và Kỳ Lâm Sâm đừng tiếp tục phiền cậu, thì cậu cũng không để ý chuyện bọn họ dùng cách gì để tẩy trắng.
Rất đáng tiếc, sự rộng lượng của cậu lại làm cho người khác thừa cơ lợi dụng.
Sáng sớm nghỉ giữa giờ vừa mới kết thúc, Tần Chu Chu đã dẫn vài ba người từ lớp A đi đến lớp F, nói với Thanh Nham vừa chuẩn bị đi vào lớp: "Anh, anh chờ một chút, em có lời muốn nói với anh."
Cậu ta vừa gọi, không ít học sinh đều quay đầu nhìn lại, dù sao Tần Nham ở Anh Hoa nguyên bản chính là một trò cười, hơn nữa chuyện của hai anh em bọn họ ở trên diễn đàn vẫn còn đang lên men.
Còn có, chuyện ngày hôm qua ở lớp A, cũng chỉ có lớp A và lớp F biết đến, những lớp khác nhiều ít vẫn đều còn không tin rằng Thanh Nham thật sự không còn để ý đến Kỳ Lâm Sâm, còn bị Lục Ly Giang để ý.
Tâm lý của quần chúng ăn dưa, Thanh Nham không biết. Cậu không để ý đến Tần Chu Chu, tiếp tục đi về phía trước.
Mà Tần Chu Chu lại không chịu buông tha, vội vã chạy về phía trước hai bước, trực tiếp ngăn cản đường đi của Thanh Nham, nước mắt lả chả nói: "Anh, em biết là anh đang giận em, nhưng mà em với Kỳ ca thật sự không có gì, anh tuyệt đối đừng nên suy nghĩ nhiều."
Tần Chu Chu vừa mở miệng liền quăng một quả bóm, quần chúng ăn dưa lập tức mừng như điên.
"Tránh ra."
Thanh Nham mắt lạnh nhìn về phía Tần Chu Chu đang chặn ở trước mặt mình, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Bên này dừng lại, rất nhanh học sinh liền tầng tầng vây lại đây càng nhiều.
"Vãi chưởng, sẽ không phải là Tần Nham cảm thấy Tần Chu Chu và Kỳ Thần có một chân nên mới đi đến lớp A nói chia tay đi?"
"Có người biết chuyện nói, vị hôn phu của Kỳ Thần vốn chính là Tần Chu Chu!"
"Thiệt không vậy?! Vậy Tần Chu Chu cũng thật là thảm, vị hôn phu bị ca ca đoạt đi mất, lại còn bị vu hại, thiếu chút nữa bị cảnh sát bắt nhốt."
"Tần Nham hung ác như thế mà, cũng bởi vì có danh hiệu vị hôn phu, liền thật sự coi chính mình đứng trên cơ người khác hả?"
"Cái này còn không phải là người thứ ba mà đòi lên mặt với vợ chính thức rồi còn gì?"
......
Học sinh vây xem cậu một lời tôi một lời, nghĩa chính ngôn từ mà phân tích cả sự kiện, bất bình thay cho Tần Chu Chu.
Tần Chu Chu muốn chính là cái hiệu quả này.
Cậu ta không phải không nghe nói việc Lục Ly Giang làm chỗ dựa cho Tần Nham, nhưng cậu ta không tin.
Lục Ly Giang là ai?
Nếu như nói cậu ta là một học sinh bình thường, thì Tần Nham chính là rác thải trong đám học sinh, Kỳ Lâm Sâm là thần tượng trong lòng học sinh, mà Lục Ly Giang thì lại chính là vị thần mà không một học sinh nào trong trường có thể với tới được.
Một người trên trời một người dưới đất, Tần Chu Chu mới không tin Lục Ly Giang có thể nhiều lần giúp đỡ Tần Nham.
Cho nên, cậu ta chính là muốn cho toàn trường biết được, Tần Nham vẫn là Tần Nham, chỉ là một kẻ không ra gì.
