Trang web trường đại học A hoạt động không tốt lắm, vào những lúc quan trọng thường rất dễ sập.
Giang Tri Trình nhìn chằm chằm vòng xoay trên màn hình mười mấy giây trước khi liên kết được kết nối thành công.
Màn hình rung lắc một hồi, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một phòng tập nhảy, xung quanh có hơi ồn ào và lộn xộn, còn đứng không ít người.
Vài giây qua đi, video mới tập trung ở trên người một chàng trai, nhìn thấy tầm mắt những người đứng xung quanh, dường như ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn vào cậu ấy.
Về phần chàng trai kia, cậu mặc một chiếc áo thun rộng màu sáng và quần thể thao màu xám có phần thoải mái, ống quần mở rộng lộ ra mắt cá chân tinh xảo, như miếng ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, trước ngực treo một sợi dây chuyền dài, mặt trên dây chuyền có hình con mèo bằng bạc, là vật trang trí duy nhất trên người cậu, theo chuyển động của cơ thể mà đung đưa nhịp nhàng.
Tiếng nhạc đệm vang lên. Giang Tri Trình vừa nghe khúc dạo đầu, liền biết đó là bản Clsr( Aash Mehta Flip), một bài hát đầy nhịp điệu và cháy bỏng.
Chàng trai ấy là Lạc Từ.
Giang Tri Trình không nghĩ tới Lạc Từ còn có thể nhảy.
Từ lúc trở thành bạn cùng phòng cho tới nay, Giang Tri Trình và Lạc Từ đã ở chung gần hai mươi ngày. Trong hai mươi ngày qua, hiếm khi nào anh thấy cậu bộc lộ cảm xúc rõ ràng, bất kì ai khi lần đầu tiên tiếp xúc với cậu, đều không tránh được có cảm giác xa cách.
Giang Tri Trình tự thấy bản thân là một người tốt bụng và thẳng thắn, từ trước tới nay chưa từng thiếu bạn bè. Mối quan hệ giữa Lạc Từ và anh thân thiết hơn những người khác một chút, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Cho nên Giang Tri Trình suy đoán đối phương tính tình vốn dĩ đã như thế, hoặc là tuýt người thích yên tĩnh, ngoài việc giao tiếp thường ngày, cậu cũng không làm phiền đến ai, ngoài mặt thì vẫn duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng bình thường.
Vì vậy, anh cũng không ngờ tới người bạn cùng phòng trông có vẻ lạnh lùng và ít nói còn có một mặt này.
Một mặt như thế nào?
Giang Tri Trình nhìn nam sinh trong video, tay chân linh hoạt, theo mỗi nhịp chuyển động, động tác gọn gàng và dứt khoát, đẹp trai lại nhịp nhàng, sống động mười phần, cùng với khí chất trầm tĩnh và lạnh lùng trên người cậu, có thể nói là hai thái cực trái nhau.
Trong ấn tượng của anh, khuôn mặt nam sinh trước giờ không tồn tại biểu cảm dư thừa, nụ cười cũng rất hiếm. Mặc dù nam sinh trong video không nở nụ cười, cũng không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng cảm giác lại không giống như trước.
Rốt cuộc là không giống ở chỗ nào? Giang Tri Trình trầm ngâm.
“Oa, nam sinh này đẹp trai quá! Trông gợi cảm ghê!” Cô gái không biết từ khi nào đi đến trước điện thoại, bật thốt lên.
........Gợi cảm?
Giang Tri Trình đem ánh mắt dừng ở trên mặt Lạc Từ.
Nam sinh trong video có đôi con người đen láy sâu thẳm, lông mi dài cong, dưới mắt có một nốt ruồi lệ, tô điểm trên làn da trắng trẻo lạnh lùng, lúc nhìn người khác mang theo vẻ hờ hững, mang đến cảm giác gợi cảm như gần như xa.
Bài nhạc đến đoạn kết, nam sinh chắp hai tay lại, giơ lên rồi thả xuống dứt khoát, đồng thời cằm hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy liếc sang một bên---
“aaaahhhhh, ánh mắt chết người mà!” Nữ sinh bên cạnh la lên.
