Chớp mắt một cái mà thời gian huấn luyện quân sự đã trôi qua được một nửa, thời tiết lại trước sau như một nóng bức khó chịu. Chỉ có đêm xuống mới dễ chịu hơn được một tí.
Ăn xong cơm chiều, các tân sinh viên vội vã chạy đến sân thể dục để tiếp tục luyện tập. Liêu Nhạc và Đàm Chí ăn nhanh hơn nên rời đi trước, còn dư lại Lạc Từ cùng Giang Tri Trình từ nhà ăn lửng thửng đi ra sau.
Tính cách Lạc Từ an tĩnh, cũng có phần ít nói, thay vào đó Giang Tri Trình thỉnh thoảng nói vài câu, bầu không khí mới không đến nổi quá mức xấu hổ.
“Cậu đã chọn được câu lạc bộ nào chưa?” Giang Tri Trình cười hỏi.
Lạc Từ suy nghĩ một lát, đang định trả lời thì người bên cạnh đột nhiên bước nhanh về phía trước. Cậu hơi giật mình, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy có một nữ sinh ngã dưới đất, Giang Tri Trình tiến tới đỡ cô ấy.
Thấy thế, Lạc Từ vội vàng bước tới, giơ tay đỡ cánh tay còn lại của cô gái, rũ mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô gái yếu ớt xua tay, nói không ra lời.
Lạc Từ nghiêng người cùng Giang Tri Trình nhìn nhau.
“Đưa cô ấy đến phòng y tế.” Giang Tri Trình nhanh chóng làm ra quyết định, sau đó ngồi xổm xuống, để Lạc Từ đỡ cô gái nằm lên lưng mình, giải thích: “Buổi huấn luyện sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh lên một chút, đừng để đến muộn.”
Lạc Từ gật gật đầu.
Nhưng mà sau khi hai người đưa cô gái đến phòng y tế, vội chạy đến sân tập, kết quả vẫn là đến muộn.
Dọc theo đường đi, các tiểu đội xếp thành hàng ngay ngắn không dám nhúc nhích, giữ tư thế nghiêm trang trước khi bắt đầu huấn luyện. Ngay lúc Lạc Từ và Giang Tri Trình len lỏi qua mấy tiểu đội đang dàn hàng, bọn họ nhận được không ít ánh mắt từ mọi người.
“Nhìn kìa, nhìn kia, hai chàng trai đó.” Một nữ sinh hạ giọng, ra hiệu cho người bạn bên cạnh.
Người bạn kia nhìn lên, thấy hai nam sinh mặc quân phục huấn luyện đang sải bước ngang qua đội hình của họ. Rõ ràng đều là quân phục như nhau, ấy vậy mà khi mặc ở trên người bọn họ lại trông càng bắt mắt hơn. Đặc biệt, trong đó có một chàng trai vóc dáng cao ráo, dáng người đĩnh đạt thon dài như bạch dương, nước da trắng sáng, sống mũi cao thẳng, quai hàm sắc sảo, mặc bộ quân phục trên người, mang khí chất tươi trẻ tỏa nắng( thiếu niên dương quang).
Mà nam sinh còn lại cao khoảng một mét bảy, thấp hơn cậu bạn bên cạnh nửa cái đầu, do nam sinh quay mặt sang hướng khác nên không thể nhìn rõ khuôn mặt. Đợi bọn họ đi xa chút, mới thấy được dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp như cây tre, cũng như cái eo thon gọn đến mức ngay cả trong bộ quân phục huấn luyện cũng không thể che giấu, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn mỹ.
“Chao ôi!” Người bạn bên cạnh cảm thán một tiếng.
“Các em nhìn cái gì đó? Muốn bị phạt không?” Thấy bên đây ồn ào, huấn luyện viên cau mày quát: “Đầu động cái gì? Tôi cho các em động sao?! Động nữa thì nhảy ếch một trăm cái cho tôi!”
Mọi người vội vàng quay đầu nghiêm chỉnh, không dám tiếp tục nhìn nữa.
*
“Báo cáo!” Giang Tri Trình đi ở phía trước Lạc Từ, tùy tay đem mũ đội lên đầu.
Lạc Từ đứng ở phía sau anh, còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy huấn luyện viên đi tới trước mặt hai người bọn họ: “Đến muộn?”
