Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Thảo Dưỡng Chỉ Tiểu Phì Pi

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

29/07/2022

Nói xong, hắn quay đầu đi thật nhanh.

Lâm Pi Pi ở phía sau ra sức đuổi theo, đi hai bước liền thiếu chút nữa tự mình quăng ngã chính mình, dưới tình thế cấp bách, cô lại nhảy lên, trong miệng kêu: "Ân nhân! Đừng đi mà! Tô tuyệt!"

Nam sinh phía trước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, trong mắt có sóng to gió lớn: "Cô gọi tôi là gì?"

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Pi Pi đột nhiên có chút chột dạ.

Chẳng lẽ cô gọi sai tên? Không phải nha, trí nhớ của cô tốt lắm mà.

Đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, cô thử hỏi: "Tô...... Tuyệt?"

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, trong ánh mắt của nam sinh có chút dịu dàng. Thật nhanh, hắn nghiền ngẫm mà cong cong khóe miệng: "Rất nhiều năm đã không có ai gọi tôi như vậy, xem ra cô thật sự biết tôi."

Lâm Pi Pi nghĩ lại lời hắn nói. Chẳng lẽ ân nhân hiện tại không gọi bằng tên này sao?

Thời điểm đang do dự, Yến Tuyệt không chút để ý mà khoắc tay cô: "Đi vào."

Vừa nghe lời này, Lâm Pi Pi lập tức gật đầu như đánh trống, cố gắng đi theo. Đáng tiếc chân hắn dài bước chân lại quá to, cô tập tễnh đi theo được vài bước suýt chút nữa thì lại ngã, trong lòng sốt ruột không chịu được, hận không thể biến thành chim sẻ mà bay đi.

"Ân nhân cậu đi từ từ nha!" Cô có điểm sốt ruột mà kêu.

Yến Tuyệt đứng yên, thời điểm quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện rõ vẻ ghét bỏ. Một lát, hắn đi ra đằng sau, đem xe lăn của Lâm Pi Pi đẩy lại, bảo cô ngồi lên xe lăn: "Đừng cọ tới cọ lui."

Lâm Pi Pi phồng phồng quai hàm, thầm nói bổn Pi tâm địa rộng lớn mới không thèm cùng loại người này so đo.Còn ghét bỏ cô đi châm, cô mà bay lên liền bỏ xa ngươi mấy con phố, hừ.

Yến Tuyệt nhìn tiểu nữ sinh ngồi ở trên xe lăn, hiển nhiên không có ý tứ đẩy cô, Lâm Pi Pi chỉ có thể tự mình đẩy.

Thực nhanh, hai người đi tới phòng khách. Yến Tuyệt tùy tay vuốt mái tóc dài trên trán lên, hướng Lâm Pi Pi nói: "Cô ngồi ở chỗ này đợi tôi 2 phút."

Nói xong, hắn lập tức đi về hướng phòng vệ sinh, nghe âm thanh hẳn là đi rửa mặt. Lâm Pi Pi một bên nghĩ, ân nhân khi còn nhỏ cũng rất thích sạch sẽ, một bên lặng lẽ đánh giá phòng ở.

Lâm gia cũng là biệt thự ba tầng, nhưng là bởi vì ít người, tầng thứ ba bình thường không ai lên. Hai tầng dưới đều được trang trí rất ấm áp,đồ vật trong nhà của 3 người đều bày biện cùng nhau, gia đình 3 người hạnh phúc.

Nơi này của Yến Tuyệt, lại chỉ có đồ dùng cần thiết, màu sắc chính trông thật lạnh lẽo,trống rỗng cũng không có dấu vết của người khác.

Trước kia không phải ân nhân sống cùng ông ngoại sao? Tô gia gia đâu rồi?

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Lâm Pi Pi vội vàng thu hồi ánh mắt quay sang nhìn hắn. Sau khi rửa mặt xong, gương mặt nam sinh tinh thần sáng lạn,thái dương có chút ướt.Hắn đi đến tử lạnh mở cửa bên trong hiện ra từng hàng đồ uống.

Lâm Pi Pi chưa uống qua, cũng không biết mấy cái đó.

