Hạ Hiểu Úc vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Du Chính Dung, là tình cảnh như thế nào.
Cô đang hút thuốc.
Khi cô đến vẫn chưa tới giờ học, ở trong phòng học trống rỗng, tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Học kì năm thứ nhất, cũng là học kỳ duy nhất học mỗi một môn này.
Cứ nghĩ đến mình cùng người bạn nhỏ hơn vài tuổi cùng một chỗ tại phòng học này, cô liền cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng là, ai bảo cô trước kia không chịu học mới có thể trì hoãn kéo dài đến một năm, còn phải ở học kỳ cuối cùng mà chọn chương trình học thật sự không quan trọng, hay bởi vì gần tốt nghiệp mới học đây?
Cô vốn là tưởng dĩ vãng bốn năm trôi qua, chọn cái tốt nhất để học, mặc kệ là là cái gì xem xét đều ổn, chỉ cần thầy giáo có thể không điểm danh, vậy mọi sự điều như ý.
Về phần rốt cuộc học được cái gì, cô mới không muốn dùng não suy nghĩ nhiều.
Sau lại là đàn em khóa dưới của cô, cũng cùng cô giống nhau, giống nhau ở chổ học môn tốt nghiệp trước, mới học các môn linh tinh khác, Giang Thành Bân cật lực khuyên bảo cô đến chọn cửa “Con người và môi trường” này.
“Này nghe qua sẽ rất khó!” Cô nhăn mặt đối cậu ta nói. “Hơn nữa là học viện kỹ sư mở khóa, chúng ta sao lại tự đi tìm phiền toái?”
“Sẽ không khó, giờ học này cũng không khó lắm đâu.” Cậu em khóa dưới miệng đầy cam đoan.
Giang Thành Bân bộ dạng thuần khiết trong sáng, vóc dáng vừa ốm vừa cao, môi hồng răng trắng, là người duy nhất ở trong trường học mà Hạ Hiểu Úc quen biết, nghe cậu nói như vậy, cô đành phải bán tín bán nghi.
Chỉ thấy Giang Thành Bân đôi mắt lóe ra tia hưng phấn, giống như chào hàng nói: “Hơn nữa…… Thầy giáo ở khóa đó đều là thầy giáo kỹ sư trẻ tuổi, mấy ngày liền đổi một người, chị thấy ý tưởng này không phải rất tuyệt sao?”
Hạ Hiểu Úc cặp mắt phượng xinh đẹp mà quyến rũ, tà tà nhìn cậu.
“Thì ra cậu như thế là do có chủ ý này.” Cô cười nhạo.
“Thật sự, em đi hỏi thăm qua. Trên khoa chúng ta có rất nhiều người chọn qua khóa này, đều nói rất ổn!” Giang Thành Bân còn thật sự đẩy mạnh sự chào hàng.
“Được rồi, được rồi, nghe lời cậu, cậu chọn tôi liền chọn, như vậy mới có thể cover hỗ trợ lẫn nhau.” Hạ Hiểu Úc lười biếng nói, sau đó ngáp một cái.
Giang Thành Bân cũng cười nhạo đứng lên,“Cái gì cover lẫn nhau, hẳn là em giúp chị che giấu đi, giúp chị lấy giảng trình, nhắc nhở chị giao bài tập, hoặc là trực tiếp giúp chị viết một phần…… Em với chị không phải là cùng nhau học để qua cửa này sao?”
“Cậu biết là tốt rồi.” Cô vươn tay vỗ vỗ gương mặt trắng noãn nhã nhặn của cậu,“Em trai ngoan, chị đây sẽ mời cậu ăn cơm, cậu vất vả rồi!”
Bọn họ đang ở trường học đối diện tiệm ăn nhanh, vừa ăn cơm trưa vừa thảo luận việc tuyển khóa, không cam lòng ở nơi công cộng bị đàn chị sỗ sàng, Giang Thành Bân căm giận nói: “Chị không nên như vậy, ngộ nhỡ bị người quen nhìn thấy, hiểu lầm em thì làm sao bây giờ?”
“Tôi còn không sợ thanh danh bị hao tổn, cậu sợ cái gì?” Hạ Hiểu Úc lười biếng nói.
Luôn như vậy, cũng luôn không để ý cái gì, dù trời có sập xuống cũng là bộ dáng không thay đổi.
