- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
- Chương 2
Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Chương 2
Mưa có vẻ càng ngày càng lớn, sân bay không ngừng phát thông báo hoãn chuyến bay. Triệu Thính Khê trả sổ lại cho Dương Hà, cô gái nhìn thấy trang giấy kia thì khuôn mặt ửng đỏ, liên tục nói cảm ơn.
Kim Kì ngắt điện thoại nói với Triệu Thính Khê:
"Xe đến đón chúng ta bị hỏng trên đường, trong thời gian ngắn không thể đến đây được."
Triệu Thính Khê nhíu mắt nhìn ra bên ngoài, than nhẹ một tiếng nói:"Vậy chúng ta gọi xe thôi."
Kinh Kinh không biết bị điều gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, mặt cô đỏ lên trong ánh mắt hiện lên một tia liều lĩnh, nghe thấy lời Triệu Thính Khê nhanh nhẹn lấy điện thoại ra, nói:"Thời tiết này không tốt lắm để gọi xe, để chị đi xem thử một lát."
Dương Hà nhìn mấy người bọn họ do dự, dường như có chút đăm chiêu đi theo ở phía sau.
Mọi người cùng nhau đi ra đại sảnh, khu đợi xe rất đông người đứng chờ.
Triệu Thính Khê đứng một góc cách xa đoàn người, cố gắng đè thấp vành mũ, mưa rơi thấm ướt đôi giày trắng tinh của cô, rơi cả vào đôi chân nhỏ nhắn đang tỏa sáng của cô.
Kinh Kinh mở cùng lúc vài ứng dụng gọi xe, vẫn không gọi được một chiếc xe nào. Cô chán nản hỏi Kim Kì:"Khê Khê tối nay vẫn còn có an bài phải không?"
Kim Kì nhìn đồng hồ, gật đầu nói:"Một tiếng sau có cuộc họp video với Thang ca, tất cả tài liệu đều đặt ở khách sạn."
Kinh Kinh cào cào tóc, lại bắt đầu vội vàng lướt nhanh từng ứng dụng.
Dương Hà đi đến chỗ Tiêu Trạch cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi:"Tiêu lão sư, đến đón chúng ta là Lưu sư phó phải không?"
Tiêu Trạch gật đầu.
Xe của Lưu sư phó chính là xe công vụ bảy chỗ, ánh mắt Dương Hà sáng lên, vội vàng hỏi lại:"Chúng ta có thể cho Triệu Thính Khê đi nhờ một đoạn không? Mưa lớn quá, xe đến đón bọn họ bị hỏng rồi."
"Tôi không thành vấn đề." Tiêu Trạch nhún vai, ngược lại một bên nhìn về phía Từ Thanh Xuyên, chỉ thấy mặt anh trầm xuống, môi mím thành một đường thẳng, trong sự bình tĩnh còn mang theo vẻ xa cách hờ hững,
Tiêu Trạch nhíu nhíu mày.
Rõ ràng là nghe thấy được nhưng không nói đồng ý, cũn không nói phản đối, thái độ này của Từ Thanh Xuyên khiến anh ta có chút khó hiểu.
Xe thương vụ màu đen nhanh chóng chạy vào khu vực chờ, Từ Thanh Xuyên mặt không chút biểu cảm chân dài nhanh chóng bước lên xe.
Tiêu Trạch nhìn lướt vào bên trong xe, lại nhìn về phía góc nữ diễn viên.
Anh ta đột nhiên trở nên thích thú, cười xấu xa giục Dương Hà đi gọi người.
Không lâu sau ba người đi đến trước xe, Kim Kì cùng Kinh Kinh đi ở phía trước, Triệu Thính Khê theo sau họ cách đó vài bước. Chào hỏi đơn giản vài câu, đoàn người lục đυ.c lên xe, Triệu Thính Khê mím môi do dự nhìn khắp bốn phía, Tiêu Trạch kéo cửa sổ ở phía trước xuống, gọi cô:"Triệu tiểu thư, xe không thể dừng lâu quá, nhanh nhanh lên xe đi."
Triệu Thính Khê mỉm cười xin lỗi, thở dài một hơi bước lên xe.
