Chương 8
Trong lòng tôi thầm khinh bỉ Tô cầm thú, người này đúng là tiêu tiền không biết suy nghĩ.
Khinh bỉ tới lần thứ 11 thì Tô Tín cầm theo một túi giấy trở lại, nhìn cái logo trên túi, cái loại người nghèo như tôi cũng không biết nó là gì.
Anh ta vào xe, tiện tay vứt túi giấy qua kế bên, Tân Hân bên cạnh tôi nhìn chằm chằm cái túi, miệng mồm há to.
Tôi đang chuẩn bị cho cô nàng cái tát để cô tỉnh lại thì đã bị ánh mắt cô nàng xem thường nhìn tôi, ngượng ngùng tôi đành thụt tay lại.
Tôi buồn bực chảy mồ hôi, tiếp tục làm một thiếu nữ u buồn.
Rất nhanh, đã đến ký túc xá, tôi khéo léo cự tuyệt lời nghị của Tô Minh Á đưa tôi lên lầu.
Tôi xuống xe, đứng phía sau xe một cách nghiêm chỉnh, chờ Tô đại gia mở cốp xe. Tân Hân bước xuống xe, đứng ở cửa ký túc xá chờ tôi.
Không biết anh ta có cố ý hay không, ở trong xe thật lâu mới bước xuống mở cốp.
Lúc này tôi mới nhìn rõ anh, hôm nay Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.anh ta mặc áo sơ mi đen huyền, rất thanh lịch. Anh ta nhìn y chang các diễn viên truyền hình bước xuống xe, vô cùng anh tuấn, đủ tiêu chuẩn làm một super model.
Anh ta thay tôi cầm hành lí ra xuống, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn tôi nói: “Kỳ Nguyệt, ngày mai là thứ hai.”
“Thầy Tô, cho dù đầu óc em có bị thương cũng không đến mức quên hết ngày tháng.”
Tôi nhận lấy hành ký trong tay anh tay, lễ phép gật đầu cười cười. Anh nhìn tôi, khóe môi cong cong, nhan sắc hoàn mỹ dưới ánh mặt trời vẫn có chút lạnh lùng. Đôi mắt cười như không cười nói: “Ngày mai trên lớp, tốt nhất là nên để tôi nhìn thấy em.”
“Em sẽ đi, sẽ đi mà.” Tôi ôm hành ký, không thèm quay đầu lại kéo Tân Hân lên lầu.
Đúng như dự đoán, nhà tư bản Tô Tín đã bắt đầu áp bức giai cấp nông dân rồi.
Đến đây, nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng!
Tôi học Spongebob Squarepant mặc niệm trong lòng ba lần, phải chuẩn bị thật tốt, thật tốt, cố lên!
●●●●●●
Ngày hôm sau, thành phố bị nghênh đón một trận mưa kéo dài liên miên.
Hạt mưa tuôn rơi trên mặt dù, trong không khí đều mang hơi ẩm ướt xen lẫn lành lạnh, tôi nhịn không được sụt sùi cái mũi.
Đứng ở cửa phòng học, tôi nhìn phòng học xa lạ, kéo chặt cổ áo đang bị gió thổi bay, bước nhanh vào trong. Tân Hân thuận theo đề nghị của tôi, tới trước giành bàn hàng đầu.
Tối qua Tân Hân hỏi tôi tại sao muốn ngồi bàn đầu. Tôi hắng D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.hắng giọng, nghiêm túc trả lời: Một là vì muốn tuyên bố rằng “nữ hoàng trốn lớp” đã trở lại, hai là muốn Tô Tín kia chú ý đến bản cô nương.
Tân Hân phản xạ có điều kiện nhanh chóng đáp trả: Còn bày đặt nữ hoàng trốn lớp, tớ thấy cậu là nữ hoàng ngốc thì có.
Ta: …………….
Sau khi tôi vào chỗ ngồi xong, các nữ sinh cùng lớp vây quanh hỏi thăm ân cần, tôi cũng ứng phó rất nhanh.
“Kỳ Nguyệt, bạn không sao chứ?”
“Không sao, đừng lo lắng.”
