🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.4/8/2022Nếu Bình An là những con mèo khác, Lâm Pi Pi có lẽ sẽ tức giận, nhưng nó là mèo của ân nhân a! Cô sợ hãi thì sợ hãi, lại không thể cùng nó so đo.
Chỉ thấy Lâm Pi Pi rộng lượng mà lắc đầu: "Không có việc gì, cũng không trách Bình An." Ai bảo cô là chim sẻ thành tinh đâu.Loài người có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng những con chó con mèo, khứu giác rất nhạy, khẳng định là ngửi được trên người cô có mùi của " Chim sẻ ".
Cô nói vậy, làm Yến Tuyệt có chút ngại. Nàng thái độ này, nhưng thật ra làm Yến Tuyệt có điểm ngượng ngùng. Phá lệ mà cùng cô nhiều lời hai câu: "Bình An già rồi, nhìn dữ, kỳ thật nó rất yếu. Lần sau nó vồ cô, cô đem nó đẩy ra rồi mắng hai câu,nó cũng không dám nữa."
Lâm Pi Pi cười có chút miễn cưỡng: " Chuyện này tôi hiểu, chẳng qua tôi rất sợ mèo......"
Cô là chim sẻ nhỏ, trong núi so với cô có rất nhiều kẻ địch, cô cũng chưa sợ qua. Lúc trước suýt chết dưới miệng mèo, để lại bóng ma tâm lí cả đời cho cô.
Giống như rất nhiều người sợ côn trùng nhưng bọn chúngnhỏ, có thể đánh thắng được con người hoặc là ăn bọn họ sao? Hiển nhiên là không thể, nhưng cũng đâu có gây chở ngại cho việc con người vẫn sợ côn trùng.
Yến Tuyệt lẳng lặng mà suy nghĩ hai giây, ngay sau đó xoay người, mở cửa nhốt Bình An. Bình An cào cửa nửa ngày, nhìn thấy Yến Tuyệt vui sướиɠ mà " Miêu" một tiếng.
Không đợi nó đi ra ngoài, Yến Tuyệt khom lưng ôm nó vào l*иg ngực, bước tới chỗ Lâm Pi Pi.
Cô trợn tròn đôi mắt, xê dịch về phía sô pha, âm thanh nói lắp: " Ân,ân nhân, cậu muốn làm gì?"
Yến Tuyệt ôm mèo ngồi cạnh cô, chân dài đè ép hơn nửa diện tích.
Lâm Pi Pi chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Giúp cô khắc phục sợ hãi."
"?"
Yến Tuyệt đem Bình An ấn ở trong ngực, hai tay một trên một dưới, đều đem móng vuốt của nó bắt lấy.
Sau đó, hắn nhìn về phía Lâm Pi Pi: "Lại đây."
Lâm Pi Pi nhìn Bình An một cái, da đầu liền tê dại, dùng sức mà lắc đầu: "Không."
Đừng nhìn Bình An tùy ý để Yến Tuyệt đùa nghịch, trên thực tế đầu nó chuyển về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Pi Pi.
"Tôi đã giữ móng vuốt của nó, nó không có khả năng mà cào cô, cô lại đây sờ nó,nó không có cách nào phản kháng."
Lâm Pi Pi vẫn lắc đầu.
Yến Tuyệt hỏi lại: " Cô từ nhỏ đã bị nó khi dễ, chẳng lẽ không nghĩ khi dễ lại sao?"
Lúc này, cô có chút động tâm. Trong ánh mắt cổ vũ của Yến Tuyệt, cô từng chút dịch đến bên cạnh hắn, thật cẩn thận mà vươn ngón tay hướng tới trán của Bình An mà gõ nhẹ.
Bình An trở nêntáo bạo, há mồm muốn cắn tay cô, Yến Tuyệt một tay ấn đầu nó, một tay đém miệng nó giữ lại.