Cô có ngũ quan quyến rũ, điểm động lòng người là cặp mắt khi cười, đuôi mắt khẽ giơ lên, giống như một đôi mắt đẹp ẩn tình, hơn nữa khi cô cười như không cười nhìn người làm cho người ta nhịn không được mà tim đập nhanh hơn.
Kiểu tóc tuy rằng là tóc ngắn đơn giản ngang tai nhưng sợi tóc đen nhánh bóng mượt giúp cô lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp.
Tuy rằng chỉ giống như một chú mèo quý tộc biếng nhác, bất quá này cũng tạo thành mị lực đặc biệt của cô.
Hạ Hiểu Úc cao quý như vậy cũng là do được sinh ra trong một gia đình cao quý, cô là cháu gái của nguyên lão quốc dân đảng Hạ Chấn Thanh, Hạ gia ở thương trường cũng là có danh thế, làm cho cô có phẩm chất không giống người thường.
Cũng bởi vì thân thế như thế này nên cô vẫn không có nhiều bạn bè, bạn học cùng cô trong lúc đó luôn luôn có khoảng cách, ngoại trừ ngoài Giang Thành Bân ra.
“Được rồi, vì để cám ơn chị đã mời em, em muốn làm việc tốt chút.” Giang Thành Bân đem một túi giấy dày quăng cho cô,“Đây là em cùng bạn học tìm được tư liệu, có bài ghi chép, có đề khảo cổ, chị nếu muốn học qua được khóa này, trước hết nhìn xem đi.”
“Học thì học, ai sợ ai a”
“Không phải sợ không sợ, mà là không học sẽ không có thể tốt nghiệp a, đàn chị của em, chị đã ở đây năm năm.” Giang Thành Bân trêu nói, bị Hạ Hiểu Úc tà liếc liếc mắt một cái.
Nhìn theo thân ảnh gầy yếu của cậu rời đi, Hạ Hiểu Úc nhàm chán không có việc gì, câu được câu không ăn miếng khoai đã nguội, miễn cưỡng lật xem tư liệu của đàn em để lại.
Con người và môi trường. Nhập học hệ sở: Môi trường viện công trình nghiên cứu. Thời gian đi học: Tiết ba, tiết tư của ngày thứ tư mỗi tuần, mười giờ đến mười hai giờ. Giáo sư giảng bài: Du Chính Dung, Trịnh Chí Thành, Lương Văn Hùng, Trần Tín Hòa……
Quả nhiên danh sách sắp xếp từ trên xuống dưới đều là thầy, cũng khó trách Giang Thành Bân nóng lòng muốn thử xem sao.
Bởi vì…… Giang Thành Bân thích…… cũng là đàn ông.
“Tiểu Giang kén chọn người như vậy đều khen không dứt miệng.” Cô thì thào tự nói đứng lên.“Mình như thế nào có thể không đi xem đây?”
*****
Đầu mùa xuân buổi sáng thứ tư, Hạ Hiểu Úc đi vào gian phòng học kia.
Bởi vì không có liên quan với các khóa khác, cô có thể trước thời gian đến. Cầu thang phòng học vắng vẻ mà lại rộng như vậy, cô ở bên cửa sổ ngồi xuống.
Yên lặng làm cho người ta hốt hoảng.
Dù sao không có người, cô từ trong túi lấy ra bao thuốc, trong bao lấy ra một điếu thuốc cùng cái bật lửa, rất có ý thức ở nơi công cộng nên cô đem cửa sổ đẩy ra, châm thuốc, hút một ngụm.
Kỳ thật cô trước kia không có thói quen hút thuốc, chính là, trải qua mấy tháng đau khổ sau khi chia tay, cô nhiễm luôn thói quen hút thuốc.
Nói là thói quen, cô nhiều lắm là đưa lên miệng hút một hai hơi, sau đó để cho điếu thuốc tự cháy, nhìn khói trắng từ từ bay lên thôi. Không biết vì sao, nhìn khói trắng lượn lờ, cô không hiểu vì sao liền cảm thấy bình tĩnh.
Có lẽ lý do mỗi người hút thuốc cũng không giống nhau, đối Hạ Hiểu Úc mà nói, này chẳng qua chính là chống lại tinh thần bị sa sút.
Dù sao khi cô cùng bạn trai trước tan rã trong hoàn cảnh không vui, cô luôn cảm thấy mình không đủ trong sáng đáng yêu, đơn thuần ngọt ngào, như vậy cô liền thật sự thử xem “Làn khói mê hoặc” là cảm giác thế nào.