“Kỳ Nguyệt, bạn khỏe không?”
“Rất khỏe, rất khỏe.”
“Chắc là rất đau a.”
“Đã hết đau rồi, thật đó.”
“Kỳ Nguyệt, cậu khi không lên lớp học, xem ra cú ngã đã thay đổi cậu rồi.”
“…………..”
“Kỳ Nguyệt, thất tình cũng có cách khác mà, cố nén bi thương đi.”
“Hả?”
“Sao càng nói càng lẫn lộn vậy.” Tân Hân đập bàn, “Các cô lo bản thân mình trước đi, Kỳ Nguyệt thật sự tốt rồi.”
Tú bà Tân Hân nổi giận, chúng nữ sinh cũng không muốn phiền toái, lặng lẽ rời đi.
Tú bà khinh thường lườm liếc chỗ các cô gái kia tụ tập, không chút để ý nói: “Đối với việc cậu bị thương thì bọn tớ và những người ở mấy phòng kế bên rất rõ nguyên nhân, nhưng cũng có một số quần chúng không biết rõ chân tướng sự việc.” Cô nàng bưng cái bình giữ nhiệt, nhấp nhấp môi, “Trong số dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comnhững quần chúng đó, có người suy đoán cậu bị ngã là do sảy thai.”
“Cái gì?!” Lần này đến phiên tôi đập bàn.
“Bạn học này, sao thầy vừa mới đến đã đập bàn như vậy?”
Tô Tín không biết khi nào đã vào phòng học, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Hôm nay anh ta mặc đồ màu vàng nhạt, cánh tay thon dài cầm giáo án, khuôn mặt tinh xảo như đã được gọt dũa, sóng mũi cao thẳng tuấn tú như mang dòng máu lai.
Nói thật, tôi nghi ngờ anh ta đi phẩu thuật thẩm mỹ.
Lúc này tôi nhớ tới, nếu biết anh ta vào cửa, tôi không nên đập bàn chút nào, mà nên trực tiếp nâng bàn lên, quăng vào cái mặt giả tạo đó, chỉnh cho cái sóng mũi cao đó gãy luôn đi.
Nhưng mà, lí trí đã chiến thắng sự kí©h thí©ɧ, tôi vội vàng cười làm lành nói: “Thấy thầy đẹo trai như vậy, em nhịn không được vỗ bàn thôi không phải đập.”
Anh ta cũng cong cong khóe miệng: “Trò này đúng là cái gì cũng có thể nói, nhưng nhìn không quen mặt lắm.”
“Thưa thầy, em tên là Kỳ Nguyệt.” Tôi cung kính trả lời.
“Vậy à, trò Kỳ Nguyệt, lên bục giảng tự giới thiệu đi, được không?”
Tự giới thiệu…….Đây là đa số mọi nguoời ai cũng ghét việc này, tôi cũng không ngoại lệ, nhưng mà tôi còn phải qua môn này, đi đến bục giảng, khom người cúi chào, hít thở sâu: “Chào các bạn học, mình tên là Kỳ Nguyệt. Học chung trong học kỳ đầu tiên chắc các bạn cũng biết mình là người thế nào rồi.”
Tôi hướng giọng về phía Tô Tín nói tiếp: “Thưa thầy, nếu có gì không biết có thể hỏi các bạn ở dưới, mà thầy là dạy thay, chờ thầy Vũ kính yêu của chúng em trở lại thầy sẽ phải rời đi. Biết em, nhận ra em hay không cũng không quan trọng, hà tất lại lãng phí giờ lên lớp ngắn ngủi chỉ DiễnđànLêQuýĐôn.vì vài câu giới thiệu này. Em nói đúng không, thầy Tô?”
Tôi mỉm cười, nhìn mấy người ở dưới cúi chào: “Giới thiệu kết thúc, cám ơn lắng nghe.”
Lớp học đang yên tĩnh, đột nhiên bộc phát vỗ tay mãnh liệt. trong tràng pháo tay, tôi quay về chỗ ngồi, Tân Hân như hóa đá nhìn tôi. Lòng hư vinh của tôi thật là thõa mãn.
