Khi thời tiết thay đổi, trên phố Đài Bắc dần dần vắng vẻ, làm người ta cảm giác có chút u buồn.
Nhưng mà, Hạ Hiểu Úc may mắn mình cùng Giang Thành Bân quan hệ đã ổn trở lại, vậy là lúc cô buồn vào cuối mùa thu, một số chuyện có thể làm cho trong lòng của cô ấm lại.
Dĩ nhiên, Du Chính Dung không tính.
Nghĩ đến Du Chính Dung, Hạ Hiểu Úc cũng không cảm thấy ấm áp trong lòng, mà là một cơn lửa dường như rất nóng, quả thực muốn đem cô đốt thành tro.
Cô có thể cảm nhận được, Du Chính Dung bề ngoài nhã nhặn nho nhã, che dấu chính là bản chất phóng đãng và ngang bướng, anh vẫn cố gắng kiềm chế, cũng che dấu rất khá, nhưng là gần đây, tình hình dường như từ từ mà thay đổi.
Ánh mắt nhìn cô càng ngày càng lộ liễu, ôm càng ngày càng chặt, mỗi lần đều giống như muốn đem cô tiến trong thân thể.
Khí lực đàn ông trưởng thành đúng là kiên cường mà tràn ngập sức lực như vậy, ở trong lòng anh, chính mình giống như hóa thành kẹo
đường, chỉ có thể mềm mại mà dựa sát vào nhau, mặc cho tim đập khống chế không được, mặc cho dòng nhiệt khác thường chạy suốt toàn thân.
Hơi thở du͙© vọиɠ, nhiệt độ, rõ ràng quẩn quanh trong không khí, mà Du Chính Dung, càng ngày càng không muốn kiềm chế.
“Hiểu Úc……”
Tiếng gọi ôn nhu vang lên bên tai làm cô không ngừng nóng lên, người tê dại.
Ở trên sô pha nhà cô, hai người vốn ngồi kề vai nhau, thảo luận chuyện trên lớp của Du Chính Dung, không biết vì sao, nói nói, Hạ Hiểu Úc bị nửa dỗ nửa lừa ôm đến trong lòng anh, môi của anh bắt đầu dao động, sau đó……
Ngón tay thon dài mang ma pháp, dịu dàng nhưng kiên định mà cởi nút áo sơmi của cô. Gần đây, Du Chính Dung không cam lòng mà ôm nữa, anh một lần lại một lần thử dò thám, mặc kệ là của cô, hay là chính anh.
Khi đầu ngón tay lạnh thô ráp của anh xoa làn da mềm mại của đóa hoa trước ngực cô, Hạ Hiểu Úc bất an mà vặn vẹo, thân hình khẩn trương đầy căng thẳng.
“Hư, thả lỏng một chút, đừng khẩn trương như vậy.” Tiếng nói anh khàn khàn so với bình thường vài phần kiên nhẫn và dụ dỗ, nhịn không được khẽ hôn đôi mắt kích động mở thật to của cô.
Sao có thể không khẩn trương? Khi ngón tay đàn ông vân vê nụ hoa rất mẫn cảm, cô cả người hoảng sợ nhảy dựng lên, quả thực giống như là điện giật.
“Em…… em……” Cô thở dốc làm cho âm điệu không ổn định, hơi run.
“Hiểu Úc của anh đáng yêu, Hiểu Úc thẹn thùng.” Anh khẽ cười, môi bên tai của cô, bắt đầu từ hai má, từng nụ hôn nóng bỏng, thẳng xuống chiếc cổ, trước ngực trắng như tuyết của cô.
Anh nhẹ nhàng mà gặm hôn, cẩn thận ở trên da thịt mềm mại, để lại một dấu ấn than mật.
Khi anh dùng môi thay tay, làm cho dòng điện vẫn tập trung ở nụ hoa ngọt ngào khiến kẻ khác điên cuồng, toàn thân cô hoàn toàn căng cứng, gần như sẽ văng ra từng đoạn.
Không đủ sức rên nữa, môi lớn mật mà mυ"ŧ nhịp nhàng, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn cắn, kiều mỵ mà nhu nhược, làm cho con dã thú ở chỗ sâu trong thân thể Du Chính Dung, chẳng những rục rịch, còn giống như sẽ phá chuồng ra.
Ngọt như vậy, mềm mại như vậy, rốt cuộc có người đàn ông nào, có thể kháng cự quyến rũ kiều diễm như thế?