Hắn nghiêm khắc mà nói: "Không cho cắn người."
Bình An ủy khuất mà "Ô" một tiếng. Nếu nó có thể mở miệng nói chuyện, khẳng định sẽ hỏi: Ta cắn cũng không phải người! Ngươi vì cái gì nhéo miệng ta!
Hắn nói Lâm Pi Pi đối diện: "Sờ, đừng sợ."
Lâm pi pi chậm rãi cúi người, khoảng cách từ đầu ngón tay đến Bình An rút ngắn lại,cuối cùng ở đầu của nó sờ.
Vẻ mặt cô bình tĩnh trên thực tế cơ thể đã sớm căng cứng tuỳ lúc có thể chạy trốn.
Xúc giác lúc làm chim sẻ và người không giống nhau. Đầu ngón tay ấm áp chạm vào lông tơ mềm mại.
Bình An giãy giụa hai cái, không thể tránh khỏi "Ma trảo" của Yến Tuyệt, chỉ có thể trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà nằm im ở trong ngực hắn.
Đôi mắt Lâm Pi Pi đen bóng,đầu ngón tay truyền đến xúc cảm, làm cô ngạc nhiên.
Nguyên lai sờ mèo cảm giác này nha! Một chút đều không đáng sợ!
Cô ở trong lòng mà thầm cười lớn: Bổn pi sinh thời, cuối cùng cũng được sờ mèo ha ha ha!
Dần dần,cô từ một ngón tay, biến thành cả bàn tay. Như là cho hả giận ở trên đầu Bình An không ngừng xoa.
Là mày năm đó đem tao ngậm lại, thiếu chút nữa ăn tao! Phong thuỷ luân chuyển, hôm nay tao cuối cùng cũng báo thù! Ha ha!
Yến Tuyệt chú ý tới thấy cô đang cười nhếch môi cười, đáy mắt cũng xuất hiện ý cười. Bình An dù sao cũng là lão mèo già, vừa nãy mới chạy nhảy, lại cào cửa giãy giụa bây giờ đã không còn sức lực.
Hắn chậm rãi đem nó thả ra, để nó nằm giữa hắn và Lâm Pi Pi, ý bảo cô sờ nó thoải mái.
Lâm Pi Pi cười tà, hai tay ở trên lưng nó xoa tới xoa lui.
Bình An a Bình An, mày cũng có ngày hôm nay! Bổn pi xoay người làm chủ nhân!
Bị chà đạp đến bi phẫn, Bình An bất mãn mà "Miêu ngao" một tiếng, nhảy xuống sô pha chạy vào trong góc tự bế.
*Q.QLâm pi pi đắc ý dào dạt mà nhìn nó, nhìn không giống chim sẻ mà giống con gà trống đấu thắng.
"Vừa nãy thoải mái?" Yến Tuyệt chế nhạo hỏi.
"Ừ!" Lâm Pi Pi lòng tràn đầy vui mừng gật đầu, hai chỉ jiojio còn ở sô pha mà lắc qua lắc lại.
Yến Tuyệt vốn tưởng rằng sự việc năm đó có thể buông xuống, ai mà biết ngay sau đó Lâm Pi Pi nói: "Ân nhân, cậu đói sử với tôi thật tốt! Tôi nhất định phải hảo hảo báo đáp cậu!"
"...... Cô vẫn là về nhà đi." Yến Tuyệt xoa xoa giữa mày, ảo não việc làm của mình vô dụng.
"Tôi vừa mới tới......"
Lâm Pi Pi ăn vạ không chịu đi, Yến Tuyệt có biện pháp, hắn trực tiếp chế trụ cô dưới nách, đem cô nhấc lên. Trọng lượng trên tay khiến hắn nhíu mày. Nữ sinh này có 80 cân thôi à? Cũng quá nhẹ.
