Chương 45: Gặp phụ huynh

Kết thúc môn thi cuối cùng, các sinh viên bước ra khỏi phòng thi thưa thớt.

"Này, khoan đã" Lê Miêu Miểu giữ chặt Nguyễn Nghị Hòa: "Mình nghĩ thông suốt rồi, chuyện đó không thể trách cậu. Là mình giận chó đánh mèo... Cậu về ký túc xá đi.”

Nguyễn Nghị Hòa ngẩn ra, không ngờ Miểu Miểu hết giận nhanh vậy, lập tức đồng ý: "Ừ, cậu không giận nữa là tốt rồi.”

Lê Miêu Miêu đề nghị: "Thi xong chúng mình cùng đi du lịch mấy thành phố xung quanh nhé!”

"Chuyện này... Mình có thể có kế hoạch khác..."

"Kế hoạch gì vậy?"

Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy nên thẳng thắn với bạn thân, vì thế nói: "Thi xong mình sẽ sang Đức gặp phụ huynh... Để đính hôn.”

Lê Miêu Miểu trợn mắt há hốc mồm: "Nhanh vậy hả?! Trời ơi... Mình ngay cả bạn trai còn chưa có, cậu đã có chồng..."

Nguyễn Nghị Hòa cười vui vẻ, trông rõ ràng là bộ dạng của cô gái nhỏ đang hạnh phúc.

————————————

Sau khi làm hòa với bạn thân, tâm trạng của Nguyễn Nghị Hòa tốt hơn rất nhiều.

Rất nhanh, đã đến ngày gặp cha mẹ....

Xuống máy bay, Ngôn Chinh một tay kéo vali, một tay dắt Nguyễn Nghị Hòa, giống cha dắt con nhỏ, sợ cô đi lạc.

"Cha mẹ anh đã đến sân bay đón chúng ta", Ngôn Chinh nói, "Không cần lo lắng, họ rất dễ tính.”

"Bọn họ đặc biệt đến đón chúng ta hả?" Nguyễn Nghị Hòa thụ sủng nhược kinh*, "Anh mau nhìn xem em có ổn không?”

(*được sủng ái mà lo sợ)

"Đứa nhỏ ngốc," Ngôn Chinh cười khẽ: "Tay cũng ra mồ hôi lạnh, sao lại căng thẳng vậy?”

Đang nói, một cặp vợ chồng đi về phía họ.

Không phải hình tượng trí thức nghiêm túc và lạnh lùng như trong tưởng tượng của Nguyễn Nghị Hòa, ngược lại là một cặp vợ chồng rất bình dị và nhiệt tình.

Bố mẹ Ngôn Chinh đều hơn 50 tuổi, nhưng nhìn còn rất trẻ.

"Đây là Nguyễn Nguyễn nhỉ, cô bé thật đáng yêu", mẹ Ngôn Chinh nhiệt tình chào hỏi Nguyễn Nghị Hòa: "Dì là mẹ của Ngôn Chinh, Lạc Loan.”

"Chào dì ạ." Nguyễn Nghị Hòa nhu thuận chào hỏi, sau đó đến cha Ngôn đang đứng bên cạnh: "Chào chú ạ.”

"Tiểu nha đầu ngồi máy bay chắc mệt rồi phải không?" Lạc Loan cướp Nguyễn Nghị Hòa từ trong tay Ngôn Chinh, thân mật dắt cô ân cần hỏi han.

"Em nha, đừng quá kích động làm tiểu cô nương nhà người ta sợ hãi", cha Ngôn trêu chọc vợ mình.

Về đến nhà cha mẹ Ngôn Chinh...

Biệt thự được trang trí giống một khu vườn, tràn đầy sức sống.

Lạc Loan đã chuẩn bị sẵn phòng cho Nguyễn Nghị Hòa, lúc Nguyễn Nghị Hòa đi vào, cô như rơi vào một thế giới màu tím nhạt, dù là giấy dán tường hay đồ nội thất, đều lấy màu tím nhạt làm chủ đạo, ngoài cửa sổ sát đất còn có những bông hoa nhỏ màu tím đung đưa trong gió.

"Wow", Nguyễn Nghị Hòa ngạc nhiên: "Đây đều do dì bài trí sao?”

"Đương nhiên", Lạc Loan đắc ý: "Ngôn Chinh, con ở lại với Nguyễn một lát, mẹ đi nấu cơm tối”.

"Vâng, mẹ vất vả rồi." Ngôn Chinh đợi mẹ Lạc rời đi, thuận tiện đóng cửa phòng lại, hỏi Nguyễn Nghị Hòa: "Bây giờ còn căng thẳng không?”

"Hình như cũng không quá lo lắng", Nguyễn Nghị Hòa nói, "Chú dì đều rất thân thiện.”

Cô vừa mới uống nước, môi ẩm được bọc một lớp trong suốt, màu sắc rất đẹp mắt. Hiện tại ngồi bên giường nói chuyện, đôi môi anh đào hé mở, từ góc Ngôn Chinh nhìn xuống, khỏi phải nói, quá mức mê người.

Có chút muốn hạ gục cô ngay bây giờ. Cô vừa trải qua bảy ngày kỳ sinh lý, làm Ngôn Chinh cũng phải chịu đựng bảy ngày.

Vì vậy, ... Cô gái nhỏ bị đè lên.

“...... Đứng lên đi..." Nguyễn Nghị Hòa thấp giọng nói bên tai anh: "Đang ở nhà cha mẹ anh..."

"Ôm một chút thôi, ngoan", Ngôn Chinh đè cô lên giường, cũng không làm gì quá phận, qua nửa ngày mới nói: "Khả năng anh phải ra nước ngoài học một năm rồi mới về nước”.

"Này... Cho nên? ”

Ngôn Chinh nhíu mày: "Đi một năm, em không nhớ anh à?”

"Không sao mà. Có thể liên lạc qua wechat, điện thoại", Nguyễn Nghị Hòa thoải mái nói.

"......" Giáo sư Ngôn rất buồn bực.

"Được rồi, em sẽ nhớ anh thật nhiều, mỗi ngày đều nhớ." Nguyễn Nghị Hòa dỗ dành anh, "Mau đứng lên, anh đè đau em... Này..."

Hôn sâu, hôn đến mức cô không thở nổi, đầu óc choáng váng.

"Ngôn Chinh, nếm thử giúp mẹ món cá này cay được chưa..."

Lạc Loan đang gọi anh.

Nguyễn Nghị Hòa vội vàng đẩy Ngôn Chinh ra: "Anh nhanh ra kìa...".