Hạ Hiểu Úc cúi xuống nhìn trước ngực cô đang lộ ra, chuyên tâm hưởng thụ, lấy lòng người đàn ông tuấn mỹ của cô, toàn thân giống như là được tưới dấm chua, vừa giòn vừa tê dại, ngay cả cử động tay chân đều không có khí lực, chỉ có thể mặc cho anh ta muốn lấy gì thì lấy.
Khi cô hiện còn choáng váng mê huyễn, phát hiện tay anh đã muốn trượt đến thắt lưng của cô, đang cởi khóa kéo quần bò ra, khi lớn mật thăm dò xuống, cô đã xấu hổ tới cực điểm, không thể nhẫn nại nữa.
Đầu ngón tay cách chiếc quần tơ tằm nhỏ, chính xác mà tìm được nơi cấm địa thần bí hừng hụt đầy lửa nóng, Du Chính Dung thở dốc tăng lên, hơi thở nóng rực lướt qua trước ngực của cô.
Giống như giờ phút này áp chế cô, không phải là Du giáo sư nhã nhặn anh tuấn, mà là một con báo hoang dã sắp không thể khống chế được!
“Không nên……” Cô bắt đầu giãy dụa mạnh, thân thể rã rời giống như không phải của mình, cảm giác không ngừng lên cao lại rơi xuống xa lạ như thế, Hạ Hiểu Úc sợ tới mức toàn than phát run, liều mình muốn né tránh.
Đôi mắt cô đã tràn ngập nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng, du͙© vọиɠ xa lạ cùng kinh hoảng làm cho người ta vừa ngất ngây vừa đau lòng.
“Ngoan, không khóc, không có việc gì.”
Tuy rằng bản thân đã căng chặt phấn khởi gần như sắp nổ tung, Du Chính Dung vẫn là vẫn là không nỡ làm cho cô khóc. Anh giảm thế tiến công lại, cố gắng hít sâu, nỗ lực nhanh chóng ngừng thở gấp lại.
Từng bước một, chậm rãi dụ dỗ, để cho cô chuẩn bị tốt, mới có thể hoàn toàn hưởng thụ sung sướиɠ chuyện riêng tư giữa nam và nữ.
Anh ôm chặt cô, hai người dây dưa ở trên sô pha, không chịu thả ra, anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt trái xoan kia.
“Một ngày nào đó, anh sẽ không làm cho em sợ.”
Anh như là nói với cô, cũng là đồng ý với mình. Một mặt nói, một mặt khẽ hôn dịu dàng, dừng ở mép tóc, khuôn mặt, đuôi lông mày của cô. “Hiểu Úc, một ngày nào đó, em sẽ đem chính mình giao cho anh, để cho anh dạy cho em chuyện “vận động” rất mê người, rất ngọt ngào……trong đời.”
Khuôn mặt của cô đã thấm hồng, tim đập dồn dập không có dấu hiệu hòa hoãn. Vừa mới bị vuốt ve, hương vị hôn môi, giống như là bản thân cảm thấy, sự mẫn cảm làm cho cô không có cách nào bỏ qua.
Đây là du͙© vọиɠ sao? Xa lạ, làm người ta vừa chờ mong lại vừa sợ hãi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở bên gáy của anh, cô mơ hồ oán giận, “Thầy giáo nên dạy học sinh hình như đều không phải cái này?
Du Chính Dung tiếng cười trầm thấp cuồn cuộn trong l*иg ngực. “Em ở bên anh, tuyệt đối có thể học được rất nhiều những gì mà sách giáo khoa không viết. Anh chẳng những sẽ dạy em, còn có thể giúp em lúc nào cũng ôn tập, ngẫu nhiên phải kiểm tra một chút, cho em vĩnh viễn không quên được……”
Tiếng nói khàn khàn mê hoặc, lời nói mang hai ý trêu đùa vô cùng thân mật, lại bị tiếng chuông cửa đột ngột đánh gãy.
Ngoại phòng khách truyền đến tiếng vang làm cho Hạ Hiểu Úc kinh ngạc nhảy dựng lên.
Du Chính Dung mày rậm cũng nhíu mày theo.
Nhìn người trong lòng kinh hoảng sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt mái tóc, bộ dáng khẩn trương tưởng như là hẹn hò cùng tình nhân, bị người chồng hợp pháp bắt thông da^ʍ trên giường, trong lòng anh phát bực.
Anh mới là bạn trai chính quy của cô!
