Diệp Thanh Dương bắt chéo chân, tính toán tổng tài sản hiện giờ của mình.
Không tính số tiền Lục Cảnh Trừng chuyển cho cậu, bán bông tai được 300 đồng, bán mì ăn liền được 40 đồng, 105 đồng bán đồ ăn vặt, còn 300 đồng Vương Việt cho, tổng cộng là 745 đồng.
Cũng không tệ lắm, đủ để cậu tiêu xài hơn một tháng.
Diệp Thanh Dương đeo tai nghe nghe nhạc, chờ đến nửa đêm.
12 giờ đã điểm, một nhà ba người Diệp Hồng theo thường lệ đã rơi vào mộng đẹp.
Trước khi ngủ Diệp Hồng còn rát đắc ý, đứng trước cửa cười nhạo cậu:" Ngoan ngoãn ngủ ở gác xép đi, gác xép không tốt à? Gác xép là xứng với mày nhất rồi!"
Lúc đó Diệp Thanh Dương không lên tiếng, Diệp Hồng chẳng khác nào mẹ gà thắng trận lần thứ hai, chỉ thiếu điều kêu lên "cạc cạc".
Ngu xuẩn, Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, vết sẹo lành quên đau, bà ta cũng không ngẫm lại, lần trước bà ta bị ai nhốt bên ngoài phòng ngủ.
Diệp Thanh Dương cảm giác bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chậm rãi ngồi xuống, vặn vặn tay, đi tới phòng khách.
Cậu mở đèn, lần này không hát nữa, mà là đi tới trước cửa phòng Vương Phàm.
Đơn giản thô bạo trực tiếp nhấc chân đá mạnh một cái.
Diệp Thanh Dương duy trì sức lực đá vào cửa, âm thanh vang lên rất lớn, nhưng vẫn không chế không đá tung cửa ra.
Khi cậu còn bé mỗi ngày đều cùng người cha là lính đặc chủng đã xuất ngũ của mình luyện tập, không chỉ luyện đánh nhau, còn rèn luyện thể lực và sức chịu đựng.
Chuyện như khống chế sức mạnh, tất nhiên là điều có thể làm được.
"Rầm, Rầm Rầm", từng tiếng đạp cửa vang lên trong không gian yên tĩnh vô cùng vang dội, đạp đến lòng người sợ hãi.
Phòng ngủ của Vương Tuệ sát bên cạnh phòng Vương Phàm, cho nên chị ta là người đầu tiên bị tiếng đạp cửa đánh thức.
Vương Tuệ phẫn hận mở đèn bàn, giận dữ nói:" Lại làm sao vậy?"
Đáp lại chị ta là từng tiếng đạp cửa rầm rầm.
Vương Tuệ hùng hổ đi ra, chỉ thấy Diệp Thanh Dương đang đạp cửa.
"Nửa đêm nửa hôm mày nổi điên cái gì?" Vương Tuệ quát.
Diệp Thanh Dương vô tội nói:" Gác xép lạnh quá, em muốn vào phòng ngủ."
"Có cái gì mà lạnh, đã giờ này rồi, mày làm ầm ĩ cái gì? Cút về!"
Diệp Thanh Dương rất hào phóng :" Nếu chị cảm thấy không lạnh thì chị vào ngủ đi."
Cậu nhìn Vương Tuệ :" Chị còn có em bé mà, hai người, nhất định sẽ rất ấm áp, đi thôi ~"
Vương Tuệ :...
Vương Tuệ cởi giày ném vào người cậu, Diệp Thanh Dương linh hoạt tránh qua một bên.
"Chị, chị không đi à? Không phải chị cảm thấy không lạnh sao?"
Vương Tuệ bắt đầu lấy ghế đẩu đập người.
Diệp Thanh Dương để chị ta đập, đập hỏng người đau lòng không phải cậu, người trả tiền cũng chẳng phải cậu.
Đập cho nát trong lòng cậu còn vui vẻ đây.