Hết thảy đều là vì diện mạo của cô.
Từ trước kia đến bây giờ, không đếm được có bao nhiêu lần Hạ Hiểu Úc nghe thấy người khác phê bình cô lớn lên giống như hồ ly tinh.
Đàn chị không cho đàn anh cùng cô nói chuyện nhiều, bạn học có bạn trai, cũng đều báo cho nhau cẩn thận cố gắng đừng bị Hạ Hiểu Úc quyến rũ.
Vấn đề là trừ bỏ một đôi mắt hoa đào, Hạ Hiểu Úc hoàn toàn không biết chính mình rốt cuộc làm sai cái gì, làm cho phái nữ xung quanh đều xem cô như mãnh thú hồng thủy.
Liền ngay cả khi đi học mà quen biết bạn trai — nên gọi là bạn trai trước – cũng đều cho rằng trong thời gian qua lại luôn hoài nghi cô cùng tên con trai liếc mắt đưa tình.
Thôi, dù sao cô cũng có thói quen tăng thêm thành kiến cho bản thân.
Cô đang hí mắt chăm chú nhìn làn khói trắng, một bên trầm tư suy nghĩ, một tiếng nói có cảm xúc ôn hòa đột nhiên phá vỡ yên lặng của phòng học, cũng đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Xin hỏi, “Đại cương về môi trường và con người” là lên lớp ở nơi này sao?”
Bị quấy rầy Hạ Hiểu Úc cảm thấy không vui, giương mắt nhìn về phía xa, miễn cưỡng trả lời,“Không phải.”
Đối phương bộ dáng có chút nghi hoặc, bất quá không nhiều lời, nói cảm ơn liền rời khỏi.
Cô lại rút một điếu thuốc, bị sặc khói trắng làm cho ánh mắt cô có một chút không thoải mái, cô đem điếu thuốc để xa một chút.
“Thực xin lỗi, bạn học, em xác định “Đại cương về môi trường và con người” không phải học ở trong này?”
Thanh âm của chủ nhân kia lại trở lại.
Hạ Hiểu Úc thế này mới hướng mắt nhìn đối phương.
Quần dài áo sơmi đơn giản làm tôn lên dáng người đúng chuẩn, kính mắt không khuông mang đến một phong độ khó tả của người trí thức. Người đàn ông kia bộ dạng còn tuấn tú kiêu ngạo, đôi mắt sau mắt kính, lóe ra tia ôn hòa.
Đường môi cong duyên dáng giờ phút này đang nhếch lên, gò má trái cư nhiên có một lúm đồng tiền.
Cô nhún nhún vai,“Tôi không biết “Đại cương về môi trường và con người” học ở nơi nào, bất quá, phòng học này chờ một chút sẽ vào học tên gọi là “Đại cương về con người và môi trường”.”
“Đúng rồi!” Không nghĩ tới đối phương phản ứng không chậm, lập tức liền hiểu, ý cười xuất hiện trên đôi mắt đẹp của anh, lúm đồng tiền bên má trái cũng càng sâu.“Thì ra đúng là nơi này, tôi có thể đã đem tên khóa nhớ ngược.”
Hạ Hiểu Úc lại nhún nhún vai, không đáng bình luận.
Người đàn ông kia cũng không có nhiều lời, tự mình tìm một vị trí trước bục giảng ngồi xuống, mở ra bút ký hình máy tính, bắt đầu làm việc.
Thời gian vào học nhanh đến, có những người khác lục tục tiến vào phòng học. Hai ba người thành một nhóm thảo luận tìm chỗ ngồi, trong phòng học nhất thời náo nhiệt.
Hạ Hiểu Úc mắt lạnh nhìn người học trò thứ hai này, lười biếng không nghĩ sẽ nhúc nhích.
Bởi vì ngón tay cô cầm thuốc, cùng với ánh mắt hờ hững, những người khác đều chỉ có nhìn cô vài lần nhưng không có người lại gần cô, cô cũng vui tĩnh.
Thẳng đến khi chuông vào học vang lên, Giang Thành Bân mới vọt vào đã thấy phòng học ngồi đầy tám phần cầu thang, liếc mắt một cái nhìn đến Hạ Hiểu Úc, cậu ba bước cũng làm hai bước chạy đi lên, ngồi xuống ở bên cạnh cô.
