Chương 3

Thầy giáo có thể đối học trò mà phóng điện loạn xạ sao?

Đáp án là, có thể.

Học trò bị biến thành tâm loạn như ma, làm sao bây giờ?

Đáp án là, không thể làm sao bây giờ.

Một thời gian kế tiếp tuy rằng bình an vô sự, nhưng sau khi Du Chính Dung nói những lời này, lại luôn cuồn cuộn ở trong lòng Hạ Hiểu Úc.

Cô lại không thể nói cùng Giang Thành Bân, bởi vì cô rất rõ ràng Giang Thành Bân sẽ không vui cỡ nào.

Bất quá, may mắn đã đổi học thầy giáo khác, cô trừ bỏ mỗi lần từ cửa lớn đến phòng học một đoạn này đều lộ ra bất an không yên, sợ hội ngộ ở bên ngoài, không cần tiếp tục nhìn đến Du Chính Dung.

Khóa cô đều có đến, báo cáo cũng thật sự tiến hành, kì kiểm tra giữa kì cũng không tệ lắm, không có điểm để cho Giang Thành Bân có thể uy hϊếp, cho nên……

Cho nên, chỉ cần ráng chờ đến học kỳ chấm dứt, đem báo cáo nộp là sẽ kết thúc đi? Sẽ lại không có chuyện xảy ra đi?

Không nghĩ tới đến cuối học kỳ, thật đúng là lại xảy ra chuyện.

Vốn bọn họ đâu có phân công, Giang Thành Bân phụ trách định đề mục, tìm tư liệu, Hạ Hiểu Úc phụ trách sửa sang lại, viết báo cáo. Kết quả, Giang Thành Bân đem phần công tác của mình hoàn thành sau, liền chuyên tâm chuẩn bị kì thi cuối kỳ của khoa, Hạ Hiểu Úc vào thời điểm cuối cùng lại phát hiện trong nhà mình mạng hỏng rồi!

Mắt thấy kỳ hạn nộp báo cáo tới gần, cô cấp tốc gọi điện thoại hỏi nhân viên công ty mạng phục vụ khách, lại được tin sét đánh ngang tai – nhanh nhất, cũng muốn đến ba ngày sau, mới có thể đến sửa chữa!

Xong đời!

Cô nếu trước hôm nay không đem báo cáo gửi e-mail đến hộp thư của thầy, thành tích học kỳ của cô cùng Giang Thành Bân sẽ thiếu mất 50%!

Đùa giỡn cái gì! Cô cũng không nghĩ lại mất đi một năm, còn thuận tiện bị bạn tốt kiêm đàn em Giang Thành Bân đánh chết!

Tới chạng vạng kỳ hạn hôm đó, cô cắn răng đem báo cáo ấn ra, sau đó, ngay cả quần áo đều không kịp đổi, mang đôi giày chơi bóng liền hướng bên ngoài, ngồi tắc xi, thẳng đến trường học.

Mặc kệ! Cái gì đều trước để qua sau đầu, e-mail không thể thực hiện được, cô ít nhất có thể giao bản báo cáo giấy!

Khi cô chạy vọt vào trong trường, một hơi chạy lên lầu 3, chạy qua mấy phòng hình như đều còn có người đang làm việc phòng nghiên cứu.

“…… Dù sao cậu nghe theo là được rồi, không cần ý kiến nhiều như vậy!”

Âm thanh lớn giọng trách cứ, từ một phòng nghiên cứu nào đó truyền ra.

Hạ Hiểu Úc không có nhiều thời gian để ý, cô một đường đi vào gian phòng nghiên cứu lầu 3 phía trước, thở hồng hộc muốn đẩy cửa ra, cửa lại không chút động đậy.

Thật giận! Vì sao gian phòng này lại không có người!

“…… Loại chuyện này cậu ra mặt thì tốt rồi, tôi không có thời gian để ý đâu! Cậu cùng lão Trầm phối hợp đi, trước ngày mai cho tôi đáp án, cứ như vậy đi!” Giọng đang lớn tiếng trách mắng kia, sau khi mắng xong vẻ mặt hung hăng từ phòng bên cạnh đi ra.

Là một người khá lớn tuổi, người đàn ông tóc đều xám trắng, không biết vì sao tính tình cũng lớn như vậy, ông tức giận bừng bừng rời khỏi.

Hạ Hiểu Úc đầu đầy mồ hôi, nghĩ biện pháp đem tập báo cáo dày kia từ dưới khe cửa nhét vào đi. Cô ngồi xổm ở cửa, vất vả nửa ngày, mới nhét vào một nửa.