Một cái lên xuống công phu, lâm Pi Pi một lần nữa về với xe lăn.Vừa mới cho cô ôm mèo, nam sinh cùng cô cười nói, lúc này từ chối cô ở lại mà trực tiếp đẩy cô ra sân bên ngoài.
"Ân nhân......"
"Đừng một câu ân nhân, hai câu ân nhân, hiện tại mọi người đều gọi tôi là Yến Tuyệt." Nam sinh đứng ở giữa cửa làm Lâm Pi Pi tiến vào không được.
" Hoá ra cậu đổi tên nha" Lâm Pi Pi cười tủm tỉm mà nói, "Ân nhân gọi là gì đều dễ nghe!"
"A." Hắn ý vị không rõ mà cười một cái, cảnh cáo mà nhìn về phía Lâm Pi Pi, "Tôi vẫn nói câu kia, không cần cô báo ân, về sau đừng tới."
Nói xong, hắn trực tiếp đóng cửa lại. Lâm Pi Pi "Ai" một tiếng, sốt ruột hỏi: "Yến Tuyệt, tôi còn muốn hỏi cậu, hiện tại cậu học ở đâu! Cậu đừng đóng cửa nha!"
Đáng tiếc, lúc này mặc kệ cô kêu như thế nào, Yến Tuyệt đều không mởt cửa.
Lâm Pi Pi xoa xoa mặt, đẩy xe lăn trở về. Nhìn bộ dạng của ân nhân, thật sự không cần cô tới báo ân. Nhưng vì cái gì ấn kí trên ngực không biến mất, bình cảnh cũng chưa đột phá đâu?
Cô khẳng định không thể từ bỏ như vậy, Yến Tuyệt không nói hắn học ở đâu, nghĩ cũng giỏi, tự mình cũng có thể điều tra.
Đừng quên, cô chính là chim sẻ nhỏ nha!
Nói liền làm, Lâm Pi Pi trở về Lâm gia, ăn xong rồi bảo dì làm phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, lại cùng Lâm Chấn Vũ gọi điện thoại.
Trước kia, tuy rằng cô ở trên núi tu hành, nhưng mỗi năm cũng sẽ xuống núi một lần, chủ yếu là dự trữ lương thực.
Thời gian rảnh, cô liền đi tới khu tiểu học duy nhất trong thôn, đứng ở bệ cửa nghe lén, cũng sẽ vào trong thôn đi dạo, trông nhà hộ đều có cảm giác mới mẻ ngoạn ý.
Trước kia người dùng di động rất ít, hiện tại mỗi người một cái. Thứ này làm càng nhỏ càng tinh xảo, ứng dụng cũng rất tốt. Có người chơi di động chính là ôm cả một ngày.
Lâm Pi Pi hiện tại một lòng một dạ muốn báo ân, cũng không rảnh đi nghiên cứu điện thoại di động. Cúp máy Lâm Chấn Vũ, cô kéo bức màn lên, theo cửa sổ liền bay ra.
Vui sướиɠ mà vùng vẫy cánh, lại hưng phấn mà kêu "Pi pi" một hai tiếng. Bay lượn so với đi đường càng thích! Ân nhân tôi tới đây!
Từ Lâm gia đến chỗ Yến Tuyệt, Lâm Pi Pi nhớ rất rõ, chỉ chốc lát liền bay đến sân.
Lúc đó Yến Tuyệt đang khóa cửa, hắn đổi một thân áo thun quần jean, chân đi giày thể thao, vai rộng eo hẹp, dáng người cân xứng, lưng đĩnh bạt.
"Pi pi!" Nghe được tiếng kêu, Yến Tuyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhướng mày: "Như thế nào lại là mày?"
Trên đầu có phiến hồng mao, cái bụng tuyết trắng, đúng là con chim sẻ ngày hôm qua xoay quanh ở trên đầu hắn.
"Pi!"
—— ân nhân, không đúng, Yến Tuyệt cậu vậy mà nhớ rõ tôi!