“Đừng theo đạo hồi hút thuốc! Thực thối nha!” Cậu đánh tay cô một chút, thanh âm thực vang, mọi người ngồi gần đều nghe thấy được nên không khỏi ghé mắt.
Ngay cả người đàn ông phía trước bục giảng kia cũng quay đầu lại đây nhìn thoáng qua. Ánh mắt anh mỉm cười ôn hòa, không biết vì sao làm cho Hạ Hiểu Úc có điểm xấu hổ.
Điều chỉnh tư thế ngồi một chút, cô đem điếu thuốc dụi đi, một mặt thấp giọng nói thầm,“Thầy giáo lại còn không có đến, cậu làm sao quản nhiều như vậy.”
“Ai nói còn không có đến?”
Vừa nhấc đầu, Hạ Hiểu Úc liền kinh ngạc phát hiện người đàn ông vừa mới hỏi phòng học ở nơi nào…… Đang đứng lên, sau đó, hướng bục giảng đi lên.
Hiển nhiên không chỉ Hạ Hiểu Úc không muốn làm rõ ràng chân tướng, các sinh viên cũng không muốn làm rõ ràng, chỉ thấy anh lên sau đài, tự mình điều chỉnh microphone, tiếp mở laptop, các học sinh đều tiếp tục nói chuyện phiếm, không có người chú ý anh.
Hẳn là trợ giáo hoặc bạn học đi, thầy giáo nào có tuổi trẻ như vậy?
“Ân hừ.” Điều chỉnh tốt microphone, người đàn ông cúi đầu thanh thanh yết hầu, mỉm cười nói: “Các vị bạn học, chúng ta vào học thôi, thế nào?”
Toàn khóa thế này mới vang lên tiếng kinh hô.
“Anh ta chính là giáo sư?” Hạ Hiểu Úc chấn động, quay đầu, mắt phượng xinh đẹp thẳng trừng Giang Thành Bân đang cười.
“Thực tuổi trẻ đi? Anh ta vừa mới từ nước ngoài trở về đây.” Giang Thành Bân đắc ý dào dạt nói,“Em đã điều tra, đáng tiếc anh ta không chính thức dạy, em muốn chọn cũng không được. Học kỳ này sẽ không lại bỏ lỡ.”
“Anh ta……”
“Tôi trước đơn giản giới thiệu một chút, khóa này chủ yếu có bốn người cùng dạy, giữa kì sẽ có cuộc thi, cuối kỳ sẽ nộp báo cáo. Tôi tên là Du Chính Dung, trong vài tuần này là do tôi đứng lớp.”
Trên đài người đàn ông chậm rãi nói, mang theo nét mỉm cười ôn hòa, phong thái mê người, nhã nhặn nho nhã.
“Đến đây học yêu cầu là hy vọng mọi người tận lực đều có thể tham dự, đến lúc thảo luận có thể lên tiếng nhiều hơn.” Du Chính Dung nói tới đây, còn đặc biệt nhìn hướng Hạ Hiểu Úc liếc mắt một cái,“Còn có, ở trên lớp học của tôi, muốn ăn này nọ, uống nước, hút thuốc đều có thể, chính là không quấy nhiễu đến người khác.”
Lời vừa nói ra, Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy bên tai mình một trận nóng lên.
Những người khác đều cố tình dùng ánh mắt tò mò hoặc hèn mọn nhìn cô, đột nhiên biến thành lực trung tâm chú ý, Hạ Hiểu Úc đặc biệt cảm thấy không được tự nhiên, hận không thể mở cửa sổ ra nhảy đi.
“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu vào học. Đầu tiên tôi sẽ giải thích chương trình học đại cương một chút……”
Ngọn đèn chuyển tối, bắt đầu truyền phát tin powerpoint trên đèn chiếu, Du Chính Dung tiếng nói dễ nghe, xuyên thấu qua tiếng vọng microphone, học sinh trong phòng học giống nhau bị anh mê hoặc, mọi người đều im lặng nghe.
Chỉ có Hạ Hiểu Úc, còn cảm thấy màng nhĩ nóng nóng, hoàn toàn không để tâm nghe khóa.
Người đàn ông này…… Rõ ràng là khıêυ khí©h! Nhất định là mang thù, nhớ cô không chịu nói cho anh biết vị trí phòng học!
Là chính anh nhớ sai tên khóa! Hơn nữa, ai nhìn ra được anh chính là thầy giáo!