Cho dù tình bạn giữa Giang Thành Bân cùng cô rất tốt, hai người bạn bè nhiều năm, cũng không nên khoa trương như vậy chứ!
Đã không biết là lần thứ mấy, thật vất vả cuối tuần mới có cơ hội nghỉ ngơi cùng cô một lát, lại bị một tên đàn ông khác tiến dần từng bước phá hỏng!
“Bạn tốt” chết tiệt!
Du Chính Dung vẫn cứ đem Hạ Hiểu Úc đang muốn né ra kéo lại vào trong
lòng, gắt gao chế trụ, không cho cô đi.
“Anh không nên như vậy, để cho em đi mở cửa.” Cô giãy dụa.
“Không cho phép.” Du Chính Dung dịu dàng nhưng kiên định nói.
“Như vậy…… Không tốt……” Hạ Hiểu Úc vô ích mà tiếp tục giãy dụa, nhưng sao cũng không giãy ra được cái ôm bá đạo của anh.
“Có gì không tốt?” Anh thuận thế mà hôn lên gương mặt hồng cả lên của cô.
Giang Thành Bân được nghỉ trong bộ đội ra, vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn xinh đẹp ướŧ áŧ này, cậu bỏ lại cái túi màu xanh lá mạ, quay đầu bước đi, “Thật có lỗi, quấy rầy các người, tôi tối nay lại đến.”
“Chờ một chút! Uy, Giang Thành Bân!” Hạ Hiểu Úc gấp đến độ dùng sức thật mạnh đẩy Du Chính Dung, thật vất vả mà đẩy ra, cũng không quay đầu lại mà đuổi theo.
“Cậu muốn đi đâu?”
Du Chính Dung thở dài ngồi trên sô pha, cảm giác bất đắc dĩ lẫn mỏi mệt dâng lên như thủy triều, du͙© vọиɠ cuồn cuộn lúc nãy trong người bắt đầu chìm xuống.
“Chị đang bận a! Tôi không cần chị lo!” Giang Thành Bân giọng cất cao, thực không thoải mái nói.
Hạ Hiểu Úc thấp giọng không biết nói chút cái gì, nhưng mà nghe được là đang dịu dàng trấn an.
Với bạn học mà nói chuyện như vậy sao!
Du Chính Dung trong lòng tràn ngập ghen tuông, tưởng chừng như đã muốn bắt đầu ăn mòn, xuyên qua thân thể anh, cảm giác nôn nóng cũng lập tức dâng lên.
Anh xác định, muốn trở thành người đặc biệt nhất trong lòng cô, người cô rất quan tâm kia, nhưng mà hiện tại, Giang Thành Bân dường như dẫn đầu thật xa, đáng giận!
Du Chính Dung khóe miệng cong lên, nở nụ cười giễu.
Đã mấy tuổi, còn làm gương người tốt, lại có thể ăn dấm chua như vậy, có tâm tình ngây thơ như vậy?
Này không thể được, sống nhiều năm nhưng lại sống như một chú chó bên người đi.
Phải nghĩ cách một cách.
Suy nghĩ vừa lóe ra, anh lập tức đứng dậy, kéo quần áo chỉnh tề, mệt mỏi mà đi đến cạnh cửa, một tay chống đỡ khung cửa.
“Hi, Giang Thành Bân, đã lâu không gặp.” Anh thuận tay kéo Hạ Hiểu Úc đứng ở cạnh cửa, giữ chặt eo nhỏ của cô, không cho cô giãy, không nói gì biểu thị chủ quyền công khai. “Buổi tối cùng đi ăn cơm đi.”
Hai gương mặt trẻ không hẹn mà cùng chuyển hướng nhìn anh, rất kinh ngạc, chỉ có thể ngây ngốc nhìn và cười yếu ớt, thần thái Du Chính Dung ưu nhàn, giống như anh chính là một ngôi sao nước ngoài.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động ra trận, với tình huống có phản ứng như vậy, quả nhiên, Hạ Hiểu Úc vẻ mặt áy náy, còn Giang Thành Bân mới vừa rồi còn vênh mặt hất hàm sai khiến cũng ngây người.
Tình huống lập tức có chuyển biến lớn.
Du Chính Dung nhịn không được có một chút cảm giác thắng lợi, nhưng mà anh che dấu rất khá, chỉ để lộ từ đôi mắt lóe ra một chút manh mối.
Thẳng quỷ nhỏ, muốn cùng ta đùa một trận, đoạt phụ nữ sao? Còn sớm đâu, về nhà tu luyện nhiều năm nữa đi!