“Báo cáo! Hai bọn em.......” Giang Tri Trình mới nói được một nửa liền bị huấn luyện viên tươi cười cắt ngang: “Tôi không quan tâm các em vì cái gì mà đến muộn, sân thể dục nhiều người như vậy cũng không ai đến trễ, chỉ có riêng hai em....”
Huấn luyện viên của đội số 3 nổi tiếng là hổ biết cười, Giang Tri Trình không giải thích gì thêm, chờ đối phương nói tiếp.
“Sau khi tiết học tối nay kết thúc, hai em tiếp tục luyện tập thêm một tiếng nữa, thế nào?” Tuy là đang hỏi, nhưng giọng điệu lại không cho phép phản bác.
Đúng là tai bay vạ gió, Lạc Từ và Giang Tri Trình nhìn nhau, bĩnh tĩnh gật đầu: “Vâng, huấn luyện viên.”
Thấy không còn thú vị, người hướng dẫn ngừng cười, xua tay cho bọn họ về tổ đội của mình.
Chờ đến khi huấn luyện xong, Lạc Từ đã mệt đến đừ người. Cậu giơ tay cởi mũ, lau mồ hôi trên trán, nhìn qua Giang Tri Trình bên cạnh thần thái sáng lạng, một chút mệt mỏi cũng không thấy.
Chú ý tới ánh mắt Lạc Từ, Giang Tri Trình quay đầu lại nheo mắt: “Mệt à?”
Lạc Từ thành thật gật đầu.
“Vậy thì mau trở về thôi, tắm rửa xong rồi nghỉ ngơi sớm.”
Nhưng sau khi về rồi lại nhận được tin xấu.
Đàm Chí nhìn họ với vẻ cảm thông: “Cúp nước rồi! Bình thường giờ này ký túc xá sẽ khóa nước.”
Cúp nước........Lạc Từ cụp mắt, cảm giác như trên cơ thể đầy mùi mồ hôi nhớp nháp.
“Không sao, cậu đừng lo.” Giang Tri Trình vẻ mặt bình tĩnh, nhếch môi nói: “Tôi biết trong trường có một chỗ sẽ không cắt nước.” Anh nói thêm: “Cậu có thể tắm ở đó bất cứ lúc nào.”
“Ở đâu thế?” Đàm Chí tò mò xen mồm hỏi.
Giang Tri Trình chỉ trả lời ngắn gọn: “Nhà tắm khu phía Đông.”
*
Khu phía Đông này giành cho sinh viên khoa thể chất, do khoa bọn họ hay phải luyện tập đến tối muộn, khi trở về không kịp tắm, nên nhà tắm khu bên này đặc biệt để cho bọn họ sử dụng, đôi khi cũng có vài sinh viên giống như hai người bọn họ bỏ lỡ thời gian tắm rửa, khoảng cách có hơi xa, phải đi bộ khoảng chừng mười phút mới tới đó.
Đến nơi, đương lúc mở cửa, một luồng hơi nóng lập tức phà vào mặt, phòng tắm tràn ngập hơi nước, rõ là trước đó có không ít người đã tắm ở đây.
Từ trước đến giờ Lạc Từ chưa từng tắm ở những nơi như thế này, trên đường tới đây cậu lo lắng đủ điều. Mặc dù cậu là con trai, nhưng suy cho cùng vẫn là gay, để mà nói muốn cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm chung với một đám con trai thì cậu không làm được, huống hồ chi bây giờ còn có thêm Giang Tri Trình trong đó.
Nghĩ đến Giang Tri Trình, cậu không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt, còn có cả giấc mơ kia. Lạc Từ không biết là bởi vì cái nóng của mùa hè hay sự khô nóng trong lòng, màu đỏ hun lên mặt cậu khó mà xua tan đi.
Cũng may khi bước vào trong rồi, cậu mới phát hiện tình huống bên trong tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Trong phòng tắm còn có vách ngăn, nhưng không phải gian nào cũng là vách ngăn đơn, có một số cái là vách ngăn đôi hoặc ba, được phân chia đơn giản, nhưng so ra vẫn tốt hơn là không có cái vách ngăn nào.