Còn cố ý nói ở trước mặt toàn ban! Thật giận!
Mới đi học ngày đầu tiên, không đến 20 phút Hạ Hiểu Úc đã muốn đứng lên đi ra khỏi phòng học.
Thật vất vả mới đến giờ nghỉ giữa giờ, cô dọn dẹp mọi thứ, khi chuẩn bị rời đi, thì bị Giang Thành Bân mới từ toilet trở về kêu lại.
“Chị thế nào lại đi?”
“Ăn cơm, sau đó về nhà, cậu muốn đi hay không?” Cô trả lời.
“Khóa còn không có chấm dứt, chị muốn đi sao?” Giang Thành Bân vẻ mặt không dám tin.
“Ai nói còn không có chấm dứt? Lần đầu tiên đi học không phải đều chỉ tiết một là có thể bỏ chạy lấy người sao?”
Hạ Hiểu Úc mới nói xong, liền thấy Giang Thành Bân ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Bất quá cô biết cùng cô không quan hệ, bởi vì Giang Thành Bân đang nhìn thẳng ở phía sau cô.
“Ai ở phía sau tôi?” Cô cảnh giác thấp giọng hỏi.“Tiểu Giang, cậu hoàn hồn cho tôi! Ai ở phía sau tôi? Nói!”
“Là tôi.”
Tiếng nói ôn hòa lại có khuynh hướng cảm xúc mỉm cười trả lời, thái độ tốt như vậy, lại làm cho Hạ Hiểu Úc cảm thấy sau gáy một trận tê tê, đồng loạt trên cánh tay đều nổi da gà.
Lại là tên đàn ông kia.
“Hiện tại muốn đi? Còn sớm mà, tôi còn chưa có điểm danh.” Du Chính Dung cười dài nói, ánh mặt trời xuyên thấu qua kính mắt của anh, trong mắt anh lóe ra.
Hạ Hiểu Úc chỉ nghiêng đầu tà tà nhìn anh.
Cô chán ghét như vậy. Lỗ tai nghe thấy được, cũng là toàn thân đều bắt đầu phản ứng, cô giống như con mèo nhỏ chuẩn bị tiến vào chiến tranh, lông toàn thân dựng thẳng lên, ngay sau đó sẽ lộ ra răng nanh cùng lợi trảo.
Thầy giáo này là xảy ra chuyện gì? Mới lần đầu tiên gặp mặt vì sao giống như bộ dáng sinh viên rất quen thuộc?
Giả bộ quen thuộc! Chán ghét!
“Thầy giáo, thầy chờ một chút hãy điểm danh a?” Không nghĩ tới Giang Thành Bân này phản đồ, không nhìn đàn chị trước mặt sắc mặt không thoải mái, chính là cao hứng phấn chấn bắt đầu cùng giáo sư tuổi trẻ anh tuấn bắt chuyện.
Mắt thấy anh gương mặt trắng nõn toả ra sự hưng phấn sáng rọi, Hạ Hiểu Úc quả thực nôn đến chết.
Ngu ngốc!
Cô không nghĩ tiếp tục ở đàng kia, bị kẹp giửa hai người đàn ông trò chuyện với nhau thật vui, cô cúi đầu, sau đó lui từng bước, lại từng bước, chuẩn bị rời đi.
“Tôi giảng bài như vậy không thú vị sao? Gấp đi như vậy sao?”
Trong giọng nói trêu ghẹo, cư nhiên hàm vài phần nói thật làm cho Hạ Hiểu Úc kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh mặt trời toát ra từ đôi mắt kia đang chuyên chú nhìn thẳng cô.
Mỉm cười, nhưng còn mang theo thật tình.
“Tôi, tôi không có, chính là……” Cô theo bản năng định giải thích, bất quá lời vừa ra khỏi miệng, lại hối hận, chỉ có thể xấu hổ cắn môi dưới chính mình.
“Các người là quan hệ gì? Là năm hai sao?” Phát hiện cô đã muốn dừng bước, đại khái sẽ không rời khỏi, Du Chính Dung mỉm cười hỏi.
“Chúng ta thoạt nhìn giống năm hai sao?” Giang Thành Bân hoàn toàn không chú ý tới hai người này ánh mắt giao nhau, chính là hưng phấn được yêu thích mặt đỏ lên, thực vui vẻ đáp lại câu hỏi Du Chính Dung.“Em là năm tư, thầy giáo. Chị là đàn chị em, năm năm nha, chúng em đều là hệ ngoại văn.”
