Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 4: Chai nước kia, tôi vừa uống rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không cần!” Khương Duật Bạch từ chối chẳng chút do dự, không kìm được ngồi rụt lại vào trong giường.

Cậu như bị hoảng sợ, hai mắt không tự giác mà trợn to, đôi mắt hẹp dài trở nên ngây thơ vô tội, thoạt nhìn càng đáng yêu hơn.

Lục Cẩm Duyên thấy cậu phản ứng lớn như vậy, không dùng ngôn ngữ trêu chọc cậu nữa, chủ động lui về phía sau một bước: “Đùa cậu đấy, cậu tự xuống đây đi.”

Khương Duật Bạch mắt đầy cảnh giác, giọng điệu hơi gượng gạo: “Tôi không thích ngủ chung với người khác.”

Hai người con trai nằm trên một cái giường đơn, chắc chắn không tránh được tứ chi tiếp xúc. Dù cậu xem nhẹ đặc thù tính hướng của mình nhưng cũng không thích nằm gần người khác như vậy.

Huống chi, hôm nay là ngày đầu hai người quen biết.

Lục Cẩm Duyên ngẩn người, trên gương mặt tuấn tú không có vẻ gì là không vui, ngược lại tự kiểm điểm bản thân: “Xin lỗi cậu, tôi quên không chú ý thói quen hằng ngày của cậu rồi.”

Hắn vừa nói thế, Khương Duật Bạch lại hơi mất tự nhiên.

Hai người mới quen nhau có một ngày thôi đấy, tại sao Lục Cẩm Duyên cứ đối tốt với cậu như vậy chứ?

“Thế này nhé, tôi ngủ giường của lão tứ, cậu ngủ giường của tôi, có được không?” Lục Cẩm Duyên thử thăm dò ý kiến của cậu.

Khương Duật Bạch nhìn hắn: “Cậu…”

Ngủ được chỗ đó sao?

Từ mức độ sạch sẽ trên giường của giáo thảo có thể thấy hắn cũng không quen nằm ngủ ở chỗ của người khác mà?

“Không sao đâu, tôi sẽ trải thêm tấm ga lên.” Lục Cẩm Duyên như đọc hiểu nửa câu sau chưa nói của cậu, khuôn mặt tuấn lãng hơi tươi cười, “Tôi không ngủ với cậu đâu, lần này xuống được rồi chứ?”

Lời này nghe ra có chút ý nghĩa khác, nhưng Khương Duật Bạch không hiểu, mãi sau mới đáp: “Được.”

Cậu lật người lại, quỳ gối trên giường lùi về chỗ cầu thang.

Ánh mắt Lục Cẩm Duyên đưa theo chuyển động của cậu, tầm mắt vô thức đặt từ đường cong mỏng manh trên lưng chạy dần về phía sau.

Khương Duật Bạch mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, phía dưới bận chiếc quần ngủ dài tới đầu gối.

Ăn mặc bảo thủ hơn nhiều so với đám bạn quanh năm cởi trần trong ký túc xá, nhưng giờ phút này, dưới ngọn đèn sáng như tuyết, loáng thoáng có thể thấy được vòng eo ếch mảnh mai qua áo, dưới nữa là phần mông đầy đặn cong vυ"t.

Ý thức được mình đang nhìn chỗ nào, Lục Cẩm Duyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, một nỗi xấu hổ không giải thích được lại vọt tới sau tai lần nữa.

Đương lúc hắn nhíu mày, Khương Duật Bạch cũng trèo được xuống khỏi cầu thang.

Cậu giẫm lên dép lê, đứng trước mặt Lục Cẩm Duyên nói: “Cảm ơn cậu.”

“Quan tâm bạn cùng phòng mới mà, việc nên làm thôi.” Lục Cẩm Duyên thành thạo khôi phục lại tác phong, khẽ hất hàm, “Kiểm tra chút đi, giường của tôi sạch không?”

Khương Duật Bạch nghiêm túc trả lời: “Chiều có xem qua rồi, sạch lắm.”

Lục Cẩm Duyên cứ như vậy mà tựa vào bên cạnh bàn, nhìn bạn học Khương mở điều hòa, nằm xuống giường của mình, đắp chăn lên, tư thế ngủ thẳng tắp ngoan ngoãn không tưởng nổi.

Nhìn được một lát thì Khương Duật Bạch bỗng nhiên vén đôi mi vừa dài vừa dày lên, quay đầu nhìn hắn: “Sao cậu cứ nhìn tôi vậy?”

“Hả?” Lục Cẩm Duyên nhất thời không kịp phản ứng, “Tôi có sao?”