Sau đó, cô phát hiện bên cạnh có một đôi giày da đàn ông xuất hiện.

Thuận nhìn qua. Chiếc quần tây màu gỉ sét…… Áo sơmi trắng…… dáng người hoàn hảo, lại vẫn như cũ có ý cười thản nhiên trên mặt……

Cô ngồi xổm, ngửa đầu nhìn anh.

“Giao báo cáo?” Du Chính Dung cúi đầu mỉm cười, tiếng nói có chút khàn khàn.“Như thế nào không dùng e-mail.”

“Mạng bị hỏng rồi.” Hạ Hiểu Úc tức giận nói.

“Giao cho tôi đi, dù sao cũng giống như vậy, chúng ta đều có thể nhận.” Anh vừa nói vừa ngồi xổm xuống, đem báo cáo mà cô nhét nửa ngày loát một chút liền rút ra.

Anh lập tức đứng lên đem báo cáo phóng tới phòng nghiên cứu của anh, sau đó lại đi ra.

“Được rồi, giao xong rồi.” Anh tay đút trong túi quần, nhàn nhàn nói: “Chúng ta đi tản bộ đi.”

“A?” Hạ Hiểu Úc sững sờ “Tản bộ? Với thầy?”

“Đúng vậy” Du Chính Dung nhún nhún vai,“Em vừa mới không có nghe thấy tôi bị thầy giáo huấn sao? Lớn tiếng như vậy, phủ tổng thống đều nghe được. Đến, đi cùng với tôi đi.”

“Tôi vì sao……”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi, tôi vừa mới còn giúp em giao báo cáo nha.”

Cứ như vậy, cô bị bắt cùng Du Chính Dung đi tản bộ.

Cô một thân T-shirt, quần đùi vận động, trên chân đôi giày thể thao, lộ ra một cặp đùi đẹp cân xứng. Chân bóng loáng mà thon dài, làm hại Du Chính Dung đi ở bên người cô, đi đường có chút không chuyên tâm.

Làm gương người tốt…… Làm gương người tốt…… Anh ở trong lòng mặc niệm. (F: tội anh *hắc hắc*, A Tử: tội nghiệp chưa…)

Bọn họ đi một đoạn đường thật dài, đều không có người mở miệng.

“Phải đi nơi nào?” Đi đi, rốt cục, Hạ Hiểu Úc tức giận mở miệng hỏi.

“A? Liền đi dạo a” Du Chính Dung giống như một người đang tron

g mộng, bị cô hỏi mới hoàn hồn.

“Đã đi dạo một đoạn đường rất dài rồi, lại đi, tôi không cùng đi nữa.” Cô ngẩng đầu nhìn đường cái xe đối diện, tính đi qua ngồi xe.

Kết quả, mới bước ra một bước trước mặt liền có một chiếc xe máy chạy ngang qua như đang gào thét.

Thiếu chút nữa cô bị đυ.ng vào, lảo đảo hai bước, cổ tay phải bị một bàn tay to lớn nóng rực chặt chẽ nắm lấy.

“Cẩn thận!” Du Chính Dung trên khuôn mặt tuấn tú kia luôn có ý cười hoàn toàn biến mất, anh còn thật sự bảo,“Em đừng có không tập trung như vậy chứ.”

“Tôi……”

Bị chặt chẽ bắt được, đôi mắt sáng ngời kia lại đang nhìn cô, Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy toàn thân máu bắt đầu hướng trên mặt.

Cô bắt đầu mơ hồ nhận ra thời gian gần đây, khi cô nhìn anh cảm giác toàn thân không thoải mái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Không hiểu để ý, không hiểu xấu hổ không được tự nhiên……

Chạy trốn gần một học kỳ, rõ ràng vẫn là phải đối mặt……

“Đường lộ như miệng cọp, em chưa từng nghe qua sao? Qua đường còn xông loạn như vậy.” Du Chính Dung nói, một mặt kéo cô đi qua đường lộ.

Anh nắm nhanh như vậy, muốn tránh thoát cũng không có biện pháp.

“Có thể buông tay đi? Thầy, giáo?”

Cố ý cường điệu hai chữ, quả nhiên làm cho Du Chính Dung cảnh giác, buông tay ra.

Hạ Hiểu Úc xoa cổ tay phải của mình, có chút trừng liếc mắt anh một cái.

Cặp mắt phượng xinh đẹp kia, mới thoáng nhìn, khiến cho Du Chính Dung thật sâu hít một hơi.