Giang Tri Trinh xoa lỗ tai, giơ tay đưa điện thoại trả lại cho đàn anh, sau đó xoay người----
Hôm nay, trở về ký xá sớm một chút vậy.
*
Ký túc xá.
Lạc Từ mới vừa đẩy cửa, thì đã bị một bàn tay quàng qua cổ.
Hơi thở quen thuộc quẩn quanh trên người khiến hô hấp của cậu trở nên gấp gáp, Lạc Từ nghiêng mắt liền chạm phải đôi con ngươi màu hổ phách mang theo ý cười của chàng trai.
“Rất tuyệt nha! Lạc Từ!” Giang Tri Trình thanh âm trong trẻo, trong đôi mắt sáng ngời kia, Lạc Từ có thể nhìn ra anh đối với chính mình tán thưởng.
Nhận thức được là anh đang khen mình, Lạc Từ có hơi mất tự nhiên, cậu nghiêng người tránh đi cánh tay Giang Tri Tình đang khoác lên vai mình.
Giang Tri Trình cũng không để ý, anh tiến về phía trước mấy bước, kéo cái ghế gần đó, ngồi xuống, tùy ý duỗi thẳng đôi chân dài. Ngay cả với tư thế ngồi đơn giản, trông anh vẫn hấp dẫn hơn người.
Lạc Từ liếc nhìn, rồi nhanh chóng dời mắt đi nơi khác. Chờ sau khi bình tĩnh lại, mới mơ hồ cảm thấy bối rối, tại sao anh ấy lại khen mình?
Cậu chưa kịp hỏi ra miệng, thì cửa ký túc xá bị người ta đẩy ra. Liêu Nhạc nhìn thấy hai người, khoa trương huýt sáo một tiếng, ôm quyền kêu lớn: “Hai vị đại lão, thất kính thất kính.”
Lạc Từ chậm rãi chớp mắt, mơ hồ ý thức được cái gì, quả nhiên, Liêu Nhạc vỗ nhẹ lên cánh tay Giang Tri Trình, nói: “Hai người các cậu đúng là thâm tàng bất lộ nha! Một người chơi bóng rổ giỏi như vậy, còn người kia thì nhảy hay đến thần sầu. Hóa ra bạn cùng phòng của tôi toàn là nhân vật lớn, nói ra sợ người ta còn nghĩ tôi khoác lác.”
“Thôi đừng nói chuyện đó nữa!” Giang Tri Trình cười lớn, sau đó đổi chủ đề: “Đi ăn cơm không?”
“Không đi đâu, tôi mới từ căn tin về đây.” Liêu Nhạc đi đến bên giường mình.
“Cậu đi không?” Giang Tri Trình quay đầu nhìn về phía Lạc Từ, nâng cằm dò hỏi.
Nhìn vào mắt anh, ma xui quỷ khiến làm sao, Lạc Từ đem lời từ chối vừa định nói ra nuốt lại vào trong.
“Ừm.” Cậu gật đầu.
Chừng đến căn tin, thấy bên trong không có nhiều người lắm. Hai người nhanh đi chọn món rồi tìm một chỗ, ngồi đối diện nhau.
Thời điểm ăn cơm, Lạc Từ vẫn luôn rũ mắt, toàn bộ quá trình cũng không ngẩng đầu lên lần nào.
Giang Tri Trình nhìn cậu cứ cúi đầu mãi, tóc mái mềm mại trên trán che đi hàng mày đen nhánh, chỉ có thể nhìn thấy cặp má mịn màng phồng lên rồi lại xẹp xuống theo động tác nhai nuốt của cậu.
Nhai kỹ nuốt chậm, mỗi lần chỉ ăn một ít, trông giống như mèo nhỏ đang ăn.
Không biết sao, Giang Tri Trình có chút buồn cười.
Cảm thấy hơi no, Lạc Từ đang tính buông đũa xuống liền nghe thấy người đối diện bật cười: “17 tuổi.”
Lạc Từ ngước mắt, ngẩn ngơ nhìn Giang Tri Trình một tay đang gác sau lưng ghế, nhướng mày bỡn cợt nói: “Cậu ăn ít thế?”
Ký ức bỗng nhiên trở lại phòng tắm ngày ấy……
Lạc Từ tay run rẩy cầm đũa, sau đó vội cúi đầu, tiếp tục ăn.
