Chương 27: Gia nhập câu lạc bộ kịch của đàn anh

Người khác trong thời gian huấn luyện quân sự làn da đều bị rám nắng ít nhất một tông, Nguyễn Nghị Hòa chỉ tham gia huấn luyện một ngày, da thịt vẫn trắng nõn như trước.

Nhưng độ mệt mỏi của cô trong những ngày này hoàn toàn không thua kém các bạn cùng lớp khác—

Cô gái nhỏ đáng thương bị Ngôn Chinh làʍ t̠ìиɦ liên tục, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được, cả người bủn rủn vô lực, nằm trên giường không dậy nổi.

"Bảo bối à, rời giường", người đàn ông ôm cô gái đang ngủ, nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô.

"Em mệt quá... Không dậy được..."

Cô mơ mơ màng màng xoay người vào lòng Ngôn Chinh, tiếp tục hôn mê ngủ say.

Hai má cô hơi phúng phính, Ngôn Chinh nhịn không được nhéo nhẹ thịt mềm mại, lại nói: "Hôm nay phải chính thức lên lớp, mau rời giường.”

Nghe đến từ "lên lớp", Nguyễn Nghị Hòa mới hoàn toàn tỉnh táo lại, rêи ɾỉ trách: "Đều do anh hôm qua làm lâu như vậy..."

"Ừm, do anh." Ngôn Chinh khẽ cười nhéo cái mũi nhỏ của cô: "Ôm em đi học, được không?”

"Không được", Nguyễn Nghị Hòa bất đắc dĩ kéo thân thể mệt mỏi rời giường, khoác áo ngủ đi rửa mặt.

Người đàn ông cao lớn từ sau lưng ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô nỉ non: "Còn dám quyến rũ đàn anh kia nữa không? Hả?”

Nguyễn Nghị Hòa đang đánh răng, miệng đầy bọt, không có cách nào trả lời, chỉ có thể nhu thuận lắc đầu, tỏ vẻ không dám.

Ngôn Chinh xoa đầu cô, cưng chiều nói: "Vậy mới là đứa trẻ ngoan.”

—————————————

Trở lại đại học Q, bạn cùng phòng Lê Miêu Miểu nhiệt tình lôi kéo cô cùng đi học, cùng đi ăn.

Buổi sáng nhiều lớp, mọi người tìm phòng học khắp nơi, rất náo nhiệt.

Cuối cùng đến giờ trưa, hai cô gái ngồi trong căng tin, vừa ăn vừa trò chuyện.

Lê Miêu Miểu chống cằm hỏi: "À, bây giờ các câu lạc bộ đều đang tuyển thành viên mới, cậu có đăng ký không?”

"Không, còn cậu thì sao?" Nguyễn Nghị Hòa hỏi.

"Mình muốn vào câu lạc bộ kịch, cảm giác rất thú vị!" Lê Miêu Miểu hào hứng giới thiệu: "Nghe nói câu lạc bộ này mỗi năm đều lọt vào top 10 câu lạc bộ của đại học Q ~"

"Ừm, nghe có vẻ không tệ" Nguyễn Nghị Hòa gật đầu.

"Buổi chiều câu lạc bộ này tuyển chọn, cậu cũng đi xem đi~" Lê Miêu Miểu nhiệt tình nói: "Cậu đi xem nhất định cũng sẽ thích!”

"Vậy mình đi cùng cậu."

............

Buổi chiều đi ứng tuyển, không ngờ phó chủ nhiệm câu lạc bộ kịch nói là Nhậm Minh Sinh.

Nhậm Minh Sinh cũng hơi ngạc nhiên khi Nguyễn Nghị Hòa đến, trong ấn tượng của anh, Nguyễn Nghị Hòa là một cô gái đơn độc, chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể, không ngờ hiện tại, cô lại cùng bạn bè đến câu lạc bộ tuyển thành viên mới.

"Đàn anh..." Nguyễn Nghị Hòa kinh ngạc hai giây, cười nói: "Không ngờ anh là phó chủ nhiệm câu lạc bộ này. Thật trùng hợp.”

"Duyên phận của hai chúng ta quả thật không cạn." Nhậm Minh Sinh cũng cười rộ lên: "Đúng rồi, đầu gối bị thương đàn em khá hơn chưa?”

"Khá hơn rồi, cám ơn anh quan tâm."

Nhậm Minh Sinh đưa hai mẫu đơn cho các cô, nói: "Các em điền vào đơn đăng ký, rồi đến phòng F107 tham gia phỏng vấn.”

Lê Miêu Miểu cười hì hì nói: "Học trưởng, anh và Nguyễn đều là người quen cũ, vậy chúng em có thể đậu phỏng vấn chứ?”

"Nói không chừng", Nhậm Minh Sinh trêu chọc: "Làm ‘quan’ cũng phải tác phong thanh liêm nha.”

"Có đạo lý."

Lê Miêu Miểu và Nguyễn Nghị Hòa đến phòng F107 phỏng vấn.

Lại không biết, thật ra Nhậm Minh Sinh đã để tên hai người họ vào danh sách thành viên mới.

Nhậm Minh Sinh dùng ngón tay cái vuốt ve cái tên quen thuộc trên tờ giấy trắng, trong đầu hiện lên ký ức không thể xóa nhòa hồi cấp 3——

Đó là một buổi chiều nắng nóng lớp 12, anh chơi bóng rổ với một số anh em trên sân chơi.

Một cô gái đi ngang qua sân bóng rổ với một chai nước khoáng. Ánh nắng mặt trời rọi vào mái tóc nâu hạt dẻ của cô, phản chiếu tia sáng màu vàng nhạt mờ ảo.

Không nhớ được anh em nào khi chuyền bóng đã dùng quá sức, suýt chút nữa đập vào người cô gái này.

Nhậm Minh Sinh không chút suy nghĩ, nhanh chóng xông tới đỡ quả bóng rổ, bóng được ngăn lại, nhưng anh lại " không phanh được xe", làm nữ sinh gầy yếu kia ngã xuống đất.

Anh rõ ràng nghe được giọng điệu không tốt của cô gái, mắng nhẹ một câu "Mẹ kiếp".

"Xin lỗi xin lỗi," Nhậm Minh Sinh liên tục xin lỗi: "Tôi chỉ muốn chặn bóng rổ.”

Cô gái đứng dậy một cách lưu loát, vỗ bụi trên người, thờ ơ nói: "Không sao đâu." Sau đó nghênh ngang rời đi.

Nhậm Minh Sinh vẫn luôn nhớ rõ đôi mắt sáng ngời, còn có tính cách thoạt nhìn lãnh đạm, lạnh lùng của cô.

Tận đến khi tốt nghiệp lớp 12, Nhậm Minh Sinh không còn gặp lại cô nữa, nhưng anh vẫn có chút thiện chí mông lung và tò mò đối với cô gái này.

P/s: Nữ chính và nam hai cùng nhau đóng kịch, nam chính lại ghen! Hậu quả của việc đánh ghen là ... quật ngã nữ chính?

..........

Yêu các bạn! ! !