Diệp Hồng đeo nút tai, Vương Việt ngại không thoải mái nên không đeo, lúc này nghe thấy động tĩnh ngoài phòng khách càng lúc càng lớn, đẩy đẩy người Diệp Hồng.
"Tuệ Tuệ hình như đang cãi nhau với Thanh Dương, em đi xem xem."
Vẻ mặt Diệp Hồng vô cùng nghi hoặc, rõ ràng không nghe thấy ông ta nói cái gì.
Vương Việt rút nút tai của bà ta ra, Diệp Hồng liền nghe thấy tiếng "loảng xoảng ", sợ hãi kéo Vương Việt xuống giường, ra khỏi cửa.
Phòng khách bây giờ đã rất hỗn loạn, giày bay tứ tung, ghế đẩu cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, bàn trà bằng thủy tinh cũng nát bét.
Vương Tuệ đỡ bụng, dựa vào cửa, giống như tức giận làm động thai, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Thanh Dương đứng trước cửa phòng Vương Phàm, lưng thẳng như cây tùng, tóc cũng không loạn.
Diệp Hồng nhìn phòng khách rối tung, giọng nói cũng không ổn:" Chuyện gì thế này?!"
"Mẹ hỏi nó đi!" Vương Tuệ chỉ vào Diệp Thanh Dương, tức giận đến không ngừng thở dốc:" Cái đồ súc sinh không biết xấu hổ Diệp Thanh Dương này nửa đêm không ngủ ra dây đạp cửa!"
Diệp Hồng hai mắt phẫn hận nhìn về phía Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương giơ tay chỉ vào Vương Tuệ :" Rõ ràng là chị vừa mới lấy đồ đập con, bàn trà trong phòng khách cũng đập vỡ, con không làm gì cả!"
"Vậy mày đạp cửa làm gì?" Diệp Hồng tức giận nói.
"Chỉ là con lạnh quá, muốn tìm chỗ nào ấm áp để ngủ thôi."
"Ghế sofa không ngủ được à? Gác xép thì có gì mà lạnh, đêm hôm không ngủ, ra đây quậy phá làm gì!" Diệp Hồng nhìn mảnh vỡ từ bàn trà, đi vào phòng bếp lấy cây chổi.
Diệp Thanh Dương :...
Cậu đã nói rồi mà! Cậu đã nói rồi mà!
Cái đồ ngu xuẩn này chắc lại thèm ăn đánh, có lần nào bà ta lấy chổi mà đánh được cậu đâu?
Đều đánh lên người bà ta, bây giờ còn muốn đánh nữa!
Diệp Thanh Dương cảm thấy chính mình cũng mệt mỏi, Diệp Hồng không thể thay đạo cụ khác sao? Trong nhà không có chổi lông gà à? Không có cả gậy luôn ư?
Chắc là không có thật, Diệp Thanh Dương nghĩ, ít nhất cậu chưa từng thấy.
Cậu vừa nghĩ vừa di chuyển về phía cây xanh.
"Bốp" một tiếng vang lên, chậu cây bị đánh nát, trong lòng Diệp Hồng càng tức.
Diệp Thanh Dương nhảy lên ghế sofa, khuyên bảo nói:" Cô đừng đánh, cô để con vào phòng ngủ đi, phòng này vốn là của con mà, bây giờ anh cũng không có ở đây, cô cũng chẳng nằm, không bằng để con ở đi."
Diệp Hồng cười lạnh một tiếng:" Mày đừng hòng!"
Bà ta nhìn Diệp Thanh Dương, chống chổi chống nạnh:" Diệp Thanh Dương tao cho mày biết, cái phòng này cho dù tao không dùng đến, cho thuê cũng được, nuôi chó nuôi mèo gì cũng được, ngay cả nuôi heo cũng được, nhưng không bao giờ cho mày!"
Vương Tuệ nở nụ cười:" Đúng vậy, mày chỉ là một thằng rác rưởi, ở bãi rác kia là tốt rồi, còn đòi vào phòng ngủ."
