Chương 7: Nghiêm túc học tập

Giáo viên hóa học cùng Ngôn Chinh đổi lớp xong liền rời đi, văn phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí cực kỳ mập mờ.

Ngôn Chinh tiện tay kéo một cái ghế, đặt bên cạnh ghế của mình.

"Ngồi đi." Anh hỏi: "Còn đau không?"

Nguyễn Nghị Hòa không để ý tới anh, tức giận thở.

Ngôn Chinh cười cười: "Ở trước mặt bạn học khác kiêu ngạo như vậy, dám cùng thầy giáo hất mặt—sao đêm qua khi bị thầy đâm huyệt lại không có can đảm? Khóc như một con thỏ nhỏ.”

Nguyễn Nghị Hòa thẹn quá hóa giận: "Không được nói!”

"Được, không nói" Ngôn Chinh cũng không tức giận, nhẫn nại nói: "Nghiêm túc đi, dạy em học thêm vật lý.”

Nguyễn Nghị Hòa bĩu môi: "...... Gạt người đi, nói là học thêm, lại làm loại chuyện gì..."

Ngôn Chinh đặt sách bài tập và sách giáo khoa lên bàn làm việc, nghiêm túc nói: "Thật sự dạy em học thêm, ngồi xuống đây.”

Mặt Nguyễn Nghị Hòa nghi ngờ ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Vật lý cấp 2 học thế nào?" Anh lật lật quyển sách giáo khoa gần như mới của Nguyễn Nghị Hòa, không cần lật sách bài tập của cô cũng có thể đoán được, phỏng chừng cũng còn nguyên.

Nguyễn Nghị Hòa thuận miệng trả lời: "Miễn cưỡng vượt qua, không được tốt lắm. Tốt hơn cấp 3 một chút.”

Ngôn Chinh lấy ra một xấp bài giảng đã chuẩn bị từ trước, nói: "Vậy anh sẽ cho em bắt đầu từ kiến thức năm lớp 10. Kỳ thi đại học sắp đến, bây giờ có thể nghe hiểu bao nhiêu kiến thức cơ bản phải cố gắng nghe bấy nhiêu, ít nhất đến lúc đó phải lấy toàn bộ điểm những câu dễ.”

"Thật ra em không quan tâm đến điểm của những câu hỏi cơ bản đó", Nguyễn Nghị Hòa kiêu ngạo và ngang ngược: "Các môn khác của em đều tốt, đã đủ để thi một trường đại học 211 rồi.”

Ngoại trừ kiêu ngạo, còn mang theo vài phần đắc ý, ẩn ý là "Xem đi, cho dù em ngủ trong lớp, thành tích cũng tốt hơn người khác."

Ngôn Chinh bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười, giọng điệu kiêu ngạo này của cô quả thực giống học sinh tiểu học không hiểu chuyện — đây là đang chờ anh khen ngợi sao?

Vậy thì thuận theo ý cô.

Ngôn Chinh biết cô là điển hình của người thích ăn mềm không ăn cứng, nhẹ nhàng nói: "Điều này chứng tỏ chỉ số IQ của em rất cao, phải không?" Bây giờ có chỉ số IQ này, tại sao không sử dụng nó để suy nghĩ các vấn đề vật lý? Rõ ràng có năng lực thi đại học 985**, tại sao chỉ suy nghĩ thi đại học 211?”

(* 211 là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.

** 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong “Dự án 211” mà ra.)

......

Tại sao cảm giác được anh khen lại có chút ngượng ngùng.

Nguyễn Nghị Hòa tuy rằng không lên tiếng, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Vì vậy, khi cô vui, cô sẵn sàng bình tĩnh lại và lắng nghe anh giảng dạy các kiến thức vật lý.

Những kiến thức cơ bản này đối với giáo sư Vật lý - Ngôn Chinh mà nói, không khác gì đề "1+1=2", nhưng đối với Nguyễn Nghị Hòa người đã lâu không chạm vào vật lý lại có chút khó khăn.

Huống chi cô vẫn không thông suốt vật lý, giáo viên vật lý cấp 2 nói cô thiếu khả năng tưởng tượng.

Ví dụ như: "Một khối gỗ lớn nặng 8N, trường hợp nào dưới đây, trọng lực của nó vẫn là 8N?”

Các đáp án gồm có: "A. Ném nó thẳng đứng; B. Đặt nó trên mặt trăng; C. Đặt nó trong thang máy đang đi lên; D. Đặt nó trong nước, nó nổi trên mặt nước."

Điều này đối với đại đa số mọi người mà nói, hẳn là đề cơ học không thể đơn giản hơn nữa chứ?

Nhưng Nguyễn Nghị Hòa nghĩ thế nào cũng không ra. Cô khăng khăng nghĩ rằng các khối gỗ nổi trên mặt nước sẽ làm giảm lực hấp dẫn.

Ai mà biết được cô nghĩ gì? Than ôi... Nguyễn Nghị Hòa một tay chống cằm, vẻ mặt vừa hoang mang, vừa khó hiểu nghe giáo sư Ngôn nói về những kiến thức cơ bản này.

