Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm

Chương 17: Anh Lục thua rồi ư

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, đáy lòng Khương Duật Bạch dâng lên một trận bực bội khó chịu, không muốn nhận cú điện thoại này chút nào.

Nhưng đồng thời cậu cũng hiểu rất rõ rằng, mặc dù người đó hầu hết thời gian đều coi cậu như không khí, nhưng một khi nhớ đến đứa con trai này mà lại tìm không được, nhất định sẽ huy động nhân lực cho đến khi cậu xuất hiện mới thôi.

Người đó, tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào thách thức quyền uy của mình.

Khương Duật Bạch nắm chặt điện thoại, đi ra ngoài ban công rồi mới nhấn nút nghe.

“Ngày Quốc khánh về nhà một chuyến.” Ngay khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia vang lên một giọng nam lạnh lùng, chưa hề hỏi han gì đã vào thẳng chủ đề.

Khương Duật Bạch im lặng vài giây, thấp giọng trả lời: “Lễ Quốc khánh con phải ở lại trường, vẽ tác phẩm thầy giáo sắp xếp.”

“Tác phẩm gì quan trọng như vậy?” Bên kia hình như cười lạnh, “Đừng viện cớ, Quốc khánh về nhà đi.”

Vừa dứt lời, Khương Duật Bạch đúng lúc phát hiện Lục Cẩm Duyên đang tới gần ban công, cậu vô thức đưa tay giữ cửa, hạ giọng thấp xuống: “Là tác phẩm rất quan trọng, con không về được.”

“Khương Duật Bạch.” Đầu bên kia cao giọng, “Do tao dạo này buông thả mày quá, cho nên mày hoàn toàn không đặt tao vào mắt, đúng không?”

“Buông thả?” Khương Duật Bạch bỗng nhiên không khống chế nổi cảm xúc của mình, “Từ nhỏ đến lớn, bố đã từng quan tâm con chưa?”

Chưa từng để tâm, sao có thể nói là buông thả?

“Tao không quan tâm mày? Tao không quan tâm mày, vậy ai cho mày ăn cho mày ở, cho mày tiền học đại học?” Tiếng nói bên kia lớn gấp đôi, trong giọng điệu đầy sự cảnh cáo, “Khương Duật Bạch, đừng để tao lặp lại lần nữa.”

Khương Duật Bạch há miệng, cuối cùng chỉ rũ mắt xuống, mặt không cảm xúc đồng ý: “Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, cậu đứng ngoài ban công hít thở thật sâu, chắc chắn vẻ mặt mình không có gì khác thường nữa mới đẩy cửa ban công đi vào trong.

Vừa vào đã gặp ngay một đôi mắt cảm xúc lẫn lộn.

“Sao vậy?” Khương Duật Bạch khó hiểu hỏi.

Lục Cẩm Duyên buột miệng: “Cậu vẽ…”

Hắn vừa nhả ra được hai chữ thì lại kiên quyết nuốt về.

Nếu Tiểu Bạch không nói cho hắn biết, vậy chắc là tạm thời muốn giấu hắn.

Chẳng lẽ là…

Muốn cho hắn bất ngờ?

Nghĩ đến đây, Lục Cẩm Duyên cố hết sức để không mỉm cười: “Không sao, tôi chỉ muốn hỏi cậu ban nãy gọi điện với ai vậy?”

Khương Duật Bạch ngồi xuống bàn mình, ngữ điệu mập mờ: “Cậu không quen.”

Ánh mắt cậu rơi xuống màn hình iPad đang sáng, đoán chừng có lẽ Lục Cẩm Duyên đã thấy bản phác thảo của mình, định bụng giải thích: “Thật ra bức tranh này…”

“Cậu muốn vẽ tiếp hả? Tôi không quấy rầy cậu nữa.” Lục Cẩm Duyên chen ngang lời cậu, bước về giường mình nằm xuống, làm bộ muốn đi ngủ.

Nếu đã là bất ngờ thì hắn không nên phá hỏng.

Khương Duật Bạch tròn mắt nhìn hắn, sau đó cầm bút điều khiển lên, tiếp tục hoàn thành bản thảo.

Lục Cẩm Duyên gối đầu lên tay, chăm chú nhìn một bên mặt bị hắt sáng của cậu.

Mỗi khi Tiểu Bạch vẽ, cả người cậu sẽ chìm vào trạng thái tập trung không lay chuyển, dường như thế giới này chẳng gì có thể ngăn cản cậu đưa sự nhiệt thành của mình vào bức tranh.

Một Khương Duật Bạch như thế có sức quyến rũ đến kỳ lạ, luôn thu hút tầm mắt của hắn.

“Anh Lục, anh Lục?” Thẩm Chiêu đi ngang qua liền dừng bước, duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn, “Anh Lục anh nhìn gì mà mất hồn thế?”

Lục Cẩm Duyên thu mắt lại, mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi đang ngộ đạo.”

Thẩm Chiêu khó hiểu vô cùng: “Ngộ đạo gì chứ?”

“Mắc mớ gì tới cậu?” Lục Cẩm Duyên giơ chân dài đạp hắn, “Người bị học sinh tiểu học hành ra bã không có tư cách hỏi.”

“Nói bậy! Em bị học sinh tiểu học hành ra bã bao giờ?” Thẩm Chiêu không vui, quay người nhào lên ghế của Khương Duật Bạch, “Tiểu Bạch, tôi dạy cậu chơi game nhé? Học xong thì chơi game cùng bọn tôi, tôi không muốn điên đầu vì cái tên học sinh tiểu học ngu dốt kia nữa!”

Tay đang vẽ khựng lại, Khương Duật Bạch phân vân đáp: “Nhưng tôi thật sự không biết chơi.”

“Tôi dạy cho cậu mà, tôi cầm tay chỉ cậu!” Thẩm Chiêu vỗ vai cậu, “Cậu thông minh như thế, chắc chắn học cái là biết.”

“Bằng vào trình độ của cậu?” Lục Cẩm Duyên không biết rời giường từ bao giờ, túm cổ áo Thẩm Chiêu kéo ra sau, “Cậu thì dạy được Tiểu Bạch cái gì?”

“Á á á!” Thẩm Chiêu không ngừng bị ép lui về sau, “Anh Lục anh chớ xem thường em! Em dư sức dạy Tiểu Bạch chơi game!”

“Hay để tôi dạy Tiểu Bạch cho?” Chu Phong cũng góp vui, lửa cháy thì đổ thêm dầu, “Trình độ chơi game của tôi cao hơn lão tam đấy chứ?!”

Đinh Hồng Vũ nhân lúc bạn gái đang bận, ngó đầu ra từ giường trên: “Tôi tôi tôi! Hàn Tín sever Trung Quốc 1 xin được xuất chiến!”
« Chương TrướcChương Tiếp »