Tiểu thư thân hình mềm mại ngọt ngào trong lòng vẫn còn tiếp tục giãy dụa …… tiết kiệm dùng ít sức đi!
Em sớm hay muộn cũng là của anh, không cần lại giãy dụa!
Du Chính Dung đắc ý, nhưng thật đáng tiếc, không thể duy trì được lâu.
Hạ Hiểu Úc không được tự nhiên cũng không hợp tác, thật sự là tới ranh giới đáng giận!
Cuối tuần muốn hẹn cô ăn cơm, cô đã nói cùng Giang Thành Bân có hẹn. Du Chính Dung kiềm chế tính mình, đề nghị ba người cùng nhau ăn, cô lại kiên quyết không chịu, giống như Du Chính Dung xấu xa đến cỡ nào.
Anh cũng không phải rỗi như vậy, không làm ăn nữa có được hay không! Chuyện nhiều vô kể anh đã không nói, anh mời cô đi ăn chẳng lẽ cũng không được sao? Đã vượt hết mọi chướng ngại để gặp mặt Hiểu Úc mà hết lần này đến lần khác nàng cũng không nể mặt.
“Có đôi khi anh rất hoài nghi, rốt cuộc ai mới là bạn trai thật sự của em.” Trong điện thoại, lại bị từ chối Du Chính Dung không thể nhịn được nữa, không nhịn được mà nói.
“Em đã nói rất nhiều lần, Giang Thành Bân với em là bạn, bạn tốt, chính là như vậy mà thôi, cậu ấy tuyệt đối không có khả năng đối em sinh ra hứng thú, anh không cần luôn hoài nghi em như vậy được không?” Giọng nói mềm mại đầy mệt mỏi, mang chút bất đắc dĩ nói.
Du Chính Dung nhưng không cách nào trả lời.
Anh rất để ý, cho nên không có cách nào mà lạnh nhạt, không thể không ăn giấm.
Có khi anh cũng hoài nghi chính mình rất yêu cô, tùy ý cô nhào nặn thế nào cũng được, mọi chuyện chiều cô; Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến cô đôi mắt quyến rũ kia, dáng vẻ mang chút mê man…… Du Chính Dung liền nhịn không được mềm lòng.
Cho nên đến cuối cùng, anh cũng chỉ là chua xót hỏi: “Nếu như là em? Hiểu Úc, nếu hôm nay đổi lại là em, thấy anh cùng người con gái khác ra vào cùng nhau, đem em để qua một bên, và anh bảo cùng người con gái kia là bạn tốt, em sẽ nghĩ như thế nào?”
Này chỉ là đơn giản mà đặt câu hỏi, Du Chính Dung cũng không có mong mà nhận được đáp án, anh dĩ nhiên không nỡ mà ép hỏi cô.
Chẳng qua, vấn đề này, làm cho Hạ Hiểu Úc mất ngủ.
Nằm ở trong bóng đêm, cô hai mắt mở thật to, trừng trần nhà.
Nếu là cô?
Cô nhớ tới thật lâu trước kia, ở phòng nghiên cứu nhìn thấy Du Chính Dung cùng một người tuổi tương đương nhau, khi nữ phóng viên xinh đẹp kia nói chuyện, trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn kỳ quái.
Nếu Du Chính Dung hôm nay nói với cô, anh cùng với nữ phóng viên kia đi ăn cơm, mà bọn họ chính là bạn tốt……
Không, cô tuyệt đối sẽ không tin.
Này tiêu biểu cái gì đây? Cô đối với chuyện được yêu không có tự tin như vậy?
Cho nên vẫn muốn chạy trốn cho an toàn, cô có thể nắm trong tay, ví như tình bạn, hoặc là sự cô đơn bên trong.
Điện thoại trên đầu giường, nút đỏ ghi âm cuộc gọi tới còn lóe sáng, nội dung tin đó, Hạ Hiểu Úc nhớ rõ ràng.
“Hiểu Úc, những ngày cuối năm con có thể tự lo sao? Chúng ta đã chuẩn bị phòng cho con thật tốt, người một nhà xa cách hai nơi, dù sao cũng không phải biện pháp tốt, mau thu dọn, mua vé máy bay qua đây đi.”
Thanh âm của ba cô, hai năm nay đã già một cách rõ rệt, mỗi lần khi nói chuyện điện thoại với nhau, đều làm cô kinh hãi.