Diệp Thanh Dương bình tĩnh:" Vậy con cũng không thể làm gì khác, đêm nay mọi người cũng đừng ngủ."
Diệp Hồng hung hắng quát:" Mày còn uy hϊếp tao!"
Diệp Thanh Dương phủ nhận:" Con đâu có, con chỉ muốn ấm áp một chút thôi, cho nên không thể ngủ trong gác xép được. Cô không cho con ngủ phòng trước đây, cũng không cho con ngủ phòng của cô, chúng ta không đi đến thỏa thuận vậy thì chỉ có thể giằng co ."
"Giằng co cái đầu may! Mày chính là thiếu đánh, phải cho mày một trận mày mới sống yên ổn được đúng không!"
Diệp Hồng nói, vung chổi lên.
Diệp Thanh Dương ung dung tránh né.
Cậu nhìn Diệp Hồng giẫm lên bảnh vỡ bàn trà cũng phải đánh được cậu, nảy ra ý hay, nhảy từ ghế sofa xuống đất.
Diệp Hồng thình lình thấy cậu nhảy đến trước mặt mình, theo quán tính lùi về sau một bước.
Diệp Thanh Dương mắt chậm chân nhanh giẫm lên đầu dép lê của bà ta.
Động tác lùi về sau của Diệp Hồng khựng lại, nhưng chân đã động, mà cái dép bị Diệp Thanh Dương giẫm lên lại không nhúc nhích.
Cho nên bà ta vừa lùi đã cảm thấy gót chân đau xót, chân đã đạp phải mảnh vỡ thủy tinh.
"A!" Diệp Hồng kêu lên một tiếng.
Diệp Thanh Dương giả vờ kinh hãi lui về sau, buông dép lê của bà ta ra, hỏi:" Cô làm sao vậy?"
Diệp Hồng lườm cậu một cái, cầm chổi đánh loạn hai lần, ngồi trên ghế sofa, nhấc chân lên rút mảnh thủy tinh ra.
Diệp Thanh Dương khϊếp sợ:" Cô, chân cô bị thương rồi."
Cậu quay đầu về phía Vương Tuệ, tức giận nói"" Chị, chị xem chị làm ra cái gì rồi này! Nếu chị không đập vỡ bàn trà, chân của cô có thể bị thương sao? Sao chị lại bất hiếu thế chứ!"
Vương Tuệ :???
Vương Tuệ tức giận chạy vào phòng cầm ly nước của mình ném về phía Diệp Thanh Dương.
Chỉ là kĩ thuật không chính xác, Diệp Thanh Dương lại đứng gần Diệp Hồng, ly nước không hề nghiêng lệch đập lên người Diệp Hồng.
Diệp Hồng vốn đã bị mảnh thủy tinh đâm vào chân đau rát, hiện tại lại trúng một ly nước của Vương Tuệ, cả giận:" Con làm gì vậy? Con còn chưa đập đủ à? Con muốn đập cái nhà này thành đống rác, đập cho mẹ tức chết mới hài lòng đúng không?"
Vương Tuệ cũng bực mình :" Con cũng không phải cố ý ném mẹ, mẹ quát cái gì, mẹ không biết tránh à?"
"Con còn lý luận? "
Diệp Hồng bị thương, tâm lý vốn không được thoải mái, nghe Vương Tuệ nói như thế lại nghĩ nếu không phải Vương Tuệ đập vỡ bàn trà, thì mình cũng không đến nỗi bị thương, liền cầm cái ly kia ném trở lại.
Bà ta giận dữ nói:" Mẹ quát con hai câu thì làm sao? Con đập bàn trà ra thành như vậy mẹ còn chẳng nói! Đây là nhà của mẹ! Mẹ nói cái gì thì con phải nghe cái đó!"
Vương Tuệ không ngờ bà ta lại dám ném mình, đỡ bụng đi tới :" Nào, ném vào đây này, nhắm thẳng mà ném! Ném đi!"