Làm gương người tốt…… Làm gương người tốt……

Đều đã nhịn lâu như vậy, chỉ cần nhịn vài ngày đi, học kỳ cũng sẽ xong.

“Thầy Du?” Bọn họ hai người dừng lạitrong vài giây, còn đang khi nhìn nhau, mà lại dừng ngay bên cạnh trạm bus, thì đã có một học sinh lên tiếng chào hỏi,“Thầy giáo, thầy sao ở chỗ này?”

Hạ Hiểu Úc đi qua từng bước, ẩn vào trong bóng đêm, nên làm cho hai nữ sinh trẻ tuổi tiến lên đây, thực vui vẻ nhiệt tình chen vào giữa bọn họ.

Lướt qua đỉnh đầu của hai cô nữ sinh đang ì xèo thì thầm, so với các cô cao hơn chính là Du Chính Dung, một mặt trả lời, một mặt nhìn lại đây.

Trong bóng đêm, anh không thể dời ánh mắt chính mình.

Trên gương mặt trái xoan cái miệng nhỏ nhắn đang nhếch lên, biểu lộ một tia bướng bỉnh. Khuôn mặt như một bức tranh, tuy rằng ánh mắt lưu chuyển không dám nhìn thẳng anh, nhưng lại vẫn mê người như vậy, tựa giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã vững vàng thu hút tầm mắt của anh.

Đúng vậy, mắt lần đầu tiên nhìn đến cô, Du Chính Dung liền đối với cô sinh ra hứng thú đặc biệt.

Chính là anh không thể nói, không thể biểu đạt, cái gì cũng không thể làm.

Không quan hệ, tiếp qua vài ngày nữa cô sẽ không còn là học sinh của anh.

Xe bus đến, Hạ Hiểu Úc cúi đầu tìm tiền lẻ. Cố gắng lên xe, rất nhanh nhìn đến anh một cái.

Anh vẫn là kiên nhẫn trả lời vấn đề của học sinh nhưng ánh mắt mỉm cười cũng không ngừng nhìn qua đây.

Hẹn gặp lại. Hạ Hiểu Úc có chút bối rối, dùng hình miệng không tiếng động nói.

Du Chính Dung mỉm cười, kiên định gật đầu, giống như hứa hẹn chuyện gì quan trọng.

Nhưng là, học kỳ đã sắp kết thúc, bọn họ rõ ràng sẽ không gặp lại, không phải sao?

Phải không? (F: dĩ nhiên là không rồi *cười mờ ám*)

Bắt đầu kì nghỉ hè, Hạ Hiểu Úc nhận được e-mail của thầy giáo, muốn cô đến nói chuyện, cô thiếu chút nữa bị sặc.

Cô tưởng báo cáo cuối kỳ xảy ra vấn đề gì, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Giang Thành Bân nắm chắc cơ hội nhập ngũ, chạy tới vòng xoay lữ hành, cô đành phải cứng rắn da đầu, một người một ngựa, đi tìm Du đại nhân nói chuyện, không yên đi vào khu phòng dành cho giáo viên.

Một lần nữa trở lại chỗ này, cô chỉ cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

Cô là sinh viên hệ ngoại văn, đi ở trong này tràn ngập phòng nghiên cứu, phòng thí nghiệm kiến trúc, đã rất kỳ quái, hơn nữa cô suốt đời không quên được bản thân mình và bạn học của cô đều có việc tại đây.

Đi vào cửa phòng nghiên cứu, tuy rằng cửa chính là khép hờ, cô vẫn là có lễ phép gõ cửa.

“Mời vào.”

Đẩy cửa đi vào, người ở bên trong đồng thời ngẩng đầu nhìn cô, cô sững sờ ở tại chỗ.

Du Chính Dung ở sau bàn công tác, ngồi đối diện là một cô gái, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thì phải, cầm trên tay bản ghi chép cùng bút. Hai người giống như đang thảo luận vấn đề quan trọng, vừa thấy cô tiến vào, cô gái kia liền im lặng.

“Không biết có còn gì cần giúp không?” Du Chính Dung đối cô cười nhẹ, vĩnh viễn đều là nhã nhặn như vậy, ngữ khí có lễ, ngón tay anh thon dài mân mê bút, mỉm cười hỏi nói.

“Được rồi, cám ơn anh, thầy Du.” Cô kia thản nhiên cười, đứng dậy chuẩn bị rời đi.“Có gì cần nói, tôi sẽ lại liên lạc với anh, có thể chứ?”

“Không thành vấn đề.”