Xe thương vụ bảy chỗ, Tiêu Trạch ngồi bên cạnh lái xe, Dương Hà có chút lo lắng lén nhìn gương mặt nghiêm nghị của Từ Thanh Xuyên, vì thế cùng Kinh Kinh, Kim Kì ngồi ở phía sau. Trong xe còn trống một vị trí bên cạnh Từ Thanh Xuyên, Triệu Thính Khê hơi dừng bước, cúi đầu tiến đến vị trí còn trống.
Xe chạy nhanh làm cảnh đường phố bị ném lại ở phía sau. Triệu Thính Khê nhìn thoáng qua phía của Từ Thanh Xuyên, người đàn ông ngồi ở bên trái dựa vào cửa sổ, một tay để lên tay vịn của ghế, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
Lạnh lùng như thế, anh ấy hẳn là sớm quên mình rồi.
Triệu Thính Khê có chút mất mác mà thu hồi tầm mắt, cúi đầu vân vê tà áo.
Tới một cái ngã tư, xe trên đường càng lúc càng đông, tài xế đưa tay mở nhạc, câu có câu không tán gẫu chuyện trường học cùng TIêu Trạch. Ba người trẻ tuổi ở phía sau cũng dần thân quen hơn, tiếng cười nói vang lên rì rầm.
Triệu Thính Khê cuối cùng cảm thấy có một ánh mắt dừng ở bên mặt cô, vì thế hơi quay đâu lại nhìn, nhưng lại thấy Từ Thanh Xuyên đang nhìn phía trước không chớp mắt. Nàng vỗ vỗ mặt, lúc chuẩn bị thu hồi lại ánh mắt thì Từ Thanh Xuyên bỗng quay đầu lại về phía cô. Đây là lần đầu tiên hai người đối diện sau khi gặp lại.
Mắt của Từ Thanh xuyên rất đẹp, dáng mắt hẹp và hài, đuôi mắt hơi hất lên, con ngươi của anh rất nhạt, khi nhìn người khác luôn làm họ cảm thấy bên trong ẩn giấu rất nhiều cảm xúc.
Triệu Thính Khê giật mình nhớ đến một buổi chiều nhiều năm về trước, cậu thiếu niên cô nhìn thấy khi đẩy cửa phòng sách của Từ lão sư, gọn gàng, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, nghe thấy tiếng người đi đến, hàng lông mi của thiếu niên khẽ nâng lên, ánh mắt thản nhiên nhìn đến.
Trong nhiều năm về sau, khuôn mặt tuấn tú kia đều ở trong giấc mơ của cô mãi không chịu đi.
Mặt của Triệu Thính Khê không kiểm soát được mà đỏ lên, nhịp tim bất ngờ cũng đập nhanh hơn. Cũng may cô luôn làm tốt việc khống chế cảm xúc và quản lí nét mặt, cô điều chỉnh lại hô hấp, nhẹ nhàng hướng Từ Thanh Xuyên cười một cái.
Người hâm mộ của Triệu Thính Khê đều vì nụ cười của cô mà có danh hiệu là "Nụ cười súng bắn tỉa". nếu cô cười như vậy với người hâm mộ thì nhất định sẽ gây ra một trận hét chói tai kinh thiên động địa. Nhưng mà Từ Thanh Xuyên lại thờ ơ, ánh mắt như cũ dây dưa nhìn một bên mặt của cô.
Triệu Thính Khê không thể không xấu hổ mà di chuyển ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, lại quay đầu nhẹ giọng nói:"Cái kia....Hôm nay cảm ơn anh."
Trong xe đang mở một bài hát tiếng Anh không biết tên, giai điệu nhẹ nhàng, giọng của nữ ca sĩ nhẹ nhàng xa xăm như thể thì thầm.
Ánh mắt của Từ Thanh Xuyên cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt cô, anh tựa hồ rất mệt mỏi, không nói lời nào, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Vai của Triệu Thính khê thả lỏng, cô cắn cắn môi dưới, quay đầu nhìn về bên phải cửa sổ.
Tài xế đưa ba người Triệu Thính Khê đến trước cửa khu căn hộ, Triệu Thính Khê nói cảm ơn với mấy người Tiêu Trạch, Từ Thanh Xuyên như cũ từ từ dựa vào ghế nhắm hai mắt lại, không biết có phải đang ngủ hay không. Triệu Thính Khê hướng bên kia nhìn một chút rồi cùng Kinh Kinh và Kim Kì đi vào tiểu khu.