Người đối diện cười lớn, tiếng cười lanh lảnh, không chút che giấu.
Lạc Từ đầu cúi càng thấp hơn.
“Cậu ăn tiếp đi, tôi đi mua chai nước.”
Chờ người rời đi, Lạc Từ vội ngẩng đầu lên, dùng tay sờ lên bụng, sau đó đứng dậy, đem thức ăn còn thừa trong đĩa đổ vào thùng rác, sau đó cậu đi ra ngoài cửa chờ Giang Tri Trình trở lại.
Một lát sau, nhìn thấy thân ảnh xuất chúng kia, Lạc Từ giơ tay ra hiệu cho anh.
Giang Tri Trình đi tới: “ Xòe tay ra nào!”
Trên tay có hơi nặng, Lạc Từ nhìn kỹ thấy là một hộp sữa tươi nguyên chất.
Cậu ngước đôi mắt đen nhánh lên.
Giang Tri Trình đứng nghiêng người, nâng cằm uống một ngụm nước, môi anh áp vào miệng chai, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng ý cười lại không giấu được: “Uống cho cao lên nhá!”
Lại bị trêu chọc.
Lạc Từ không nói gì, đem ống hút cắm vào hộp sữa, im lặng hút một hơi.
Ngoan thế? Thấy động tác của Lạc Từ, Giang Tri Trình có chút kinh ngạc.
*
“Cậu học nhảy từ khi nào thế?” Trên đường trở về ký túc xá, Giang Tri Trình đánh vỡ yên lặng.
Lạc Từ đáp: “Không nhớ rõ.” Trầm mặc một lát, lại nói: “Có lẽ… Lúc bảy tuổi.”
Lời cậu nói có chút mâu thuẫn, Giang Tri Trình chần chờ mà nhìn cậu, cuối cùng chọn bỏ qua vấn đề này.
“Sao cậu lại muốn học cái này?” Thấy Lạc Từ cắn ống hút, mắt đăm đăm nhìn xuống đất, anh bổ sung: “Là ý của cha mẹ, hay là bản thân cậu thích.”
Là ý của cha mẹ hay chính mình thích cũng không khác nhau là mấy, Lạc Từ không chỉ ra lỗ hỏng trong câu hỏi kia, cũng không đưa ra câu trả lời, chậm rì rì mà giương mắt, hỏi lại: “Còn cậu? Sao lại thích chơi bóng rổ?”
“Sao cậu lại biết là tôi thích?” Giang Tri Trình gợi lên khóe miệng.
“Cậu không thích nó sao?” Lạc Từ tự nói, lại dùng ngữ điệu như khẳng định trả lời: “Cậu rõ là thích.”
Giang Tri Trình không tỏ ý kiến, một lát sau vẫn là quay về chủ đề ban đầu: “Vậy cậu thích nhảy sao?”
Lần này Lạc Từ thành thật gật đầu: “Thích. Bởi vì……” Cậu dời mắt nhìn về phía trước, không đợi Giang Tri Trình hỏi lại, tự nhủ: “Nó cho tôi cảm giác an tâm.”
An tâm? Giang Tri Trình ngoài ý muốn nhìn cậu.
Lạc Từ vô thức cắn ống hút, không có ý định tiếp tục.
Vì thế Giang Tri Trình không truy vấn nữa, cười nói về chính mình: “Tôi thích bóng rổ, do cảm thấy không hứng thú với những thứ khác, chơi game cũng không phát tiết được.”
Lời này cùng với câu ‘ không có chuyện khó chịu nào không thể giải quyết bằng một nồi lẩu’ mang ý nghĩa tương tự nhau, Giang Tri Trình cũng có ý như thế, vốn không cảm thấy có gì đặc biệt.
Lạc Từ nghe qua liền hiểu, cậu đột nhiên dừng bước.
Dùng tốc độ thật nhanh liếc mắt nhìn Giang Tri Trình một cái, sau đó ngẩng mặt nhìn về phía trước.
Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn hai bên khuôn viên trường được thắp sáng thành từng hàng, ánh sáng lờ mờ phản chiếu hình dáng người trong lòng hằng sâu trong đôi mắt đen láy của thiếu niên.