Cô gái kia bộ dáng gọn gàng, trang điểm tỉ mỹ sau khi rời đi, bên trong còn lưu một mùi nước hoa nhàn nhạt. Hạ Hiểu Úc tựa vào tường, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

“Mời ngồi a” Du Chính Dung mỉm cười nói, đôi mắt sau khuông kính, lóe ra ý cười sung sướиɠ.

“Thầy tìm tôi có chuyện gì? Báo cáo của chúng tôi có phải…… có vấn đề gì hay không?” Cô có chút đề phòng hỏi.

Ngồi xuống ở vị trí mỹ nữ kia vừa mới ngồi, cô cảm giác có chút không đúng.

“Báo cáo không thành vấn đề, viết không sai, có thể cầm trở về.” Du Chính Dung đứng dậy, đến mặt sau ngăn tủ tìm ra báo cáo của bọn họ, thuận tiện nói về một chút thành tích,“Em cùng Giang Thành Bân một tổ đúng không? Muốn biết thành tích học kỳ không?”

Không có nghe tiếng trả lời.

Anh quay đầu, nhìn thấy Hạ Hiểu Úc đang xem tấm danh thϊếp ở trên bàn, không có nghe đến câu hỏi của anh.

Anh nhân cơ hội thưởng thức cô bên cạnh.

Âu phục đơn giản không tay cùng giày xăng ̣đan, làm cho cô tràn trề sức sống hơi thở động lòng người, ngay cả ngón chân nho nhỏ đều đáng yêu như vậy, làm cho người ta rất muốn……

Du Chính Dung ý cười càng sâu.

Ôm cánh tay, anh nhàn nhàn tựa vào giá sách, ung dung chờ.

Hạ Hiểu Úc nghiên cứu xong danh thϊếp kia, mới biết được mỹ nữ trưởng thành vừa mới kia chính là phóng viên, có một chút ghen tuông cổ quái chậm rãi hình thành trong đầu.

Bọn họ thoạt nhìn chính là rất hợp nhau, mặc kệ là tuổi, ngoại hình, chức nghiệp……

Đối cô mà nói, dường như là thế giới kia.

“Xem xong rồi chưa? Có thể để ý tôi không?”

Cô hoảng sợ, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt mỉm cười của anh, kín đáo lại nóng bỏng nhìn cô.

Lại là cái loại cảm giác kỳ quái này: Tim đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu khó khăn……

“Anh…… tìm tôi có chuyện gì?” Hạ Hiểu Úc bối rối thiếu chút nữa nói không nên lời, chỉ có thể tùy tiện tìm vấn đề hỏi.

“Hiện tại lại biến thành “Anh”? Vừa mới không phải còn có người gọi tôi “thầy” sao?”

Cô thề mặt của cô nhất định đỏ lên.

Thật giận, Du Chính Dung sẽ nghĩ như thế nào? Nữ sinh ở trước mặt anh đều là háo sắc sao?

Không, không chỉ nữ sinh, còn có nam sinh cũng không thể bỏ được, ví dụ như Giang Thành Bân.

“Không có chuyện gì, chính là đem báo cáo trả lại cho em, thuận tiện muốn hỏi……”

Du Chính Dung đi tới, nhàn nhàn tựa vào góc bàn. Cặp chân dài chướng mắt kia, cách cô gần như vậy, Hạ Hiểu Úc cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên đáng sợ.

“Hỏi tôi cái gì?”

“Muốn cùng tôi đi ăn cơm không? Tôi ở Đài Bắc lâu như vậy, đều chưa ăn qua được món cơm nào ngon.” Anh nghiêng thân hướng về phía cô, sủng nịch cười hỏi: “Chúng ta có thể trò chuyện một chút.”

“Muốn…… Muốn nói cái gì?” Hạ Hiểu Úc cúi thấp đầu, không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy trái tim thình thịch đập thật nhanh, cô thậm chí cảm thấy anh cũng nghe thấy tiếng tim đập của mình.

“Tôi cũng không biết.”

Du Chính Dung nói lời này là thật. Anh quả thật không biết muốn nói cái gì, chính là, anh không có cách nào kiềm chế nhiều du͙© vọиɠ của bản thân đối với cô.

Xem ra, anh ngay cả tay của chính mình cũng không có biện pháp để khống chế.

Anh ôn nhu, nhẹ nhàng mà giúp cô vén sợi tóc ra sau tai.

Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua, mang đến từng đợt nóng đáng sợ, Hạ Hiểu Úc cảm thấy lỗ tai chính mình có lẽ gần như đã bị thiêu đốt.

