Chương 19: Tin dữ

Hai ngày trước, trong phòng bệnh ——

"Bây giờ phải phẫu thuật, không thể chậm trễ hơn nữa." Bác sĩ cau mày nói: "Nhưng bệnh nhân đến quá muộn, bây giờ với tình trạng sức khỏe này, nguy cơ phẫu thuật là rất lớn ... Haizz, sớm làm phẫu thuật trong ba năm đầu tiên thì tốt rồi.”

“...... Phẫu thuật có nguy cơ rất lớn, là... Tỉ lệ bao nhiêu phần trăm?” Nguyễn Nghị Hòa hỏi.

"Ca phẫu thuật sẽ thành công, hoặc thất bại. Cơ hội năm mươi năm mươi." Bác sĩ dừng một chút, lại nói: "Nhưng bà nội cô phải phẫu thuật, không phẫu thuật chẳng khác nào phải chết, làm phẫu thuật tốt xấu gì cũng có cơ hội một lần."

Nguyễn Nghị Hòa hít một hơi lạnh, không ngờ bà nội đã bệnh nặng như vậy... Nhưng bà nội vẫn chịu đựng đau đơn, còn nói bà không sao...

Nhìn người bà tóc bạc trên giường bệnh, người cả đời cô yêu nhất...

Nguyễn Nghị Hòa siết chặt góc áo, lại hỏi: "Phẫu thuật dùng thuốc và thiết bị đắt nhất, có thể tăng tỷ lệ thành công không?"

"Không thể", bác sĩ nói, "Chúng tôi đã là bệnh viện hàng đầu với thiết bị tiên tiến nhất, nhưng bệnh của bà cô đã đến giai đoạn cuối, phẫu thuật có thể phát huy tác dụng, nhưng, không lớn.”

“...... Vậy hãy làm phẫu thuật", Nguyễn Nghị Hòa chậm rãi nói, "Cũng chỉ còn cách đó.”

———————————

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Nguyễn Nghị Hòa đứng ngồi không yên, lo âu bồi hồi, nhìn sắc trời bên ngoài ngày càng ảm đạm, bầu trời từ màu xanh nhạt biến thành màu xanh thẫm như mực, trầm mặc đến mức khiến người ta hoảng hốt.

Hôm nay Ngôn Chinh rất bận rộn, nói bảy giờ tối sẽ đến bệnh viện đón cô... Hiện tại mắt thấy đã qua bảy giờ, Ngôn Chinh chưa đến, phòng phẫu thuật của bà nội vẫn đóng chặt cửa...

Liên tục có y tá vội vã ra vào phòng phẫu thuật. Nguyễn Nghị Hòa muốn hỏi tình hình bên trong, lại sợ làm chậm trễ quá trình thực hiện, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện phẫu thuật thành công trong lòng.

Cuối cùng, lúc 8:07 tối.

Bác sĩ đi ra, nhẹ giọng nói với Nguyễn Nghị Hòa: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

Nguyễn Nghị Hòa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, sững người tại chỗ suốt một phút, mới bình tĩnh hỏi: "Ý bác là sao? Là... Ca phẫu thuật có thành công không?”

Bác sĩ lắc đầu tiếc nuối.

"Tôi không tin..." Nguyễn Nghị Hòa lẩm bẩm: "Tôi muốn vào xem... Tôi không tin..."

.........

Chờ Ngôn Chinh chạy tới bệnh viện, còn chưa vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế.

"Thưa anh, người nhà bệnh nhân hiện tại đang mất kiểm soát nghiêm trọng..." Y tá ở cửa ngăn Ngôn Chinh lại, "Tốt nhất anh không nên vào ngay lúc này..."

Tiểu nha đầu kia cả người cuộn mình trong góc, vùi đầu khóc như một con vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Đáy lòng Ngôn Chinh bỗng dưng đau một chút...

Bất chấp can ngăn của y tá, anh đi thẳng vào phòng bệnh.

Nghe tiếng bước chân, Nguyễn Nghị Hòa cảnh giác ngẩng đầu, có vài phần vô lý nói: "Không được tới đây!”

Thật đáng thương, đôi mắt xinh đẹp của cô đều sưng đỏ vì khóc, cái mũi nhỏ nhắn cũng bị đỏ lên.

"Anh đi ra ngoài..." Nguyễn Nghị Hòa vùi đầu vào vòng tay của mình, thu mình thành quả bóng nhỏ, mơ hồ nói: "Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa..."

Cô chịu đựng nhiều lần nhục nhã cùng đau khổ như vậy, thân thể bị chà đạp vô số lần... Rõ ràng mới 16 tuổi, lại phải làm loại "giao dịch dâʍ ɖu͙©", hiện tại đã có đủ tiền cho bà nội làm phẫu thuật, nhưng đã không kịp rồi...

Chỉ trách ông trời quá bất công, sắp đặt số phận con người không công bằng...

Cô khóc thật lâu, tiếng nức nở nhỏ dần.

Ngôn Chinh đi tới, phát hiện nha đầu này đã khóc đến ngủ thϊếp đi — cô quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.

Cô rất nhẹ, lúc ôm vào ngực vừa ngoan vừa yên lặng, nghiêng đầu nhỏ tựa lên l*иg ngực anh, lông mi dài và dày rũ xuống còn vương giọt nước mắt chưa khô, như hạt sương đọng sớm mai.

.........

Ngôn Chinh xử lý xong các vấn đề còn lại trong bệnh viện, phiền não hút liên tiếp ba điếu thuốc.

Không biết vì sao, thấy tiểu nha đầu này thương tâm, anh cũng rất đau lòng.

Rõ ràng... Rõ ràng chỉ coi cô là đồ chơi, cho cô tiền là đủ rồi. Cảm xúc của cô thế nào... Tại sao anh lại quan tâm...

—————————————

Sau này, khi tổ chức tang lễ, Ngôn Chinh đi cùng cô.

Nguyễn Nghị Hòa quỳ gối trước mộ phần, không khóc nháo cũng không nói gì, trầm mặc, quỳ thật lâu thật lâu. Quỳ đến hai chân đều tê dại, lúc đứng lên loạng choạng suýt ngã xuống đất, may mắn Ngôn Chinh đỡ được cô.

Bầu trời ảm đạm, mưa dày đặc rơi xuống đất.

Cho dù Ngôn Chinh đứng một bên che ô, nhưng trên người cô vẫn bị mắc mưa một chút.

Nguyễn Nghị Hòa nói thầm trong lòng:

Xin lỗi, con xin lỗi... Bà ơi... Phải chi con sớm kiếm được tiền chữa bệnh cho bà thì chuyện sẽ tốt hơn rồi....

Giá như khi còn bé, con không được nuông chiều, không trở nên tùy hứng như vậy thì tốt hơn rồi...

Con xin lỗi...

P/s: Chương tiếp theo nam chính lại muốn ngược đãi nữ chính... Hơn nữa đó là loại ngược thân ngược tâm rất bạo lực...Đoán chừng mọi người đọc rồi lại muốn thúc giục tôi ngược nam chính ha ha ha ha ha