Chị ta nhìn Diệp Hồng, ỷ vào việc mình đang mang thai, lớn tiếng nói:" Mẹ vậy mà lại ném con? Mẹ còn không sợ đập vào con trai con, đập chết cháu ngoại của mẹ à? Sao mẹ lại độc ác như vậy, còn muốn mưu sát cháu ngoại của mình! Mẹ làm bà ngoại như vậy mà được sao!"
"Mẹ không có!" Diệp Hồng oan ức :" Mẹ chỉ là tức giận với con thôi!"
"Con là mẹ nó, không có con làm sao có nó, đập con chính là đập nó, nào, ném đi!"
Diệp Hồng bị giọng điệu lên án của chị ta làm cho oan ức, lại nghĩ đến chân mình còn bị thương, đang chảy máu, lập tức rơi nước mắt.
"Tại sao tôi lại khổ thế này, con gái không làm tôi bớt lo, đứa con ghẻ kia cũng không làm tôi bớt lo, sao tôi lại thảm như vậy chứ?"
Vương Tuệ thấy bà ta khóc, lúc này mới thỏa mãn quay bụng đi, trừng Diệp Thanh Dương.
"Đều tại mày hết, mày đòi cái quái gì, làm nợ ba mẹ mày giờ lại đến làm nợ ở nhà tao, không biết xấu hổ, súc sinh, hừ!"
Diệp Thanh Dương phản bác:" Rõ ràng là chị chọc tức cô, làm cho cô khóc, sao chị còn mắng em, có người mẹ là tấm gương ưu như chị, sau này chị sinh con ra có lẽ nó cũng mắng chị hằng ngày, mắng chị đến khóc!"
"Mày câm miệng, mày có tư cách gì nói con trai của tao? Mày không xứng! Đồ rác rưởi!"
Con trai con trai con trai!
Há mồm ngậm miệng đều là con trai! Làm sao chị ta biết là con trai hay là con gái?
Mang thai mới đến giờ thai nhi vẫn còn chưa phân hóa giới tính đâu.
Diệp Thanh Dương nhìn Vương Tuệ, cảm thấy thật buồn cười, chuyện bày sao còn là chuyện trai hay gái?
Bản thân chị ta không phải cũng là phụ nữ sao?
Còn một lòng muốn sinh con trai!
Con gái không đáng yêu à?
"Chị, sak chị cứ nói là con trai thế, lỡ đâu chị sinh con gái thì sao?"
"Hừ!" Vương Tuệ mắng:" Mày mới sinh con gái, cái thai trong bụng tao nhất định là con trai! Mày đừng có nguyền rủa tao!"
Diệp Thanh Dương :...
Đúng là không cứu nổi.
Trời cao phù hộ, để cá đồ ngu ngốc này nhất định đừng sinh ra một đứa con gái! Nếu không cô bé chắc cũng bị chị ta mắng chết!
Đã là lúc nào rồi còn trọng nam kinh nữ, đầu óc chắc chắn có bệnh!
Chị ta không xứng sinh con gái!
Là một tên muội khống*, Diệp Thanh Dương vô cùng khó chịu, thậm chí còn lười phí lời với loại ngu ngốc thế này.
Vương Việt vừa ra đã thấy một trận khôi hài, trong lòng không khỏi uể oải.
Ông ta và Diệp Hồng không giống nhau, ông ta càng muốn xây dựng cho mình hình tượng phong độ đầy thể diện.
Cho nên Vương Việt chưa từng động tay động chân, cũng rất ít mắng người.
Nhìn thấy tình cảnh này, tuy trong lòng tức giận nhưng Vương Việt vẫn cố kiềm chế.
"Thanh Dương, quậy xong rồi thì đi ngủ đi, đừng tiếp tục giằng co nữa, mày xem cô mày bị dằn vặt thành cái dạng gì rồi! Mày không thấy hổ thẹn sao? Xin lỗi cô với chị mày đi, xong rồi đi ngủ."