Vừa mới vào thang máy, Kinh Kinh đã không nhịn được mà kéo Kim Kì nói:"Nhìn thấy không, nhìn thấy không, tiểu ca ca vừa mới cho chúng ta đi nhờ chính nhà khoa học thần tiên đứng đầu hot search đó! A a a a a! Thần tiên hạ phàm ở trước mặt tôi! Mẹ ơi con không thể sống nổi nữa!"
Triệu Thính Khê nghe vậy thì sửng sốt, vội hỏi:"Chị nói đứng đầu hot search là ai?"
Ánh mắt của Kinh Kinh sáng lên,"Chính là vị lão sư vừa nãy ngồi cùng chúng ta đó!"
Kim Kì gật đầu theo.
Triệu Thính Khê không thể tin được mà dựa vào thang máy, chậm rãi lấy điện thoại ra.
Kinh Kinh vẫn bị trạng thái phấn khích chiếm lấy, không ngừng lải nhải:"Thần tiên tiểu ca ca vô cùng chuyên nghiệp, giá trị nhan sắc cao, nhân phẩm cũng tốt, yêu mất yêu mất thôi." Cô giơ tay phải nói:"Tôi tuyên bố, anh ấy là người thứ ba tôi thần tượng sau Khê Khê và Trì Dịch."
Kim Kì bất đắc dĩ đỡ trán. Thang máy rất nhanh đã lên tới căn hộ của Triệu Thính Khê, Kinh Kinh nhập mật mã cửa vào. Đây là lần đầu Triệu Thính Khê tới nơi này, công ty đã sắp xếp chỗ ở cho cô trước một tháng.
Mọi người tiến vào phòng, thấy trước mắt đã sáu giờ, Triệu Thính Khê tìm đến phòng sách, cô lấy máy tính bảng cùng với đống tài liệu trên bàn chuẩn bị video cùng với Thang Nghê.
Thang Nghê rất đúng giờ đăng nhập vào, đầu trọc sáng bóng xuất hiện trên màn hình, "Nhà mới có hài hòng không?" Không đợi Triệu Thính Khê trả lời, ngay sau đó Thang Nghê nói thêm:"Hài lòng là tốt rồi, dưới đây tôi nói một chút sắp xếp sau khi về nước của cô."
Triệu Thính Khê nâng mặt nghe người đại diện nói về lộ trình tiếp theo của cô: chủ yếu trước mắt là có một show tạp kỹ học đường mang tên "Bắt đầu đến trường", ghi hình mỗi tuần một lần, mỗi lần ghi một tuần, trong lúc nghỉ ghi hình một tuần thì tăng cường rèn luyện hình thể và huấn luyện diễn xuất.
"'Bắt đầu đến trường' ghi hình ở đại học C, tuần sau chính thức tiến hành. Chủ nhật này tôi đến Dần Thành, thứ hai cùng cô đến công ty điện ảnh ký hợp đồng, cô có hai ngày thứ bảy và chủ nhật để nghi ngơi, không có vấn đề gì chứ? Nếu không có vấn đề gì..."
"Chờ chút," Triệu Thính Khê ngắt lời Thang Nghê,"Anh nói là đại học C?"
"Đúng, có vấn đề gì sao?"
Triệu Thính Khê nhớ tới trên hot search có nhắc Từ Thanh Xuyên là giáo sư đại học C, cô mơ hồ nhớ đến quyển sổ Dương Hà đưa cô ký tên cung có in logo của đại học C.
Một sự bài xích khó mà giải thích bỗng dưng nổi lên, Triệu Thính Khê ngập ngừng nói:"Nhất định là phải là đại học C sao?"
Thang Nghê dừng một lát, nói:"Là công ty điện ảnh sắp xếp, bọn họ hình như có quan hệ với đại học C, đến đó có chút thuận tiện, có vấn đề gì sao?"
Triệu Thính Khê không biết giải thích thế nào, cắn môi lắc đầu.