Tô Tín trở lại bục giảng, đôi mày nhíu nhíu từ từ giãn ra, giọng nói yếu ớt: “Cám ơn trò Kỳ Nguyệt đã tự giới thiệu về mình. Các bạn học, ty tôi là thầy dạy thay nhưng mà còn nhiều thời gian, tôi nhất định phụ trách tốt mọi người tới cùng.”
Dứt lời, lại là một tràng vỗ tay rân trời, tôi nghiêng đầu nhìn Tân Hân, lúc nãy tôi nói xong cô nàng cũng không có vỗ tay như vậy.
Khinh bỉ, trọng sắc khinh bạn, đứng núi này trông núi nọ, đồ không có nhân tính.
Tô Tín tỏ vẻ thích thú nhìn tôi, mở giáo án ra, xoay người về phía bảng, giơ tay viết bốn chữ xinh đẹp ——
Hàm số đa thức.
“Tiết trước chúng ta nói tới……..”
Nhận định rằng những lời anh ta nói tôi không hiểu gì, tôi đóng tập lại, nằm úp sấp xuống bàn ngủ.
Mới nằm xuống chưa được 1 phút, die»ndٿanl«equ»yd«onTân Hân đã kiu: “Này, Kỳ Nguyệt.”
“……………Hả?” Tôi đang tiến vào chế độ mơ hồ, thì thào trả lời một tiếng.
……………….
“Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt!” Giọng nói Tân Hân đột nhiên mở âm lượng to lên.
Tôi có nói rồi, tánh khí tôi lúc buồn ngủ mà có ai phá thì cực kỳ xấu, tôi bực mình đập bàn một phát.
“Con bà nó, ầm ĩ cái quỷ gì!”
Tôi nghe được mọi người đang cười to.
Ngầng đầu, thấy Tô Tín đang nhíu mày, xoa xoa cái mũi xinh đẹp, khuôn mặt buồn cười nhìn tôi.
“Thưa thầy, em đang nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ đạo lý làm người.” Vẻ mặt này của anh ta làm thức tỉnh tinh thần mèo lười của tôi.
Anh xoa xoa mũi cười nói: “Làm phiền học trò Kỳ Nguyệt tan lớp đến văn phòng gặp tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận kết quả suy nghĩ đạo lý làm người của em?”
“Dạ được ạ.” Tôi day day thái dương, nhức đầu trả lời.
Lớp học lại cười rôm rả.
Anh không nói thêm gì nữa, tiếp tục xoay người giảng bài.
Tôi mở tập ra, nhỏ giọng oán thán: “Tân Hân, khi không gọi tớ làm gì, cậu cũng nên xin lỗi tớ rồi đó!”
“Chị Nguyệt, thực khâm phục chị, lớp học ồn ào như vậy mà cậu như con chó chết, nằm im một chỗ không nhúc nhích.”
“= = │││”
“Thầy Tô đặc biệt chú ý tới cậu, đoán là không chịu nỗi nữa, mới lại gần để tớ đánh thức cậu.”
“Tớ ngủ là chuyện của tớ, anh ta dạy là chuyện của anh ta, mắc gì chịu không nỗi.”
“Đầu tiên, die»ndٿanl«equ»yd«onanh ấy đã cho qua rồi cậu còn không biết cảm kích. Thật ra thì điều này có thể cho qua, vì tính tình cậu xấu xa ai cũng biết. Nhưng mà, cái tội ngủ mà còn ngáy to là cậu không đúng, ảnh hưởng tới người khác. Anh ấy nhịn cậu lâu như vậy, coi như là hết lòng quan tâm rồi.”
“Ngáy to? = =│││” Tôi 囧: “Ngáy lớn lắm sao?”
“Không lớn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm
Tân Hân bổ sung thêm: “Cả lớp đều có thể nghe.”
“…………..”
“Thầy Tô thật là kiên cường, có thể trong cái tiếng ngáy này mà kéo dài hết một tiết, tớ đột nhiên cảm thấy hình tương anh ấy đột nhiên cao lớn.”
“………….”