Tôi điên rồi mới đi hổ thẹn? Còn xin lỗi?
Diệp Thanh Dương một mặt vô tội nhìn ông ta:" Chú, không phải con chọc tức cô thành như vậy. "
"Sao lại không phải mày?" Vương Việt khiển trách nói:" Nếu không phải mày nửa đêm đi ra đạp cửa, có thể xảy ra chuyện như thế sao?"
"Nếu không phải cô khóa căn phòng vốn là của con lại, con cân phải đạp cửa à?"
"Mày cũng biết nó "vốn là" của mày, nó đã sớm không phải của mày nữa, cho nên mày nghĩ cũng đừng nghĩ."
Diệp Thanh Dương không đồng ý:" Nhưng con chỉ muốn ngủ ở phòng này thôi."
"Hồ đồ!" Vương Việt cả giận nói:" Mày nghĩ cái gì mà nghĩ, trong cái nhà này toàn bộ đều do tao và cô mày định đoạt, mày trở về gác xép đi."
Ông ta nhìn Diệp Thanh Dương, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Khóa phòng ngủ của Vương Phàm lại là đề nghị của Vương Việt, ý nghĩ của ông ta rất đơn giản, chính là phải thuần hóa chó hoang.
Chó chính là chó, nếu cho nó một thói quen, lâu dần nó cũng quên mất mình đã từng là người.
Vương Việt bà Diệp Hồng dọn vào nhà Diệp Thanh Dương, nhìn căn nhà mà mình có dành dụm cả đời cũng không mua được, mừng rỡ đã từ từ biến thành coi đó là chuyện đương nhiên.
Cha mẹ Diệp Thanh Dương chết rồi, bọn họ phụ trách chăm sóc Diệp Thanh Dương, để báo đáp lại công sức đó căn nhà này nghiễm nhiên là của bọn họ.
Không chỉ trước khi Diệp Thanh Dương mười tám tuổi, ngày cả khi cậu thành niên rồi cũng vậy.
Vốn là muốn chặt đứt tham vọng của Diệp Thanh Dương, sau khi Vương Phàm kết hôn dọn ra ngoài ở, ông ta liền đề nghị với Diệp Hồng khóa căn phòng này lại.
Đây chính là muốn nói với Diệp Thanh Dương, đừng có ý muốn đòi lại căn phòng này, coi như trong nhà còn thừa phòng bọn họ cũng không cho cậu ở.
Cả đời này, nơi duy nhất dành cho cậu chính là cái gác xép kia.
Chỉ có gác xép, những nơi khác đừng hòng mơ tới.
Nguyên chủ quả thật đã tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, nghe lời ngày qua ngày ngủ ảo ban công.
Thế nhưng Diệp Thanh Dương không phải nguyên chủ, cậu từ nhỏ đã sống tiêu sái tùy ý, cha cậu dạy cậu tự vệ, dạy cậu công kích, mẹ cậu dạy cậu lấy nhu thắng cương, lùi một bước để tiến hai bước, cho nên cậu co được dãn được, có thể đánh cũng có thể phòng.
Cậu chỉ làm chuyện mình thích, cậu đã không thích, không ai có thể cưỡng ép được cậu.
"Được thôi." Diệp Thanh Dương nhảy xuống ghế sofa, đi về gác xép.
Vương Việt còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được Diệp Thanh Dương, tâm tình sung sướиɠ, quay về phòng ngủ.
Vương Tuệ cũng về phòng của mình.
Diệp Hồng đứng lên, khập khễnh đi vào phòng.
Diệp Thanh Dương ngồi trên giường, nghe bài hát truyền ra từ tai nghe, rung đùi đắc ý đánh nhịp.
Đợi đến khi toàn bộ đèn trong nhà lại tối đi lần nữa, phòng của Diệp Hồng và Vương Tuệ đều không còn chút ánh sáng lọt qua, Diệp Thanh Dương bấm bụng chờ 15 phút, lần thứ hai đi đến trước cửa phòng Vương Phàm.