Tuy rằng ba nhiều năm ở nước ngoài, tuy rằng ba mẹ chia tay đã rất nhiều năm, ba cô nhưng đối con gái một là cô vẫn chăm sóc, xin gì được nấy, trong cuộc sống chẳng những không có bỏ qua không để ý tới, mà còn chăm sóc cho cô rất nhiều.
Nhưng mà cô vẫn là đầy do dự, cô không tin tình cảm như vậy.
Nước mắt của mẹ giống như lại xuất hiện ở trước mắt, đàn ông không chung thủy dừng như đã trở thành quy tắc thiết yếu.
Nhiều năm qua cô thật cẩn thận mà giữ vững tình cảm của mình, bất luận như thế nào, trong lòng luôn có nơi không thể để cho người ta đến gần hay thấy rõ.
Phòng vệ kiên định như vậy, lại gặp được Du Chính Dung, dưới sự dịu dàng lại nhiệt tình kiên trì của anh mà chậm rãi, lặng lẽ buông lỏng.
Trong mắt anh, cô giống như là xinh đẹp nhất, người con gái làm anh rất ham muốn.
Ngay từ đầu, cô đã bị thế tiến công bình tĩnh của anh đánh vào, nhanh chóng rơi vào, làm cho cô đầu óc sa vào bất tỉnh, lạc đường trong lòng anh, chính mình dường như đã quên trước kia đối với mọi người có bao nhiêu cẩn thận, bao nhiêu xa cách.
Mà giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, cô nằm ở trên giường, trong lòng nhớ, trước mắt hiện lên, vẫn đều là khuôn mặt anh tuấn mà nhã nhặn kia, đôi mắt lấp lánh ngọn lửa đang bốc cháy.
Môi của anh, tay anh, thân thể cứng rắn mà thon dài của anh…… Làm cho cô chỉ là nhớ mà toàn thân bắt đầu nóng lên, giống như vừa uống rượu.
Người đàn ông như vậy, vì sao sẽ thích cô?
Mà cô, nhưng vẫn lấy Giang Thành Bân làm cớ, không ngừng theo bản năng mà hành hạ, kiểm tra anh, muốn biết giới hạn nhẫn nại của anh ở mức độ nào.
Vì sao không thể thành thật đối mặt chính mình, đối mặt say mê cùng tâm động càng ngày càng tăng?
Trở mình, bộ dáng cô cuộn thành con tôm, tiếp tục nhìn gian phòng hơi nghiêng đã kéo rèm cửa sổ.
Lúc ý nghĩ dần dần sâu, cảm giác lạnh xâm nhập chân của cô, sau lưng, thậm chí khắp toàn thân. Lúc này, cô có thể rõ ràng phát hiện bản thân đang nhớ, đang nhớ cái ôm ấm áp, cái ôm an toàn.
Và bản thân những năm gần đây, một mình đi về quả thực cô đơn.
Trước khi ngủ, Hạ Hiểu Úc mơ mơ màng màng mà hạ quyết tâm.
Ngày mai, ngày mai chủ động đi tìm anh, sắp xếp cùng anh đi cơm chiều thôi!
Buổi sáng, thời tiết trong lành, Hạ Hiểu Úc vào đêm qua hạ quyết tâm cũng khô héo theo, đến buổi trưa, cô đấu tranh đến hơn nửa ngày mới ép chính mình ra khỏi cửa.
Cô một thân áo sơmi quần jean, không son phấn, chỉ son môi mật ong nhàn nhạt một chút, bộ dáng quyến rũ thuần khiết, sau khi bước vào khoa xây dựng nam nhiều nữ ít, vẫn là thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Cố gắng kiềm chế cảm giác không được tự nhiên, cô đi tới cửa phòng nghiên cứu Du Chính Dung.
Sau khi gõ cửa, bởi vì cửa phòng vốn không có đóng, Hạ Hiểu Úc liền nhanh chóng đẩy cửa đi vào –
Người ở bên trong đều ngẩng đầu nhìn lại đây. Đúng vậy,“Đều”, bởi vì phòng nghiên cứu không chỉ có một người.
Ngoại trừ Du Chính Dung ngồi ở sau bàn công tác, còn có…… giống như ác mộng trở thành sự thật, vị nữ phóng viên xinh đẹp kia.
Trước kia gặp qua nữ phóng viên một lần, lúc này đang mặc trên người bộ trang phục màu vàng, nghiêng người ngồi ở góc bàn, thân trên hơi nghiêng về trước, một tay vẫn còn đặt trên vai Du Chính Dung.