Hắn nhìn một chút, từ ngăn cao nhất lấy ra 2 lon coca, đi tới một non đặt trước mặt cô, một non khác tự hắn mở, ngửa đầu lên uống hai hớp.

"Cô nói tôi cứu cô?" Yến Tuyệt vuốt lon Coca, nhàn nhạt mà nhìn Lâm Pi Pi.

Khoảng cách gần, l*иg ngực Lâm Pi Pi càng nhẹ,cho nên cô không tự chủ được mà hoạt động xe lăn đi đến bên cạnh hắn, chân thành mà gật đầu.

"Lúc nào?"

"Mười hai năm trước."

Yến Tuyệt tính tính, lúc ấy hắn mới năm tuổi, làm gì có năng lực cứu người? Con nhóc này nói dối mà không chuẩn bị.

Bất quá cô có thể ra tên "Tô tuyệt" này, hẳn là khi còn nhỏ gặp qua hắn.

"Cô trước kia sống ở Cẩm vinh thôn?"

Lâm Pi Pi nghĩ thầm, bổn pi trước kia luôn đến Cẩm Vinh thôn để kiếm ăn, cũng coi như sống ở đó đi.Vì thế liền gật đầu.

Yến Tuyệt cẩn thận mà nhìn nàng chằm chằm một lát, thật sự nghĩ không ra chính mình đã gặp qua nàng, nghi hoặc hỏi: "Cô tên gì, bao lớn rồi?"

"Tôi tên Lâm Pi Pi, năm nay mười......" Cô nghĩ đến giấy chứng nhận thân phận của mình ngày hôm qua: " Sắp 17 tuổi."

Yến Tuyệt nhướng mày. Thế nhưng khooong sai biệt lắm cùng tuổi với hắn? Chính mình như thế nào đối con nhóc này một chút ấn tượng cũng không có?

"Tôi cứu cô như thế nào?" Yến Tuyệt dựa người lên sô pha, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn kĩ cô.

Lâm Pi Pi cảm kích mà nói: "Lúc ấy tôi bị một con mèo bắt nạt, cậu bảo vệ tôi."

Yến Tuyệt: "......" Việc này cần phải trịnh trọng tới báo ân? Hắn hiện tại càng cảm thấy Lâm Pi Pi đối với hắn có dụng ý khác.

Hắn không có kiên nhẫn chơi cùng con nhóc này. Yến Tuyệt thu lại ý cười, lạnh nhạt mà nói "Tôi không biết cô tiếp cận tôi rốt cuộc là có mục đích gì, những chuyện lúc năm tuổi, tôi cơ bản đều không nhớ rõ. Nếu tôi không nhớ rõ là đã cứu cô, thì cô cũng không cần báo ân với tôi, đi về đi."

Lâm Pi Pi nghiêng nghiêng đầu: "Cậu không nhớ rõ không có quan hệ nha, tôi nhớ rõ là được, nếu tôi đã tìm được cậu, sẽ đối xử thật tốt. với cậu"

Yến Tuyệt cười khẽ, đồng tử di chuyển: "Vậy cô nghĩ muốn đối tốt với tôi như thế nào?"

"Phải xem cậu cụ thể muốn cái gì." Lâm Pi Pi nghiêm trang mà nói.

Yến Tuyệt nghiêng đầu chống tay, cong cong môi: "Nếu tôi muốn tiền?"

Cô nắm chặt nắm tay: "Tôi sẽ liền nỗ lực kiếm tiền!"

Ánh mắt Yến Tuyệt đảo qua cô ngồi trên xe lăn, nhấc lên môi mỏng: "Cô có thể kiếm cái rắm." Tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch, đi đường còn không tiện.

Lâm Pi Pi nghẹn một chút, có điểm giận.

Nam sinh đứng lên, hiển nhiên đã thập phần không kiên nhẫn: "Hiện tại lão tử đang sống rất tốt, cũng không thiếu tiền,cô nhanh lên từ nơi nào về nơi ý."

Xuất sư bất lợi, làm lâm pi pi có chút ảo não. Năm đó được ân nhân thả về núi rừng,mười hai năm cô dốc lòng tu hành, kết quả gặp phải bình cảnh. Ngực nóng rực không lúc nào là không nhắc nhở cô, nếu không trả được nhân quả, cô sẽ ngã xuống.