Du Chính Dung rất đúng mực, anh không có lưu luyến, tuy rằng anh rất muốn tiếp tục.

“Được không?” tiếng nói nhã nhặn mà hơi trầm thấp, thật ôn nhu hỏi.

“Cái gì…… Cái gì được không?” Trời ạ, thanh âm của cô cư nhiên hơi hơi phát run, này rất không giống cô!

Hạ Hiểu Úc, cô là làm sao vậy!

“Để cho tôi mời em ăn cơm, được không?” Du Chính Dung dật ra âm thanh cười nhẹ, anh còn thở ra một hơi thật dài,“Rốt cục có thể quang minh chính đại mà nói, tôi nhịn đã lâu rồi.” (F: sói đã muốn ra tay, amen. Dung ca: *đá ra cửa* câm mồm.)

“Anh……” Hạ Hiểu Úc rốt cục ngẩng đầu, trên gương mặt trái xoan thản nhiên đỏ ửng, cô hoài nghi liếc nhìn gương mặt xinh đẹp đang tươi cười kia,“Anh có thể như vậy sao? Anh là thầy giáo.”

“Đã không phải rồi.” Anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, ánh mắt ý đây là thật.

“Nhưng là…… Vì sao là tôi?” Cô vẫn là tràn ngập nghi vấn,“Chẳng lẽ anh sẽ ở cuối học kỳ, hẹn từng nữ sinh đi ra ngoài ăn cơm sao?”

Đối với chất vấn sắc bén của cô, Du Chính Dung chỉ có thể cười khổ.

Quả nhiên không phải chỉ là con mèo nhỏ nhu thuận mềm mại, cô là có móng vuốt.

Tuy rằng lười biếng, tuy rằng luôn giống đắm chìm ở giữa thế giới của chính mình……

Cô có ý cười thông minh để cho anh hiểu.

Đầu tiên là mắt, cô lười biếng nói cho anh, gian phòng học này không phải anh muốn tìm, ánh mắt xinh đẹp lười biếng và không chú ý này khi nhìn xung quanh, còn có thể câu dẫn lòng người, từ đó anh quên không được cặp ánh mắt kia.

Cô cứ như vậy hết lần này tới lần khác hoàn toàn không phát hiện ra, cô hoàn toàn không biết bản thân mình có bao nhiêu hấp dẫn người, bên người nam sinh nhỏ nhìn chăm chú, cô đều nhìn như không thấy.

Tốt lắm, chính là như vậy.

“Em đoán tôi có thể không?” Hắn cố ý hỏi.

“Có thể hay không cái gì?”

Anh nở nụ cười, cười đến thật vui vẻ.

“Có thể hẹn từng nữ sinh đi ra ngoài không a, em vừa mới hỏi.” Du Chính Dung cười nói: “Tiểu thư, em thật sự là không đủ chuyên tâm, may mắn lúc em đi học không phải như vậy.”

“Tôi……” Cô ảo não lại xấu hổ cắn môi.

Liền nhất định phải như vậy để cho anh chế giễu sao? Hạ Hiểu Úc, cô vì sao lại chịu thua kém như vậy!

Du Chính Dung cẩn thận nhìn trên gương mặt trái xoan kia, có chút không đành lòng, mặc dù ở trong quá trình trêu chọc cô, anh bao giờ cũng rất vui.

Bất quá, chớ chọc con mèo nhỏ nổi giận, khả năng sẽ bị móng vuốt làm bị thương. Anh ở trong lòng tự cảnh báo chính mình.

“Đáp án là, sẽ không.” Anh mỉm cười vạch trần đáp án.“Tôi sẽ không hẹn hò với nữ sinh đi ra ngoài. Trên thực tế, tôi cho tới bây giờ không có hẹn hò với học sinh.”

“Cho tới bây giờ không có hẹn hò?” Hạ Hiểu Úc mới không tin, cô hừ một tiếng,“Vậy anh vừa mới nói với tôi một đống vấn đề lớn, hỏi tôi muốn đi ăn cơm với anh không, là ý gì?”

“Em thật đúng là không chuyên tâm, tôi ngay từ đầu không phải nói sao?” Anh cúi người về phía trước, điểm điểm chóp mũi cao của cô,“Em đã không phải là học sinh của tôi.”

Dựa vào gần như vậy, khuôn mặt anh tuấn mà nhã nhặn ở trước mắt cô phóng đại, cười đến như vậy đáng giận lại mê người, hại cô cơ hồ đã quên hô hấp như thế nào.

Đáng chết, anh lại…… còn có má lúm đồng tiền thật sâu!