Lạc Từ tự giác đi tìm một gian phòng đơn, ngay lúc mở cửa nhìn thấy bên trong đều đã có người. Cậu nhất thời đứng sững ngay tại chỗ, còn tệ hơn nữa là tiếng Giang Tri Trình gọi tới từ phía sau: “Lạc Từ, qua đây.”
Cậu quay đầu, nhìn thấy Giang Tri Trình đi vào một gian dành cho hai người, thái độ tự nhiên mà gọi cậu qua đó.
Giang Tri Trình là trai thẳng, Lạc Từ biết; nhưng Lạc Từ không thẳng, Giang Tri Trình nào có hay. Anh càng không biết Lạc Từ đối với mình ôm loại tâm tư không đứng đắn, cho nên mới có thể thản nhiên gọi Lạc Từ tới tắm chung.
Giang Tri Trình thì không có gì cố kỵ, nhưng Lạc Từ không như thế. Mặc dù trong mắt Giang Tri Trình hai người đều là đàn ông con trai, đừng nói là con trai tắm rửa chung với nhau, thậm chí kỳ cọ cho nhau cũng là chuyện bình thường, nếu Lạc Từ từ chối, ngược lại dễ khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng mà.........Hàng mi dài của Lạc Từ khẽ run, như cánh bướm bị dọa sợ, nhấp nháy liên tục, thể hiện sự bối rối và bất an trong lòng chủ nhân.
“Cậu sao vậy?” Giang Tri Trình thấy Lạc Từ do dự mà khó hiểu.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, hơi thở quen thuộc tức thì bao trùm Lạc Từ, sau đó một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Lạc Từ, khiến cậu khẽ rùng mình.
“Không sao.” Lạc Từ nghiêng người tránh né sự đυ.ng chạm, đi nhanh vào gian phòng tắm như đang chạy trốn.
Giang Tri Trình theo sau đi vào. Lạc Từ vội vã quay người, rúc dưới vòi hoa sen trong góc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng dần biến mất trong phòng tắm, may mà bên trong phòng tắt đèn, cậu mới không quá xấu hổ.
Lúc này đôi mắt không nhìn thấy, nên đôi tai lại càng trở nên nhạy cảm, tiếng vang ở phía sau cứ lạch cạch không ngừng, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Âm thanh vải dệt cọ xát, dường như Giang Tri Trình đang cởϊ qυầи áo, rất nhanh liền có tiếng nước vang lên, dòng nước rơi xuống đất, những giọt nước bắn tung tóe vào mu bàn chân Lạc Từ.
Cậu rụt chân lại, ngón tay cứng đờ chậm rãi cởϊ qυầи áo trên người, đến khi chỉ còn độc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ, cậu mới dừng lại, rồi nhanh chóng đưa tay mở van nước.
Dòng nước đổ ập, nhịp tim cậu dồn dập hòa vào tiếng nước. Lúc này tấm lưng cứng ngắc của Lạc Từ mới thả lỏng được một chút.
Không đợi cậu hoàn toàn thư giản, chợt phát hiện hình như mình đã quên mang theo sữa tắm.
Ban ngày đổ nhiều mồ hôi như vậy, chỉ tắm nước thôi làm sao mà sạch nổi. Lạc Từ tuy không phải người mắc chứng sạch sẽ quá mức, nhưng vẫn ưa thích cơ thể thơm tho. Cậu không thể chịu được cả người dính nhớp mà không được tắm sạch........Cho nên, phải làm sao bây giờ? Mượn sao?
Nhưng mà..........Cậu chau mày, cảm thấy khó xử, thật sự không có dũng khí quay đầu lại.
Cho đến khi cảm giác được có người vỗ nhẹ vào vai mình: “Sao cậu không tắm đi?” Giang Tri Trình như đã đoán được, ngay sau đó cười hỏi: “Quên mang sữa tắm theo hả?”
Như được đại xá, Lạc Từ đưa lưng về phía anh gật gật đầu.
“Đây, dùng của tôi đi. Có cần thêm dầu gội không?”
“Cần.” Lúc nhận đồ, Lạc Từ không thể cứ đưa lưng về phía anh như vậy được, cậu đành phải xoay nửa người lại, cặp mắt khẽ rũ nhìn chằm chằm xuống đất, rồi mới đưa tay nhận lấy đồ trong tay Giang Tri Trình.
