Chương 24: Hạnh phúc đến quá đột ngột

Nguyễn Nghị Hòa nằm trên giường, buồn ngủ không mở nổi mắt. Ai ngờ bạn cùng phòng bà dì đột nhiên ghé thăm, cả đêm trên giường ôm bụng lăn lộn...

Kết quả là sáng sớm hôm sau -

Huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất.

Lê Miêu Miểu và Nguyễn Nghị Hòa cùng nhau dậy muộn, chờ các cô luống cuống tay chân sửa sang chăn mền rồi chạy đến sân thể dục, các bạn học khác đã bắt đầu tư thế đứng nghiêm xếp hàng từ lâu.

Cuối tháng 8, thời tiết đã rất nóng. Ngay cả khi chưa đến tám giờ sáng, mặt trời đã chiếu gay gắt.

Các sinh viên đứng dưới ánh mặt trời không nhúc nhích, chỉ có mồ hôi lăn dài trên cơ thể.

Huấn luyện viên là một người đàn ông có làn da ngăm đen và trông rất hung dữ.

“Đứng lại!”

Thầy ta quát lớn một tiếng, làm Lê Miêu Miểu cùng Nguyễn Nghị Hòa đang muốn đứng vào đội ngũ phải dừng bước.

Huấn luyện viên nghiêm túc nói: "Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, đến muộn nửa giờ, các em cũng dám làm."

Hai nữ sinh lập tức cúi đầu nhận sai.

Huấn luyện viên không nể mặt, tiếp tục nói: "Phạt chạy mười vòng, ngay bây giờ."

"A?" Lê Miêu Miểu vẻ mặt kinh ngạc, năn nỉ nói: "Có thể... Chạy ít vòng hơn không... Chúng em không dám đến trễ nữa.”

Huấn luyện viên vô tình: "Không được, chạy ngay đi."

Lê Miêu Miểu vẫn chưa từ bỏ ý định, cầu xin tiếp: "Nhưng... Kỳ sinh lý của em đến, bụng rất đau... Có thể... hay không..."

Huấn luyện viên cao giọng nói: "Bây giờ! Chạy cho tôi ngay!”

Nguyễn Nghị Hòa lạnh lùng nói với huấn luyện viên: "Bạn ấy thật sự đau bụng không chạy được, thầy để bạn ấy chạy mười vòng, nếu thân thể xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm?!”

Huấn luyện viên nhìn lướt Nguyễn Nghị Hòa từ đầu đến chân, lạnh lùng hỏi: "Em đang xin giúp em ấy à?”

Nguyễn Nghị Hòa sắc mặt không tốt: "Tôi đang nói đạo lý với thầy.”

“Vậy tôi nói cho em biết, quy tắc chính là đạo lý, không có đường cầu xin!” Huấn luyện viên ghét nhất sinh viên đối nghịch như Nguyễn Nghị Hòa, hiện tại ấn tượng của cô có thể nói là vô cùng kém.

Lê Miêu Miểu có chút kinh ngạc, không nghĩ người bạn cùng phòng ít nói lại giúp cô nói chuyện...

Huấn luyện viên cười lạnh, nhìn Nguyễn Nghị Hòa nói: "Em thích giúp bạn học ra mặt đúng không? Được rồi, tôi sẽ thành toàn cho em, em chạy hai mươi vòng, em ấy chạy mười vòng. Chạy ngay đi!”

Nguyễn Nghị Hòa hai tay khoanh ngực, khinh thường nhìn vị huấn luyện viên này, trong lòng đem tổ tông mười tám đời ông ta chào hỏi một lần, khinh miệt nói: "Dựa vào cái gì tôi phải nghe lời thầy?!”

“Hừ, không chạy đúng không?" Huấn luyện viên có cách riêng để đối phó với sinh viên nổi loạn: "Vậy để cả lớp chạy thay em!"

Vừa dứt lời, huấn luyện viên nói lớp trưởng tạm thời trong lớp: "Bây giờ em dẫn mọi người chạy hai mươi vòng! Hãy nhớ rằng, các em bị phạt chạy là vì bạn cùng lớp này!”

Trong đội ngũ liền có người thấp giọng oán giận.

Nguyễn Nghị Hòa muốn mắng người, ngăn cản lớp trưởng, tức giận nói với huấn luyện viên: "Muốn chạy thì chạy! Đừng dùng loại thủ đoạn khıêυ khí©h ly gian thấp kém này!”

Huấn luyện viên cười lạnh: "Vậy, hai em chạy đi!"

Lê Miêu Miểu lo lắng liếc mắt nhìn Nguyễn Nghị Hòa, chạy mười vòng đã quá sức... Hai mươi vòng... Chẳng phải là lấy mạng người!

Nhưng huấn luyện viên lấy cả lớp uy hϊếp, hai người chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phạt.

Các bạn học trên sân thể dục đều đứng tư thế quân đội, chỉ có hai người bọn họ chống chọi với trời nắng chói chang, nghiêm túc chạy trên sân thể dục.

"Nguyễn Nguyễn, xin lỗi. Là mình liên lụy cậu..." Lê Miêu Miểu vừa chạy, vừa thở hồng hộc xin lỗi.

"Không có gì."

Chạy ba vòng đầu tiên, cả hai đã rất mệt mỏi.