Cô không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, liền thu thập bọc hành lý xuống núi tới tìm Yến Tuyệt. Vốn dĩ cô đều chuẩn bị sẵn sàng, ân cứu mạng, như thế nào để báo đáp hắn, thế nhưng hắn liên tục đuổi cô ra ngoài.

Chuyện này liên quan đến mạng nhỏ của cô, cô vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ nha.

Ngửa đầu nhìn Yến Tuyệt, cái cổ mảnh khảnh hiện ra, dường như hơi bẻ liền gãy. Ánh mắt cô còn vô cùng chân thành, hướng nhìn hắn: "Ân nhân, cậu hiện tại không có muốn, về sau chưa chắc không có nha."

Lâm Pi Pi vững chắc tin tưởng, chỉ cần có thể đi theo hắn, sớm muộn gì sẽ tìm được cơ hội báo ân!

Yến Tuyệt xụ mặt, nghiêm túc mà suy xét xem đem con nhóc này quăng ra ngoài kiểu gì. Nếu tính chuyện cô nói là sự thật, chuyện bọn họ khi còn nhỏ, hắn dễ dàng giúp nàng đuổi mèo, nhưng cái này có gì mà báo?

Lại nói, mèo có thể bao lớn mà có thể uy hϊếp đối với nàng? Cũng không thể ăn con nhóc này đi?

Lâm Pi Pi con mắt trông mong mà chờ Yến Tuyệt nghĩ lại, sao có thể nghĩ đến,hắn đem cô đánh đồng cùng với kẻ lừa đảo.

Bỗng nhiên, trời sinh cảnh giác làm cô đã nhận ra nguy hiểm, cô xoay người nhìn về phía sau, liền thấy con mèo tam hoa, cái đuổi nhanh chóng vung qua vung lại, "Miêu" một tiếng, bay thẳng đến chỗ cô nhào tới!

Lâm Pi Pi đồng tử co rụt, sống lưng nhanh chóng run rẩy, thiếu chút nữa biến về nguyên hình!

Lại là con mèo này! Rốt cuộc nó đến đây lúc nào, như nào một chút thanh âm cũng không phát ra!

Cố kìm nén cảm giác muốn biến thành chim Lâm Pi Pi hét lên một tiếng từ trên xe lăn nhảy lên người Yến Tuyệt.

Thừa dịp hắn còn chưa phản ứng, lập tức liền đem hắn ôm lấy!

Yến Tuyệt cơ thể cứng đờ, theo bản năng muốn đem cô kéo xuống, Lâm Pi Pi sợ hãi cực độ,hoặc là không làm hoặc là đã làm là phải làm đến cùng, còn đém chân vắt ở trên người hắn,tư thế y hệt koala!

Nam sinh giữa mày liên tiếp mà nhảy dựng, lạnh lùng nói: "Cô đi xuống cho tôi!"

Lâm Pi Pi ôm càng chặt, hướng hắn xin giúp đỡ: "Ân nhân, có mèo!"

Yến Tuyệt cực kỳ câm nín: "Nó lại không thể ăn cô." Dứt lời, ánh mắt liếc hướng Bình An, vừa muốn quát lớn để nó tránh xa một chút, liền thấy Bình An yết hầu phát ra tiếng thê lương gào rống, trên lưng lông mèo đều nhảy dựng lên, một bên nhảy, một bên hung tợn mà dùng chân trước lay Lâm Pi Pi.

Đây là nó lớn tuổi, nếu là nó khi còn nhỏ, một móng vuốt hạ xuống, sợ Lâm Pi Pi đã chảy máu.

Yến Tuyệt thực nghi hoặc, chính mình nuôi Bình An mười mấy năm, tuy rằng nó thích dùng móng cào cào, nhưng với đối người rất ôn nhu, chưa bao giờ duỗi móng vuốt, hiện tại chuyện như thế nào?

Không có cách nào đuổi kịp, hiện tại chỉ sợ Bình An đã cào con nhóc này bị thương Yến Tuyệt một tay để trên eo Lâm Pi Pi,xoay người đặt cô ở trên sô pha, sau đó chắn trước mắt cô.

Lâm pi pi nắm chặt góc áo hắn, thò ra cái đầu nhỏ, nhìn về phía Bình An.