Nhưng mà, dù cho có trốn thế nào, cậu vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy bộ phận nào đó nằm phía dưới người anh.
Đêm rất tối, ánh đèn đêm buông xuống dịu dàng, chiếu rọi lên làn da thiếu niên trông như được phủ một lớp huỳnh quang. Nhìn ở khoảng cách gần, dáng người của anh không chê vào đâu được, đặc biệt là vùng bụng dưới chỗ được vải vóc che đi, tại vị trí bị nước thấm ướt ấy, như dã thú đang ẩn mình ngủ say, không biết khi nó thức tỉnh sẽ đáng sợ như thế nào.......
Hai bên tai Lạc Từ đỏ bừng, xấu hổ dời đi ánh mắt.
Không nghĩ tới ánh trăng là công bằng, cậu có thể thấy Giang Tri Trình, Giang Tri Trình hiển nhiên cũng có thể nhìn thấy cậu.
Ánh mắt Giang Tri Trình đảo một vòng trên người Lạc Từ, không khỏi kinh ngạc cảm thán, cậu thật sự rất trắng, như có thể bị hòa tan vào trong nước, cũng thật sự rất gầy, anh chưa từng gặp nam sinh nào có vòng eo mảnh khảnh như cậu, cảm giác như anh có thể nắm trọn chỉ bằng một tay.
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được thốt lên: “Cậu gầy quá!”
Lạc Từ kinh ngạc ngước mắt, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi thấy cậu nên ăn nhiều hơn, ăn nhiều thịt vào, mới có thể cao thêm được.”
Anh ấy cảm thấy mình lùn sao?
Lúc còn ở Giang Thành, Lạc Từ cũng được xem là cao so với bạn cùng lứa, sau này đến đại học A rồi, mới phát hiện nam sinh nơi này đều rất cao, trung bình đều trên một mét tám, một mét chín cũng không ít người, vì thế mà chiều cao một mét bảy sáu của cậu được xem như người lùn.
Còn Giang Tri Trình..........Lạc Từ lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, có vẻ như anh cao gần một mét chín.
So sánh như vậy thì quả thực cậu trông khá thấp, Lạc Từ cảm thấy có chút thất vọng.
Giang Tri Trình là thuận miệng nói, không có nghĩ nhiều như vậy, ánh mắt lại lia đến trên người Lạc Từ, cảm thấy cậu tuy rằng ốm yếu hệt như con gà luộc, nhưng phần bụng vẫn có một lớp cơ mỏng, tuy có hơi mờ nhạt, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Nghĩ thế nào, Giang Tri Trình liền nói ra như vậy.
“Gầy thì gầy, nhưng vẫn có chút cơ, cố gắng luyện tập thêm nữa là được.” Lạc Từ nghe Giang Tri Trình nói.
Dù cho anh thực lòng cảm thấy như vậy, hay chỉ là lời an ủi, tâm tình Lạc Từ vẫn khá hơn được một chút. Cậu cảm ơn rồi xoay người tiếp tục đưa lưng về phía Giang Tri Trình.
Một lúc sau, tới khi Giang Tri Trình bắt đầu mặc quần áo, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai: “Tôi mới mười bảy tuổi thôi.”
Cho nên? Giang Tri Trình khó hiểu nhướng mày, quay đầu lại nhìn cậu.
Nam sinh đè thấp thanh âm: “Vẫn còn....có thể cao nữa.”
Giang Tri Trình muốn nói, sẽ không cao thêm được bao nhiêu đâu, nhưng không biết sao, cảm thấy từ trong giọng điệu bình thản kia, có đôi chút gì đó ngại ngùng, vì thế anh cũng thuận theo lời cậu: “Đúng vậy, cho nên phải ăn nhiều hơn đấy!”
“Ừm.” Nhận được câu trả lời khẳng định, đuôi mắt Lạc Từ ở chỗ không ai thấy được, lặng lẽ cong lên.
**
Tác giả có lời muốn nói: Giang Tri Trình lúc mới đầu: “Gầy cứ như con gà luộc ấy!”
Giang Tri Trình sau này: “Dáng người vợ tôi là tuyệt nhất!”