Tan học, Tô Tín đặc biệt nhìn tôi đầy hòa ái cười cười, tôi lập tức hiểu ý, đi theo bước chân đại nhân, đi thảo luận cái đạo lý làm người.
Trên đường đi, tôi nghiên cứu khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta, hình như anh ta bị tôi nhìn lâu quá quay lại trừng mắt với tôi.
Tôi đi bên cạnh, xấu hổ cúi đầu, ngập ngừng hỏi: “Thầy Tô, đau không?”
“Không đau.” Anh ta miễn cưỡng đáp.
“Khó trách là giả.” Tôi sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
Anh ta giơ tay, cầm cuốn sách gõ nhẹ cái ót tôi nói: “Kỳ Nguyệt, cả ngày trong đầu em chứa cái gì vậy?”
“Này!” Tôi trơn mắt hét lên.
“Gì?”
“…….Cái đó, thầy Tô, thầy không thể đánh em, trên đầu em còn vết thương chưa khỏi hẳn đâu, nếu như bị thầy đánh mà xuất huyết lần nữa, thầy phải chịu trách nhiệm đó.”
“Cái mũi của tôi bị em đυ.ng xém chút cũng xuất huyết rồi.” Giọng nói anh trên đĩnh đầu mang theo ý cười nồng đậm.
“Em thấy không sao mà.” Tôi nhìn nhìn cái mũi xinh đẹp mấy lần, “Trắng nõn nà, còn sáng bóng một chút.”
“Cái đó là tôi kìm nén, dùng nội lực khống chế, cố gắng không cho máu chảy xuống. hiểu không?”
“Woa, thầy, thầy thật là lợi hại, DiễnđànLêQuýĐôn.nội lực tìm tàng như vậy mà thầy cũng luyện được.”
Anh ta cười mà không nói, tiếp tục đi vè phía trước. Đã tới văn phòng của anh, tới bây giờ, chỗ này tôi đã quen thuộc không khác gì nhà của tôi. Tôi suy xét có khả năng đi vào sẽ khó đi ra, vội vàng kéo tay áo của anh.
“Thầy Tô, thật ra đạo lý làm người cũng không có gì để thảo luận, nó phụ thuộc vào cuộc sống mà thay đổi, ví dụ như hiện tại, đạo lý làm người của chúng ta bây giờ là ăn cơm trưa.”
“Hả…….” Anh ta thoáng nhíu mày.
“Uhm.”
“Vậy theo em, đạo lý làm người của thầy bây giờ là gì?”
“Ăn cơm,” Tôi nhíu mi, ra vẻ trầm tư, “Không không, đạo lý của thầy bây giờ hẳn là làm một người thầy tốt, phát huy tinh thần một người thầy chân chính, mời sinh viên của mình là em đây đi ăn cơm trưa.”
“Tôi chỉ là thầy dạy thay, lấy đâu ra tư cách mời sinh viên ăn cơm?”
“Một ngày là thầy cả đời là cha, cha mời con ăn cơm là chuyện hiển nhiên thôi.”
“Vậy sao lúc em tự giới thiệu đó, không thấy em nói những lời này?”
“Em đây rất là biết điều, nếu như trên lớp để mọi người biết thầy tính tình dễ như vậy, tất cả đều bắt thầy mời cơm thì sao, một mình em là đủ rồi.”
Ánh mắt anh lóe sáng nhìn tôi một hồi, mở miệng noi: “Được, tôi vào torng lấy đồ, em ở đây chờ tôi.”
Sảng khoái đồng ý như vậy?
Tôi đứng ở ngoài cửa, tò mò nhìn anh bên trong thu dọn giáo án và sách vở, đột nhiên cảm giác có phần mất mác.
Những lời kịch tôi chuẩn bị ứng phó chỉ có thể nuốt luôn trong bụng, không cho nó đẻ trứng.
Bà cô cùng văn phòng với anh thấy tôi, sắc mặt hoảng hốt, trong ánh mắt kia rõ ràng nói, tôi f***, tại sa lại là cô!
Tôi sợ đến mức khẩn trương thu đầu lại, khiêm tốn, khiêm tốn.