Thấy quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, Tần Chu Chu mím mím môi, dường như thật sự muốn khóc lên, thấp giọng cầu xin nhìn Thanh Nham: "Anh trai, em và Kỳ ca thật sự chỉ là bằng hữu bình thường. Nếu như anh không thích em cùng anh ấy làm bằng hữu thì cứ nói, em sẽ tận lực cách xa anh ấy một chút. Anh, anh mãi mãi là anh trai quý nhất của em, em không hy vọng chỉ vì một ít lời truyền miệng mà ảnh hưởng đên tình cảm anh em củ chúng ta. Được không anh?"
Ngôn từ Tần Chu Chu khẩn thiết, giọng điệu hạ thấp xuống, học sinh vây xem không nhịn được đều đau lòng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thanh Nham, tựa hồ nếu như cậu không chấp nhận thì sẽ bị thiên lôi đánh.
Con đường phía trước bị vây đến nước chảy không lọt, Thanh Nham muốn đi qua cũng không tìm được chỗ ra.
Nhưng nghe Tần Chu Chu nói, lại nhìn cậu ta đang diễn trò, Thanh Nham chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.
Thấy tất cả mọi người đều đang khiển trách Thanh Nham, Đào Đào đúng lúc đứng ra đối với quần chúng vây xem nói: "Tụi mày cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì khiển trách Nham ca?"
"Tần Nham, vậy ngược lại mày nói một chút đi, đối tượng thông gia đầu tiên của Kỳ Thần là ai?"
"Đúng vậy, còn có Chu Chu bị cảnh sát bắt đi, có phải là do mày báo cảnh sát hay không?!"
Bên này Tần Nham có thân hữu, Tần Chu Chu bên kia cũng càng không thiếu.
Vấn đề bọn họ hỏi đều rất có kỹ xảo, nói với Thanh Nham hai cái đáp án đều là khẳng định, nhưng nội tình bên trong lại đủ để xoay chuyển toàn bộ cục diện.
Tần Chu Chu sở dĩ dám lên mặt khıêυ khí©h như vậy, chính là vì biết được Thanh Nham không tóm được chứng cứ, chỉ có thể không ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thanh Nham ngước mắt, tầm mắt lạnh lùng nhắm ngay Tần Chu Chu, vừa chuẩn bị mở miệng lại có người cướp lời cậu trước.
"Tần Nham, chuyện của chúng ta thì do chúng ta giải quyết, cậu đừng có tính trên người Chu Chu."
Kỳ Lâm Sâm từ trong đám người lại đây, y liếc nhìn Tần Chu Chu đang khóc không ngừng, lớn tiếng mắng Tần Nham.
Y cuối cùng cũng đã rõ tại sao hai ngày nay Tần Nham lại làm loạn như vậy, hóa ra là vì cảm thấy y cùng Tần Chu Chu có vấn đề, mới có thể nói ra lời chia tay.
"Kỳ ca, không có chuyện gì. Chỉ là em với anh trai có một chút hiểu lầm, nói rõ ra là tốt rồi." Tần Chu Chu đúng lúc đem ánh mắt dịu dàng nhắm ngay Kỳ Lâm Sâm đang vì cậu ta nói chuyện, tri kỷ mà khuyên lơn.
Kỳ Lâm Sâm nhẹ nhàng gật đầu, giọng điệu ôn nhu chưa từng nói Tần Nham: "Ừm."
Rất kỳ quái, rõ ràng Kỳ Lâm Sâm là vị hôn phu của Tần Nham, mà nhìn kiểu nào, cũng giống như Tần Chu Chu mới là là bạn trai của Kỳ Lâm Sâm.
Thanh Nham lẳng lặng nhìn hai người trước mặt đang hỗ động với nhau, liền thay Tần Nham cảm thấy không đáng.
Là thế này phải không? Tần Nham.
Thanh Nham ở trong lòng tự hỏi: Mỗi một lần trong quá khứ, đều là như thế này phải không? Ba người, người chịu uỷ khuất vĩnh viễn chỉ có một mình cậu?!
Cảm giác rất quen thuộc, bỗng nhiên làm cho Thanh Nham cảm thấy rất buồn nôn.