“Hệ ngoại văn, năm năm?”
Có năm chữ đơn giản như vậy làm cho Hạ Hiểu Úc luôn luôn hờ hững lại không cần, mẫn cảm bị đâm bị thương.
Khẩu khí thoải mái như vậy, lại giống như một cây đao đâm vào ngực cô.
Anh dựa vào cái gì nói như vậy? Dùng ngữ khí như vậy?
Anh cái gì cũng không biết!
Cúi đầu, Hạ Hiểu Úc cố gắng khống chế chính mình kh ông hiểu thế nào đốt cháy lên tức giận.
“Tôi đi vào ngồi trước.” Cô nói khẽ với Giang Thành Bân đã muốn bị giáo sư làm cho hôn mê.
“Chúng ta cùng nhau vào thôi, vào học.” Du Chính Dung thoải mái mà nói.“Vì cảm ơn hai người không bỏ giờ giữa chừng, chờ tôi một chút nhất định sẽ điểm danh làm như thành tích bình thường, lấy công thưởng tư cho.”
“Cám ơn thầy giáo!” Giang Thành Bân cười mở mặt.
Du Chính Dung nhìn như đối thoại cùng Giang Thành Bân, kỳ thật vẫn đem lực chú ý đặt ở vẻ mặt bất tuân, không chịu mở miệng cũng không chịu mặt ngay đáp lại trên người Hạ Hiểu Úc.
Gặp được như vậy không hài lòng, không hợp làm học sinh, làm thầy giáo ai sẽ cao hứng?
Trở lại vào lớp học, bục giảng đến chỗ ngồi khoảng cách bất quá hơn mười mét, nhìn thân ảnh xa kia mặt đẹp anh tuấn, Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy đặc biệt không thoải mái.
Cô chán ghét người đàn ông này.
Lúc điểm danh, một đường danh sách gọi từ trên xuống dưới, người bị kêu đến nhấc tay đáp lại. Khi đến phiên cô vẫn là Giang Thành Bân thôi cô một chút, cô mới ngẩng đầu lười biếng nói: “Ở đây.”
“Hạ Hiểu Úc sao?” Du Chính Dung mỉm cười suy nghĩ, mỉm cười ánh mắt sáng quắc phóng lại đây, làm cho cô lại có cảm giác đứng ngồi không yên.
Sau đó, tiếp tục học. Anh ở trên bục giảng, trước bảng đen chuyện trò vui vẻ.
Bởi vì là khái luận tính gì đó, sinh viên chọn khóa lại lần đến các hệ sở, không thể nói được, Du Chính Dung còn thường thường dừng lại, thân thiết hỏi mọi người có nghe hiểu hay không, có rất khó khăn hay không.
Thật vất vả đến khi tan học, laptop Hạ Hiểu Úc là trống rỗng, nửa chữ cũng không viết. Đi học nội dung rốt cuộc là cái gì, cô hoàn toàn không có ấn tượng, thầm nghĩ lập tức rời đi phòng học này.
Sau đó, tuyệt không trở về! Cô không nghĩ sửa lại không học khóa này!
“Vậy hôm nay đến đây thôi.” Tiếng chuông cuối giờ vang lên, Du Chính Dung buông phấn viết, mỉm cười nói: “Các bạn nghe xong khóa hôm nay, trở về có thể cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc đối khóa này, đề tài Con người và môi trường thảo luận có hứng thú hay không. Có hứng thú lại đến, không có hứng thú thì không cần miễn cưỡng, bằng không, tôi thấy các bạn ngồi ở dưới, mày chau mặt ủ, trong lòng cũng sẽ thực băn khoăn.”
Lời nói hài hước của anh khiến cho lớp một trận cười vang.
Ở trong tiếng cười điếc tai, Hạ Hiểu Úc chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hai tay gắt gao nắm, móng tay đều đâm vào lòng bàn tay.
Anh rõ ràng là cố ý! Những lời này, hoàn toàn là nhằm vào cô!
Hơn nữa, cố ý vô tình kia đều tới được tầm mắt, khóe môi luôn mỉm cười……
Dọn dẹp mọi thứ xong, cô tông cửa xông ra.
Thật sự là xui xẻo tới cực điểm, học kỳ cuối cùng, môn khóa cuối cùng, cố tình lại gặp gỡ giáo sư như vậy!