Cậu nở nụ cười, giơ chân lên, bắt đầu một cuộc tra tấn mới.
Vương Việt mới ngủ lại bị tiếng đạp cửa đánh thức, tức giận bật đèn, đi ra.
Cùng lúc đó mở cửa còn có Vương Tuệ, Vương Tuệ quả thực đã bị cậu dằn vặt đến điên rồi:" Mày lại làm sao nữa?"
Diệp Thanh Dương vẫn là dáng vẻ vô tội kia:" Em về gác xép thử một chút, phát hiện vẫn không được, lạnh quá, em không ngủ nổi, cho nên đến đây giơ chân vận động một chút. "
Cậu nói, lại nhấc chân trái đạp một phát, nhấc chân phải đạp một phát, hô lên:" Trái phải trái phải trái phải."
Vương Tuệ :...
Vương Việt :...
Diệp Hồng chân vẫn còn bị thương giãy giụa rời giường :...
Diệp Thanh Dương còn cổ vũ bọn họ:" Đến đây, chúng ta cùng nhau tập, vận động cho cuộc sống, chúng ta cùng nhau giơ chân, cùng nhau vận động sẽ không thấy lạnh, cũng không buồn ngủ."
Vương Tuệ :...
Vương Việt :...
Diệp Hồng vừa đau chân vừa buồn ngủ:...
Một nhà ba người họ Vương không giống Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương trẻ tuổi hơn nữa bản thân cậu cũng không buồn ngủ, cho nên lu s nay tinh thần vô cùng phấn chấn.
Thế nhưng Diệp Hồng và Vương Việt là người trung niên, Vương Tuệ còn đang mang bầu, bản thân đã không quen thức đêm huống chi là đang ngủ còn bị đánh thức.
Một lần thì thôi, lại còn hai lần, ngay cả miệng lưỡi bén nhọn thích mắng người chả Vương Tuệ lúc này cũng không nói nổi.
Vương Tuệ chỉ muốn ngủ, chị ta thất sự rất buồn ngủ, chị ta chỉ muốn ngủ một giấc, yêu cầu này cũng là quá đáng hay sao?"
Vương Tuệ không chịu nổi, nói với Diệp Hồng :" Hay là mẹ đưa chìa khóa cho nó đi, mẹ xem ầm ĩ thế này có ngủ được hay không?"
Diệp Hồng do dự.
Diệp Thanh Dương nhấc chân lên đạp đều đều :" Trái phải trái phải."
Từng tiếng từng tiếng, không phải đạp vào cửa mà là đạp vào tim Diệp Hồng.
Vương Việt coi như đã nhìn ra, Diệp Thanh Dương hôm nay quyết tâm phải vào ngủ trong phòng này.
Nhưng ông ta không cho phép, một khi Diệp Thanh Dương đã vào thì sau này chưa chắn đã đi ra.
Thứ cậu muốn khả năng không chỉ dừng lại là căn phòng của Vương Phàm.
"Cho nó đạp." Vương Việt nói:" Cùng lắm là mọi người đều không ngủ."
Diệp Thanh Dương nghe vậy, trong nháy mắt gia tăng cường độ.
Vương Việt nhìn cậu chằm chằm, chẳng hề ngăn cản.
Giống như biết được, mình có ngăn cũng chỉ là lặp lại một vòng Diệp Thanh Dương cvaf Diệp Hồng tranh đấu.
Nhưng mà Vương Tuệ không chịu được, Vương Tuệ nhìn cha mẹ của mình, không hiểu nổi:" Tại sao chứ? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều không được ngủ? Các người không ngủ mà chuyện của các người, tôi nhất định phải đi ngủ! Tôi là phụ nữ mang thai đó!"
Chìa nổi giận đùng đùng nói:" Vương Phàm cũng không ở đây, đưa chìa khóa cho nó thì làm sao, mọi người đều được ngủ ngon không tốt à? Coi như ba mẹ không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng con chứ! Con phải ngủ!"
