Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 20: Một tay ôm trọn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Khương Duật Bạch quay đầu lại: “Tìm được chưa?”

“Hả?” Lục Cẩm Duyên nhất thời không kịp phản ứng, dường như ngay cả đầu óc cũng mụ mị luôn rồi.

“Không phải vào kiếm đồ à?” Khương Duật Bạch xoay cả người qua, ánh mắt rơi vào gương mặt của hắn, “Hình như cậu nóng lắm thì phải, có cần giảm nhiệt độ điều hòa không?”

“Không cần!” Lục Cẩm Duyên giật mình bừng tỉnh, sải bước thật dài, nhanh chóng leo lên giường nằm, “Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây!”

Khương Duật Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Hôm qua cậu có bảo muốn dạy tôi chơi bóng rổ, bao giờ cậu rảnh?”

Thân thể đang chuẩn bị nằm xuống thoáng cứng đờ, Lục Cẩm Duyên bất chấp trả lời: “Tôi thế nào cũng được, tùy thời gian của cậu.”

Vốn là hắn chủ động giành lấy cơ hội này, giờ mà tự nhiên đổi ý, Tiểu Bạch chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.

Hơn nữa lật lọng cũng không phù hợp với tác phong làm việc trước sau như một của hắn.

Khương Duật Bạch không nhận ra thanh âm thiếu tự tin của hắn, chỉ hơi suy nghĩ: “Vậy mai nha, tối mai tôi rảnh.”

Lục Cẩm Duyên: “Được…”

Nhá nhem tối hôm sau, Khương Duật Bạch đúng hẹn đến sân bóng rổ.

Trận đấu bóng rổ vẫn đang tiếp diễn, một vài thành viên ngồi lẻ tẻ trên khán đài đang reo hò trầm trồ khen ngợi từng hồi.

Khương Duật Bạch cầm chai nước suối vừa xuất hiện đã có người phát hiện ra cậu: “Hệ thảo!”

Những người khác nghe thế đồng loạt quay đầu lại nhìn chăm chú, thậm chí còn có người còn nhiệt tình đứng lên: “Hệ thảo, tới xem anh Lục tập luyện hả?”

Vẻ ngoài của Khương Duật Bạch cực kỳ xuất chúng, khiến người khác đã gặp là rất khó quên, vả lại hôm liên hoan câu lạc bộ, anh Lục đã bảo vệ mỹ nhân khoa Mỹ Thuật này đến mức nào, mọi người đều thấy rõ như ban ngày.

Khương Duật Bạch dừng bước, cố gắng vượt qua sự mất tự nhiên trong lòng, gật đầu với mọi người xem như chào hỏi.

“Chào anh!” Một người cao to trong đó chủ động lại gần cậu, nở một nụ cười tám răng tiêu chuẩn, “Lại gặp rồi, lần này đã nhớ ra em chưa?”
« Chương TrướcChương Tiếp »