Bọn họ vốn đang nói cười, vừa thấy Hạ Hiểu Úc đột nhiên xuất hiện, đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn cô.
“Ách…… Ta……” Hạ Hiểu Úc cảm thấy mình như là xâm nhập vào khu vực cấm, cô xấu hổ muốn kiếm một cái lỗ mà chui vào. Một đường lui về sau, cô một mặt xin lỗi, một mặt muốn xoay người bỏ chạy, “Rất xin lỗi, tôi thấy cửa không có đóng……”
Khi nhìn thấy dáng hình xinh đẹp kia như chú chim nhạn hoảng sợ dần biến mất sau cửa, Du Chính Dung nhanh chóng từ giữa ghế da đứng dậy, đuổi theo.
“Hiểu Úc! Chờ một chút!” Người kia chân dài cao ráo, rất nhanh liền đuổi theo, anh từ phía sau bắt lấy cánh tay của cô. “Sao em lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại trước nói với anh, có việc tìm anh?”
“Không có việc gì, chính là tiện đường ghé qua đây thôi.” Hạ Hiểu Úc thấp đầu, không chịu nhìn a. “Em phải về rồi.”
Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng là cái loại cảm giác xâm nhập vào người này, làm cho cô toàn thân đều không thoải mái, cô thầm nghĩ cố nhanh chóng thoát đi, trốn về góc yên tĩnh mà cô đơn của mình.
Loại cảm giác này quen thuộc với cô nhiều như thế nào. Mỗi năm, cả gia đình của ba đều ởSingapore, cô đều cảm nhận được thật sâu.
Cô tình nguyện một mình.
Đáng tiếc Du Chính Dung không buông tay.
“Em tới gặp anh sao? Anh thật cao hứng. Chờ anh một chút rồi cùng đi ăn cơm chiều có được không?”
Anh vẫn là kéo cô đến gần, một tay kia vòng qua vai của cô.
“Nhưng mà……”
Một giọng nữ ngọt ngào lập tức chen vào. “Thầy Du mới vừa rồi không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Sao bạn gái nhỏ vừa xuất hiện đã không giữ lời rồi sao?
Đứng ở cửa phòng nghiên cứu, nữ phóng viên nhìn bọn họ cười mỉm, tuy rằng nói nói cười cười, nhưng là trong lời nói đặc biệt nhấn mạnh chữ “bạn gái nhỏ”, làm cho người ta cảm thấy rất chói tai.
Nhất là Hạ Hiểu Úc.
Ở nữ trước mặt phóng viên ăn mặc sành điệu, cô căn bản chỉ là một con nhóc.
Nhưng, cho dù là con nhóc, cũng nghe ra trong giọng nói đối phương ý cười trêu chọc.
“Các người đi ăn đi, em muốn về nhà.” Hạ Hiểu Úc vẫn là không chịu ngẩng đầu, thầm nghĩ mau mau thoát khỏi kiềm chế của anh.
“Không được, anh không cho phép.” Đôi tay Du Chính Dung có lực vẫn như cũ không chịu thả lỏng, cúi đầu nói nhỏ ở tai cô, “Anh mới sẽ không cho em đi! Đi ăn cơm cùng anh đi, ăn xong anh sẽ đưa em trở về.”
Hạ Hiểu Úc mạnh mẽ lắc đầu. Cô quá thất vọng, tim rất đau, không có cách nào đối mặt với tất cả.
Cô thầm nghĩ lập tức né ra, giống như đà điểu dúi đầu vào hạt cát, có lẽ rất yếu đuối, có lẽ rất vô dụng, nhưng mà, hiện tại đã không quản được nhiều hơn như vậy.
Để cho cô đi!
Bên trong sự tuyệt vọng, con người cuối cùng sẽ có ra hành động không ngờ, Hạ Hiểu Úc không kịp suy nghĩ, dưới tình thế cấp bách, cô giẫm lên chân Du Chính Dung.
Khi Du Chính Dung giật mình, khẽ buông lỏng tay, cô dùng sức đẩy anh ra, sau đó, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn.
Đem tất cả hỗn loạn, trên khuôn mặt tuấn tú của Du Chính Dung tràn ngập hoang mang cùng thất bại, cùng với khóe miệng nữ phóng viên xinh đẹp từ đầu đến cuối có chứa ý cười châm biếm…… tất cả vứt lại phía sau đầu.