Chị ta vừa nói vừa đi tới trước mặt Diệp Hồng :" Chìa khóa. "
Diệp Hồng nhìn về phía Vương Việt.
Vương Việt khiển trách nói:" Mẹ con có nút tai, con cũng mang vào đi, vẫn ngủ được."
"Con không mang!" Vương Tuệ không muốn:" Con không đeo, đau tai lắm. Chìa khóa! "
"Sao con lại không biết điều như vậy?"
"Ba thì biết điều à? Ba biết điều như vậy còn đi bắt nạt cháu ngoại mình sao? Ba, ba có còn là ông ngoại của con trai con không? Nó vẫn còn nhỏ như thế, ba không thể để nó ngủ một giấc sao? Nếu con không được ngủ ngon, thai nhi xảy ra chuyện, ba có chịu trách nhiệm được không? "
Diệp Thanh Dương nghe bọn họ đấu tranh nội bộ, nhịn không được cho Vương Tuệ một ngón cái, nói hay lắm, tiếp tục đi!
Vương Việt nghe con gái mình nói, có chút do dự.
Vương Tuệ đơn giản đẩy bọn họ ra, tự mình vào phòng Diệp Hồng tìm chìa khóa.
Vương Việt cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc cháu ngoại vẫn quan trọng hơn, đành lui về một bước.
Chờ Vương Tuệ chuyển đi rồi ông ta sẽ lại khóa phòng của Vương Phàm lại, Vương Việt nghĩ nhue vậy.
Vương Tuệ lấy được chìa khóa, khoát tay, tức giận ném cho Diệp Thanh Dương:" Cầm lấy, lát nữa ta mà còn nghe thấy mày đạp cửa, tao gϊếŧ chết mày! Tiện nhân!"
Chị ta mắng xong liền vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Diệp Thanh Dương giơ tay bắt được chìa khóa, cũng không nhìn Vương Việt và Diệp Hồng, quay người mở cửa.
Cái cửa này mà bị cậu dùng sức đã sớm bị đạ ra, nhưng cậu không muốn, so với tự mình phá tan cửa, đương nhiên là đối phương không cam tâm tình nguyện, nhưng không thể không cho cậu vào cành làm cậu sung sướиɠ hơn.
Cậu thích xem người nhà họ Vương chó cắn chó, cấu xé lẫn nhau, cuối cùng chỉ cho cậu được lợi.
Diệp Hồng nhìn cậu bước vào phòng ngủ của Vương Phàm, tinh thần mệt mỏi, cho dù xó muốn mắng cậu cũng không còn sức mà mắng, đành khập khiễng trở về.
Ngược lại là Vương Việt trong lòng không hiểu sao có chút bận tâm.
Diệp Thanh Dương rất nhanh sẽ đủ 18 tuổi, trong di chúc viết rõ ràng, khi Diệp Thanh Dương đủ 18 tuổi căn nhà này phải trả lại cho cậu.
Diệp Thanh Dương không phải vẫn còn nhớ tới chuyện này đấy chứ?
Ông ta suy nghĩ một chút, đoán không ra, quyết định trước tiên cứ án binh bất động, tỉ mỉ quan sát.
Nếu Diệp Thanh Dương thật sự có ý nghĩ đó thì cũng đừng trách ông ta nhẫn tâm.
Vương Việt đóng cửa, trở về phòng.
Diệp Thanh Dương nhìn gian phòng trước mặt, huýt sáo, vui vẻ lên giường nằm.
Phòng ngủ này sau khi rơi vào tay Vương Phàm thay đổi rất nhiều.
Nhưng mà không sao, Diệp Thanh Dương nghĩ, sau này thế nào cũng phải sửa lại.
Cho nên bây giờ có là cái dạng gì cũng không quan trọng.
Phòng của cậu, cậu định đoạt.
Diệp Thanh Dương cởϊ qυầи áo, tiến vào ổ chăn, một đêm mộng đẹp.