Hắn cũng không biết con chim sẻ này hưng phấn cái gì, chỉ nghĩ là nó thân cận người, bất quá hắn hiện tại muốn đi cắt tóc, lười phản ứng nó.
"Ở chỗ tao không có cơm ăn đâu, ra chỗ khác xin cơm đi."
"Pi!"
—— tôi đến đây không phải xin cơm! Tôi muốn âm thầm bảo vệ cậu!
Yến Tuyệt khóa kỹ cửa, thời điểm đi ra sân một chiếc xe màu bạc đứng chờ ở ven đường.
Lâm Pi Pi không hiểu xe tốt xe xấu, thấy Yến Tuyệt lên xe, cô cũng phi vào, bị Yến Tuyệt lạnh nhạt mà nhốt ở bên ngoài.
Nếu không phải cô phản ứng nhanh, chỉ sợ lại cùng cửa xe tiếp xúc thân mật.
Tài xế chú ý tới động tĩnh phía sau, cung kính hỏi một câu: "Thiếu gia, con chim nhỏ này là người nuôi?"
Yến Tuyệt đầu cũng không nâng, lạnh như băng mà nói: "Cùng ông không quan hệ, lái xe của ông đi."
Bị nghẹn một chút, tài xế không dám hé răng.
Xe khởi động, thực mau liền đem chim sẻ nhỏ ném ở phía sau. Yến Tuyệt không biết sao, liền liên tưởng đến Lâm Pi Pi.
Chính mình đem con nhóc kia đuổi đi, lời nói cũng nói đủ hiểu, cô hẳn là sẽ không đến đi.
......
Xe đi đến một tiệm cắt tóc thì dừng lại, Yến Tuyệt xuống xe nói với tài xế chút nữa thì tới đón mình.
Vừa vào cửa, liền có người đi lên đón, cung cung kính kính mà kêu "Yến thiếu", dò hỏi hắn hôm nay có dùng thợ cắt tóc lúc trước hay không còn dùng trước kia thợ cắt tóc, Yến Tuyệt tự phụ mà ngồi vào một chỗ.
Hắn thường ngồi vị trí ở lầu hai bên cạnh cửa sổ, gội xong đầu một khốc muội tóc nhuộm màu kim sắc đi tới, nhìn mái tóc của hắn, cũng không hỏi nhiều: "Cắt".
Yến Tuyệt nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm cách xa như vậy, con chim sẻ kia khẳng định không đuổi theo.
Ai ngờ giây tiếp theo, cách cửa kính pha lê pha lê, trong tầm mắt hắn xuất hiện bóng dáng của chim sẻ nhỏ.
Lâm Pi Pi một đường dùng sức mà vỗ cánh, sợ hắn chạy ra khỏi tầm ấn kí có thể cảm nhận được. Cũng may trong thành phố xe nhiều, xe đi chậm, cô một đường bay theo tới.
Hai cái móng vướt nhỏ chặc chẽ bám lấy khung cửa sổ, cô nhảy tới nhảy lui, hướng vào người bên trong mà pi pi không ngừng.
—— chính cậu thoải mái dễ chịu ngồi trong xe, còn tôi mệt mỏi chết đi sông lại bay theo phía sau, thật không nghĩa khí!
Yến Tuyệt rõ ràng nghe không hiểu nó đang nói cái gì, nhưng chính là cảm thấy, nó như tiểu cô nương đang tức giận đến dậm chân, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thợ cắt tóc thiếu chút nữa bị hắn làm doạ. Nhiều lần cắt tóc cho hắn như vậy, lần đầu thấy hắn cười vui vẻ như vậy.
............................................................................................
Tác giả có lời muốn nói: Pi pi: Tôi muốn báo ân
Tuyệt ca: Tránh ra, không cần
Sau này
Pi pi: Tôi phải đi rồi
Tuyệt ca: Không cho ^*&