Mắt con mèo này đã hoàn toàn giãn ra, tiếng kêu như động cơ motor,hung dữ vô cùng.

HÊ HÊ HỂ HỂ Giáo Thảo Dưỡng Chỉ Tiểu Phì Pi - Chương 3(đồng tử mèo cũng sẽ giãn ra để chúng nhìn rõ và phản ứng tốt hơn với những mối rình rập đe doạ) theo https://ahayne.com/tai-sao-meo-xu-long-duoi-1636974943#Khi_meo_bi_kich_dong

Cô sợ muốn chết, đã quên chính mình là tới tìm Yến Tuyệt báo ân, nhưng lại liên tục mà trốn sau lưng hắn.

Bình An còn muốn phi lên, lại bị Yến Tuyệt một tát chụp bay. Nam sinh nghiêm khắc nói: "Bình an, ngươi thành thật một chút cho ta."

Bị chủ nhân hung dữ, Bình An quay đầu chạy, bất quá nó hiển nhiên chưa từ bỏ ý định, giấu người ở mặt bên sô pha, im lặng mà nhìn chằm chằm Lâm Pi Pi, tùy lúc chuẩn bị lại nhào lên.

Yến Tuyệt tiếp tục quát lớn nói: "Không được cào người."

Bình An dường như có điểm không phục, hướng về phía Yến Tuyệt "Miêu!" Một tiếng.

Lâm Pi Pi trốn ở phía sau hắn, run bần bật, nghĩ thầm trên thế giới này sao lại có con mèo dữ như vậy.

"Cô còn muốn nắm tới khi nào?" Đỉnh đầu có âm thanh thình lình vang lên.

Lâm Pi Pi hoàn hồn, nhìn về phía tay chính mình đang gắt gao túm quần áo Yến Tuyệt, vải bị nàng túm đến nhăn dúm dó.

"A." Cô ngượng ngùng mà bỏ tay xuống, nhìn Bình An liếc mắt một cái.

Cái liếc mắt này giống như là một tín hiệu, Bình An nháy mắt đã quên chủ nhân quát lớn, "Ngao" mà một tiếng, nhảy lên sô pha, nhảy đến bên cạnh Lâm Pi Pi, vươn móng vuốt muốn đánh cô.

Lâm Pi Pi dưới tình thế cấp bách, chỉ lo bảo vệ đầu của mình, cơ thể nhanh chóng rúc thành một khối.

Đang ôm đầu cũng không thấy đau đớn gì, cô lặng lẽ mở mắt ra, thấy Yến Tuyệt đưa tay ra ôm Bình An rời đi.

Hắn hiển nhiên tức giận, cau mày giáo huấn nó: "Ngươi sao lại thế này, bảo ngươi không được duỗi móng vuốt ra!" Hắn bước chân dài, đi ngang qua phòng khách, mở ra một cánh cửa đem nó bỏ vào rồiđóng lại, "Phạt ngươi ở bên trong tỉnh táo lại, hôm nay đồ ăn vặt cũng không có."

"Miêu!" Bình An ý đồ chạy ra, Yến Tuyệt tay nhanh đóng cửa lại.

Trong phòng khách có 2 người đều đang yên lặng, bởi vì tiếng cào cửa của Bình An phá lệ chói tai.

Nghĩ đến bộ dạng muốn đối phó với Lâm Pi Pi đến chết, Yến Tuyệt cũng có chút bất đắc dĩ.

Cuối cùng là hắn mở miệng trước: " Cô khi còn nhỏ, chính là bị Bình An khi dễ đi?"

Lâm pi pi dựa đầu vào sô pha, lòng còn sợ hãi gật gật đầu.

Yến Tuyệt có thể giải thích, chính cô vì cái gì muốn báo ân hắn Yến Tuyệt bỗng nhiên có điểm lý giải, nàng vì cái gì muốn tới tìm chính mình báo ân. Hắn có chút hổi tưởng lại, Bình An có lúc nào hung dữ như vậy.

Đi đến trước mắt Lâm Pi Pi, Yến Tuyệt là chủ nhân của Bình AN hướng cô xin lỗi nói: "Xin lỗi, vừa mới dọa đến cô, tôi sẽ giáo dục lại nó."
« Chương TrướcChương Tiếp »