Cái đầu trọc của Thang Nghê bỗng dí sát vào màn hình, anh ta gần như quát lên:"Tiểu tổ tông ơi! Đừng lấy tay nâng mặt, sẽ có nếp nhăn đó."
Triệu Thính Khê bỏ tay xuống. Lúc này Thang Nghê mới yên tâm, nghĩ một lát rồi nghiêm mặt nói:"Cô...muốn khôi phục lại quốc tịch công việc có lẽ sẽ không dễ dàng."
Triêu Thính Khê nhíu mày:"Có thể hay không nghĩ biện pháp một chút, anh biết lúc ấy không phải tôi..."
"Tôi biết", Thang Nghê khua tay trấn an,"Tôi đi trưng cầu ý kiến một chút, nếu đối phương là người Trung Quốc, khả năng được thông qua sẽ lớn hơn một chút." Anh ta dừng một chút lại nói:"Chờ sau khi tôi trở về sẽ nghĩ biện pháp tìm một người đáng tin cậy giới thiệu cho cô. Cô cũng không còn nhỏ nữa, chuyện chung thân đại sự có thể lo lắng một chút, nếu thật sự không thích người kia, sau khi thay đổi quốc tịch có thể bàn bạc chuyện ly hôn."
Triệu Thính Khê cúi đầu, một lát sau trả lời:"Để tôi suy nghĩ một chút."
Thang Nghê cười lớn,"Đúng rồi, An tổng bảo cô chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ ăn cơm đúng bữa."
Triệu Thính Khê cười mỉm, cũng trả lời.
Cuộc video call kết thúc, Triệu Thính Khê dựa ra sau ghế không muốn nói gì.
Phải bắt đầu một cuộc sống mới, trong thành phố này, không biết tương lai sẽ gặp phải chuyện gì. Cô có chút chờ mong, còn có chút mờ mịt và lo lắng không nói rõ thành lời.
Cửa phòng sách bị mở ra, cái đầu nhỏ của Kinh Kinh ló vào.
Triệu Thính Khê vẫy tay với cô nở nụ cười. Kinh Kinh liền vui vẻ đi vào, kéo Triệu Thính Khê ra ngoài,"Đến đây đến đây, em phát hiện một nơi tốt, đảm bảo chị sẽ thích đó!"
Trong giọng nói của cô không giấu được vẻ thích thú, Triệu Thính Khê cũng hào hứng bước đến, chớp đôi mắt to hỏi:"Nơi nào vậy?"
Kinh Kinh không nói lời nào mà vẻ mặt thần bí lôi kéo Triệu Thính Khê lên lầu trên.
Qua cầu thang lên tầng hai là một đại sảnh cùng một căn phòng, Kinh Kinh đẩy cửa phòng ra, hát to:"Tắng tắng tắng tăng!"
Triệu Thính Khê hai mắt mở lớn. Căn phòng này khoảng hơn một trăm mét vuông, tất cả khắp nơi đều là quần áo.
Cửa sổ kính màu trà trên mặt tường đều bày đầy túi xách của các nhãn hiệu cao cấp hàng đầu. Một bức tường khác từ trên xuống dưới đều đầy giầy, từ giầy da dê nhỏ đến giày cao gót cái gì cần đều có đủ. Cửa sổ thủy tinh phía trước là một bàn trang điểm sang trọng, hai bên có một ngăn tủ cực lớn, bày đầy sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm. Trong khoảng không gian trống ở giữa là những dãy móc treo bằng kim loại màu vàng sẫm, đủ loại quần áo được sắp xếp theo thứ tự xuân, hạ, thu, đông, từng chiếc được bọc bằng màng nhựa cao cấp.
Nói phòng thay quần áo có chút không đươc hợp lí, phải nói là cửa hàng quần áo nhỏ còn thuyết phục hơn.
Kinh Kinh bên cạnh xoa xoa tay nói:"Công ty nói quần áo này chị mặc như là đồ bình thường, còn sau này có hoạt động thì sẽ đưa đồ thiết kế tới."
Triệu Thính Khê cong mắt lên, tất cả những phiền não vừa nãy đều bị vứt ra sau đầu, chân trần chạy vào trong phòng.
Đúng vậy, tiểu tiên nữ xinh đẹp chính là tốt như vậy đó.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
- Chương 2