Chạy đến vòng thứ tám, Lê Miêu Miểu đã ngồi xuống tại chỗ.

"Ô ô... Không chạy..." Lê Miêu Miểu đặt mông ngồi trên đường băng nhựa màu đỏ, ôm bụng, nước mắt lưng tròng.

Nguyễn Nghị Hòa sợ huấn luyện viên ma quỷ kia lại trừng phạt các cô, vì thế dứt khoát nắm lấy Lê Miêu Miểu, động viên cô nói: "Cậu chỉ còn hai vòng! Chạy nhanh là xong!”

......

Lê Miêu Miểu chạy hoàn thành mười vòng, nhưng Nguyễn Nghị Hòa hai mươi vòng......

Khi cô chạy đến vòng thứ mười ba, trước mắt gần như tối sầm lại, người lảo đảo ngã xuống đường băng.

Đường băng nhựa màu đỏ thô ráp, trong nháy mắt mài mòn đầu gối của cô, vết thương rất thê thảm. Nguyễn Nghị Hòa hít một hơi lạnh, muốn đứng lên, nhưng chân đau dữ dội. Hôm qua trong xe bị Ngôn Chinh giày vò đã không còn sức lực, giờ còn phải chạy nhiều vòng, cô gần như sắp chết...

"Trời ơi, sao chảy nhiều máu quá?" Lê Miêu Miểu thấp giọng hô lên, đỡ Nguyễn Nghị Hòa đứng lên.

Huấn luyện viên thấy có chuyện không ổn, vì vậy nói, "Em đến phòng y tế đầu tiên, ngày mai chạy số vòng còn lại."

Nguyễn Nghị Hòa cũng không thèm liếc ông ta một cái, lạnh nhạt bỏ đi, huấn luyện viên tức giận muốn tăng thêm hình phạt.

Ra khỏi sân thể dục không xa, thật trùng hợp, đυ.ng phải Nhậm Minh Sinh.

Anh cưỡi xe đạp, mặc áo kẻ sọc đen trắng, mái tóc lòa xòa bị gió nhẹ thổi bay, cực kỳ giống nam chính trong phim thần tượng vườn trường.

"Đàn em Tiểu Nguyễn, em không sao chứ? Sao để bị thương vậy?” Nhậm Minh Sinh ân cần hỏi.

"Không sao đâu..." Nguyễn Nghị Hòa xấu hổ nói mình chống đối huấn luyện viên nên bị phạt chạy ngã thành như vậy.

"Tôi sẽ đạp xe chở em đến phòng y tế của trường," Nhậm Minh Sinh nói, "Vết thương của em cần nhanh chóng xử lý."

Lê Miêu Miểu gật đầu: "Nguyễn Nguyễn, để đàn anh đưa đi, chân cậu cũng không tiện đi lại.”

“...... Cảm ơn đàn anh." Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy mặt mình như bị lửa đốt — cô thực sự....có cơ hội ngồi sau xe đạp đàn anh rồi?!

Điều này... Thật hạnh phúc.

"Ngồi yên", Nhậm Minh Sinh nhẹ giọng nói: "Bám lưng tôi, cẩn thận ngã.”

Chuyện đó... Sẽ không quá mập mờ chứ?!

Nguyễn Nghị Hòa do dự một lát, cuối cùng lựa chọn nắm góc áo anh, cẩn thận ngồi phía sau.

Trên đường có đôi tình nhân nhỏ đi xe đạp chạy ngang qua, cô gái ngồi hàng ghế sau, cười hì hì ôm eo bạn trai.

Nguyễn Nghị Hòa cảm giác tim đập ngày càng nhanh, cô và đàn anh Nhậm bây giờ... trông cũng giống một cặp đôi...

"Đến rồi," Nhậm Minh Sinh dừng xe đạp, đưa tay về phía Nguyễn Nghị Hòa: "Đỡ em xuống.”

Cô không tự chủ được... Vươn tay.

Cảm giác tim đập thình thịnh.

Nhìn móng tay sạch sẽ như vỏ sò, Nhậm Minh Sinh trêu chọc nói: "Tôi còn tưởng em sẽ sơn móng tay màu đen.”

"Tại sao?"

"Cảm giác...Đàn em là một cô gái rất cá tính.” Nhậm Minh Sinh nhớ lại: "Tôi nhớ hồi cấp 3, có lần gặp em trong phòng hiệu trưởng, ấn tượng đặc biệt sâu sắc, lúc ấy đã nghĩ, nữ sinh dám đối đầu với hiệu trưởng, hẳn rất lợi hại.”

"Em học cấp 3... Hình như rất có khả năng gây sự..." Nguyễn Nghị Hòa đỡ trán.

Tại sao cô để lại ấn tượng xấu cho đàn anh... Quá thảm hại.

Trong khi trái tim hối hận, cô nghe Nhậm Minh Sinh nói: "Hồi cấp 3 tôi rất tò mò rốt cuộc đàn em là dạng nữ sinh gì, không ngờ được gặp lại trong trường đại học, đúng là có duyên."

Đàn anh... Đây là có hứng thú với cô?!

Nguyễn Nghị Hòa cảm thấy mình sắp bay.

P/s: Chương tiếp theo nữ chính và nam hai trong phòng y tế, liệubị giáo sư bắt gian hay không? Ha ha ha ha