Cảm giác dính nhớp, buồn nôn, ẩm ướt.
Không khác gì con rắn độc từ từ leo lên cánh tay của cậu, tiến vào y phục, dọc theo cơ thể một đường đi lên trên, chậm rãi quấn lấy cổ, càng ngày càng siết chặt cậu.
Tựa hồ muốn làm cho cậu nghẹt thở.
Thanh Nham xì khẽ một tiếng, đem cảm giác ghê tởm quấn lấy cậu đánh tan, cũng phá vỡ đi cục diện bế tắc trước mặt.
Ánh mắt cậu không có một chút nhiệt độ, đón nhận ánh mắt chán ghét của Kỳ Lâm Sâm, nhàn nhạt mở miệng: "Rác thải phải ở chung với nhau không ai có thể trách được, chúc hai người trăm năm hảo hợp."
Thanh Nham đứng ở trong đám người đang cầu xin, dáng người kiên cường, ánh mắt lạnh lùng, như một con hạc đẹp đẽ.
Rõ ràng đang nói lời mắng người, nhưng lại chẳng khác nào đang nói lời chúc phúc.
Bốn phía đều là âm thanh lên tiếng phê phán cậu, mà Thanh Nham lại hoàn toàn không thèm để ý, thẳng tắp đứng ở đó, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, không khác nào xem chuyện này như là chuyện vặt vãnh.
Không thèm để ý, không khổ sở, cũng không sợ.
"Tần Nham! Cậu có ý gì!?" Kỳ Lâm Sâm giống như bị cách Thanh Nham dùng từ làm cho tức giận, cũng không màng đến đang đứng trước mặt công chúng, âm thanh lớn hơn không ít.
"Anh, sao anh có thể nói em với Kỳ ca như vậy?" Nước mắt Tần Chu Chu chảy ra, khuôn mặt đều tỏ ra vẻ đau lòng.
"Tần Nham có tư cách gì nói như vậy."
"Lại còn nói Kỳ Thần cùng em trai ruột là rác thải, nó mới là rác thải thì có."
Tiếng bàn luận ở bên cạnh cũng không dừng lại.
Tất cả âm thanh đều biến thành tiếng ong ong, Thanh Nham không thể nói rõ như thế nào, chỉ cảm thấy rất ầm ĩ, rất phiền và rất nhàm chán.
Giống như khi cậu còn nhỏ, người phụ nữ đó thường thường sẽ lớn tiếng răn dạy cậu: "Đều tại mày, tất cả là do mày hết! Nếu như không phải mày, ba mày làm sao sẽ không cần tao."
Tình cờ, cậu cũng đã trải qua không ít lần bị người phụ nữ đó quyền đấm cước đá.
Sau khi ăn qua đau khổ, người phụ nữ ấy liền ôm cậu khóc, nói: "Nham Nham, mẹ xin lỗi. Con nhất định không được thua kém ai, như vậy ba ba mới có thể trở lại gặp chúng ta."
Cậu chỉ muốn ở một mình, cậu không cần ai phải quan tâm cậu, cũng không muốn phải quan tâm bất kỳ ai.
Thanh Nham lấy lại bình tĩnh, nỗ lực giúp mình từ trong kí ức hắc ám lấy lại tinh thần.
Thế nhưng rất đáng tiếc, cảm giác dính nhớp, buồn nôn, ẩm ướt càng ngày càng nồng đậm, giống như là phải để cậu ngập sâu vào bên trong vũng bùn, chết chìm trong đó mới có thể hài lòng.
Cho đến khi trên vai cậu đột nhiên cảm nhận được một lực đạo không nặng không nhẹ.
Lực đạo kia, như là đang đẩy cậu về phía trước một bước, làm cho cậu vốn đã sa chân vào vũng lầy trong nháy mắt có thể đứng lên.
Lực đạo kia cũng giống như một tia sáng vậy, dẫn lối cậu quên đi quá khứ tiến về phía trước.
"Nói hai người là rác thải, nghe không hiểu tiếng người?"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, triệt để kéo Thanh Nham về hiện thực.
Là Lục Ly Giang.