Kỳ thật anh nói rất có trật tự, chỉ là Nguyễn Nghị Hòa không quá nghiêm túc, nghe xong liền muốn ngủ gật.

"Nguyễn Nghị Hòa."

Ngôn Chinh gọi tên, kéo cô ra khỏi giấc ngủ mơ hồ.

"Hả?" Nguyễn Nghị Hòa ý thức tỉnh táo lại: "Nói xong rồi sao?”

Ngôn Chinh đỡ trán: "Vậy em hoàn toàn không lắng nghe?"

"Cũng không phải hoàn toàn không nghe a. Đoạn đầu đã nghiêm túc lắng nghe. Đoạn sau, sau đó ngủ gật.”

Cô không biết xấu hổ, to mồm nói.

Xem ra không thật sự nghiêm khắc, sẽ không kiểm soát được cô.

"Đứng lên nghe, đứng không dễ ngủ gật." Ngôn Chinh trầm giọng nói.

Sao đột nhiên nghiêm túc như vậy...

Nguyễn Nghị Hòa kéo ghế về phía sau hai bước, không nhanh không chậm đứng lên: "Em đứng vững, thầy tiếp tục.”

Hình như, đứng không bị buồn ngủ.

Ma xui quỷ khiến, cô nghiêm túc nghe hết một vấn đề, đây đúng là lần đầu tiên.

"Nghe hiểu không?"

Ngôn Chinh tùy ý xoay bút trong tay, Nguyễn Nghị Hòa nhìn khớp xương thon dài của anh đến thất thần.

Sửng sốt hai giây, vội vàng nói: "Hiểu rồi, rất hiểu.”

Thêm một câu: "Anh nói rất hay.”

Lời khen này thật sự quá có lệ hay không?

"Nghe hiểu vậy làm đề tiếp theo." Ngôn Chinh lật sang trang tiếp theo của bài giảng, dùng bút đen khoanh tròn trên một trong những đề bài, sau đó đẩy qua Nguyễn Nghị Hòa.

Nghe hiểu cũng không nhất định sẽ làm được a... Nguyễn Nghị Hòa oán thầm, ngoan ngoãn cầm đề bài trong tay cẩn thận suy nghĩ lời giải.

Cô vẫn còn đứng, suy nghĩ về đề bài, lắc lư trong không khí.

"Ngồi làm bài."

Ngôn Chinh xem như phục nha đầu này.

"À." Nguyễn Nghị Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống, suy nghĩ mãi không ra đáp án.

Tờ giấy nháp này... Suy nghĩ càng ngày càng lệch lạc.

Trên giấy nháp vẽ tranh rồng bay phượng múa, vừa nhìn đã biết không còn tâm trí giải đề.

"Em làm đề toán cũng có lệ như vậy?" Ngôn Chinh nghiêm túc hỏi.

Anh đã sớm nghe Ngôn Hoa nói qua, đứa nhỏ Nguyễn Nghị Hòa này rất giỏi toán, cũng chịu bỏ sức nghiên cứu.

"Hoàn toàn không phải a", Nguyễn Nghị Hòa thuận miệng trả lời: "Nếu em làm toán cho có lệ, vậy thành tích không phải đứng cuối cùng sao?”

Em còn biết thái độ của mình có lệ a...

Giáo sư Ngôn từng bước dụ dỗ: "Vậy lấy thái độ của em khi làm đề toán, làm tốt đề bài này đi.”

"Vậy thầy đừng nghĩ nữa." Nguyễn Nghị Hòa khinh thường nói: "Thầy cũng không phải là giáo viên toán.”

Giáo viên toán Phùng Nguyệt là một giáo viên nữ gần 60 tuổi sắp nghỉ hưu, đặc biệt hiền lành và tử tế, có uy tín rất cao trong lòng học sinh. Trong giờ dạy của cô, không cần quản kỷ luật cũng làm cả lớp nín thở chăm chú nghe giảng.

Nguyễn Nghị Hòa ở trường gần như khiến tất cả các thầy cô giáo dạy mình cảm thấy vừa đau đầu, vừa tức giận, cô chỉ cung kính duy nhất cô dạy Toán.

Làm một lúc, Nguyễn Nghị Hòa viết một chữ "C" lớn trong dấu ngoặc đơn.

Đưa bài làm cho Ngôn Chinh: "Xong rồi.”

Câu trả lời đúng là C, Ngôn Chinh hỏi: "Đoán hay giải ra?"

Nguyễn Nghị Hòa ấm ức: "Đương nhiên là giải ra a... Suy nghĩ lâu như vậy..."

"Xứng đáng được khen ngợi", Ngôn Chinh sờ sờ đầu cô: "Em muốn phần thưởng gì?”

Nguyễn Nghị Hòa sau lưng lạnh lẽo, cảm giác thầy giáo ác ma này lại muốn làm chuyện xấu....

P/s: Đăng một chút cốt truyện hahaha, đừng nóng vội, sẽ có thịt, hơn nữa rất nhiều. Hoan nghênh thúc giục ~