Khương Duật Bạch gật đầu: “Nếu cậu hối hận vì nhường giường cho tôi, tôi sẽ…”

“Việc này có gì mà phải hối hận?” Lục Cẩm Duyên đáp lại cực nhanh, cắt ngang lời cậu nói, đứng dậy bước vài bước tới chỗ giường của lão tứ, “Tôi cũng ngủ đây.”

Khương Duật Bạch ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Cậu chưa rửa mặt mà.”

Lục Cẩm Duyên: “…”

Hắn cởϊ áσ sơ mi ngắn tay màu sọc xanh trên người xuống, cười giải thích: “Tôi nói là, tôi rửa mặt xong sẽ đi ngủ.”

Chờ Lục Cẩm Duyên tắm xong trở ra, ký túc xá đã hoàn toàn không còn động tĩnh gì.

Hắn dùng khăn mặt lau nước trên tóc, tiện tay với lấy điện thoại mở WeChat ra, nhấn vào nhóm ký túc xá 611.

Lục Cẩm Duyên: Nào về thì nhẹ nhàng chút, bọn tôi ngủ rồi.

Thẩm Chiêu: Bọn tôi? Ai nữa? Anh Lục anh dẫn người về ký túc xá???

Lục Cẩm Duyên: …

Chu Phong: Tiểu Khương phải không?

Lục Cẩm Duyên: Nếu mà muộn quá thì cũng đừng về nữa. Nửa đêm gọi dì quản lý mở cửa là dì ấy mắng cho đấy.

Thẩm Chiêu: Ô sờ kê, vậy thì xuyên đêm luôn! @Đinh Hồng Vũ lão tứ! Tăng ba đi đâu?

Nhận được câu trả lời mình mong muốn, Lục Cẩm Duyên hài lòng đặt điện thoại xuống.

Trước khi tắt đèn, hắn giả như lơ đãng đi tới trước giường của mình nhìn thử.

Ngủ ngoan ghê.

*

Sáng ngày hôm sau Khương Duật Bạch tỉnh lại, nháy mắt thấy đầu óc trống rỗng mờ mịt.

Một luồng hơi thở lạ lẫm ôm trọn cả người cậu, mùi cam quất ngọt ngào và vị bạc hà nhàn nhạt hòa lấy nhau, như gió nhẹ lướt ngang trong đêm hè, lại tựa dòng nước biển mát mẻ vỗ vào mặt.

Mùi hương này…

Là mùi trên người Lục Cẩm Duyên.

Khương Duật Bạch chợt ngồi bật dậy, bấy giờ mới nhớ chuyện xảy ra tối qua.

Cậu nhẹ như mèo bước xuống giường, đi vào phòng tắm đóng cửa rửa mặt.

Xong xuôi ra ngoài, cậu liếc mắt nhìn Lục Cẩm Duyên hẵng còn say giấc.

Giáo thảo lúc ngủ hoàn toàn không có chút công kích nào, trông tương đối vô hại, tướng ngủ cũng hơi trẻ con, đôi chân to dài cong lên kẹp chặt chiếc chăn, cái đầu nghiêng một bên như sắp té xuống đất.

Khương Duật Bạch thu hồi ánh mắt rồi đến phòng vẽ.

Hôm nay là tiết của giáo sư Bùi, lúc cậu đẩy cửa phòng vẽ ra thì các bạn học đã ngồi chật ních bên trong.

“Tiết của giáo sư Bùi mà Khương đại tài tử cũng khoan thai đến muộn nhỉ?” Một giọng nói quái gở vang lên, “Chưa quen với ký túc xá mới sao?”

Nam sinh đang nói tên là Dương Văn Kiệt, ai ai cũng biết gã bất hòa với Khương Duật Bạch, tìm được cơ hội là đối chọi gay gắt.

Khương Duật Bạch thì không.

“Quen rồi.” Khương Duật Bạch tiếc chữ như vàng hiếm có khi đáp lại, bốn lạng đẩy ngàn cân trả cho hai chữ, sau đó như bình thường lướt qua gã.

Sắc mặt Dương Văn Kiệt thoáng chốc trở nên khó coi.

“Khương thần, chỗ này nè! Tớ giữ cho cậu một chỗ!” Một giọng nữ nhiệt tình vang lên, cô gái thắt tóc bím vẫy tay với cậu.

Tỉ lệ nam nữ ở khoa Mỹ Thuật luôn không cân bằng, nam sinh trong chuyên ngành sơn dầu đã ít, mà nam sinh đẹp như Khương Duật Bạch lại càng quả thực là lông phượng sừng lân, cho nên vừa vào đã được cả lớp nuông chiều.

Qua một học kỳ, Khương Duật Bạch càng làm cho người ta hâm mộ bằng vào thiên phú hội họa của mình, vô hình trung có một đám “fan sự nghiệp”.
« Chương TrướcChương Tiếp »