- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
- Chương 6: Đừng quan tâm
Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
Chương 6: Đừng quan tâm
Cúp điện thoại, Phó Thanh Sơ đứng lên, mở cửa sổ phòng thí nghiệm ra.
Đầu hạ gió đêm mang theo một chút lạnh lẽo, không khí mềm ấm ẩm ướt phả vào trên mặt không tính là quá thoải mái, nhưng rồi lại như làm sạch phổi.
Năm ấy Phó Thanh Sơ phân hoá lúc 16 tuổi, đã tương đối sớm.
Lúc đó ba cùng mẹ kế náo loạn chuyện ly hôn, Kiều Nhạn công tác quá bận hơn nữa tranh cãi khi ly hôn thì rất ít về nhà, ba không chỗ nào cố kỵ mang theo đủ loại nam nữ về nhà.
Phó Thanh Sơ ở cách vách làm bài tập, nghe thấy âm thanh từ cửa phòng truyền ra, bóp gãy bút, đến sau lại tập mãi thành thói quen.
Khi Kiều Nhạn phát hiện, là lúc tới cục cảnh sát bảo lãnh anh ra ngoài, Phó Thanh Sơ đánh nhau với người ta, thiếu chút nữa đem người đánh chết.
Anh đang ngồi trong phòng tạm giam, tay dài nắm lấy đôi chân đang bắt chéo, khuôn mặt ngang ngược, ăn mặc không quy củ, vài vết máu trên khóe miệng bị rách da, ánh sáng trong phòng tạm giam lạnh lẽo, làm cả người anh trông như một con dao.
Kiều Nhạn nộp tiền bảo lãnh người ra, Phó Thanh Sơ hai tay bỏ trong túi đi đằng trước, ngậm điếu thuốc không thèm để ý mà nói "Tôi sẽ đem tiền trả lại dì".
"Dì thiếu con chút tiền ấy? Nếu dì để ý chút tiền ấy thì đã không tới cứu con, nói chuyện rõ ràng cho dì!" Kiều Nhạn đau đầu nhìn Phó Thanh Sơ một đầu tóc trắng ánh vàng, thiếu chút nữa thở không được.
"Được rồi, không phiền toái bà, tôi đi đây."
Kiều Nhạn đuổi theo, kéo lấy cổ tay của Phó Thanh Sơ, tức giận hỏi anh: "Ba con đâu, con thành như vậy ông ta mặc kệ con?"
Phó Thanh Sơ dừng chân, nghiêng đầu liếc nhìn mẹ kế một cái, ngửa đầu nói: "Chết ở trên giường người đàn bà nào đó rồi đi...... Nếu dì muốn ly hôn với ông ta, tôi đưa bà ảnh chụp."
Kiều Nhạn bị sự ương ngạnh khó thuần lại bộ dáng cà lơ phất phơ làm cho không khí thiếu chút nữa không đưa được lên não, gắt gao nắm chặt cổ tay của Phó Thanh Sơ không buông tay, "Cùng dì về nhà!"
"Nhà?" Phó Thanh Sơ liếc nhìn tay của bà một cái, khinh miệt cười nhạo: "Tôi không có nhà, bà lại không phải mẹ của tôi, buông tay."
Kiều Nhạn không chịu.
"Dì, bà cùng ba của tôi có cái cảm tình gì đâu, tôi cũng chưa thấy các người nói được mấy câu với nhau." Trong miệng Phó Thanh Sơ ngậm thuốc lá, nói chuyện hàm hàm hồ hồ không tiện, "Phi" một ngụm phun ra, tránh tay ra cười: "Các người không phải là kết hôn giả đi?"
"Thanh Sơ!" Kiều Nhạn hơi giận trừng anh, thấy bộ dáng làm càn của anh chói mắt như vậy, ngón tay nhịn không được, đành cấu véo, tức giận nói: "Con đây là muốn làm dì khó xử phải không!?"
"Được rồi dì, bà đừng động vào tôi." Phó Thanh Sơ xoay người, hai tay cắm túi đi mất, chậm rãi đi vào trong bóng tối, đến chỗ đèn đường chiếu không tới.
Kiều Nhạn cao giọng nói: "Chỉ cần một ngày con là con của dì, dì liền sẽ không mặc kệ con."
Phó Thanh Sơ cũng không đi xa, anh nghe thấy được không biết mẹ kế nói câu này cho ai nghe, trong lòng cười nhạo vài tiếng, ba ruột mặc kệ anh, mẹ kế?
Thực thú vị.
Sau đó, khi anh bị phân hóa giới tính lần thứ hai, đang ngủ mơ thì bị nóng đến tỉnh, toàn thân tràn ngập sức nóng như muốn bùng nổ, từ đầu ngón tay đến mỗi một chỗ trên da đều nóng kinh người.
Phó Thanh Sơ ngồi trong phòng tối, tay run không có sức lực, hút điếu này đến điếu khác, uống hơn phân nửa bình rượu, mới khẳng định bản thân là đang phân hoá giới tính thứ hai, Omega.
Phó Thanh Sơ ngâm mình ở trong nước, thậm chí từ tủ lạnh tìm một túi lại một túi đá lạnh đổ vào bồn tắm, vẫn không thể kìm nén cái nóng đang dâng lên.
Phó Thanh Sơ ngồi trong bồn đá lạnh thấu xương chống đỡ cảm giác xa lạ, đáy mắt thần sắc sắc bén lạnh băng, mơ hồ có thể thấy được các hình xăm sau lưng.
Hoang dại, tràn ngập tính xâm lược.
Từ lúc đó tới nay, đã qua 13 năm, từ lúc 16 tuổi, tới khi 29 tuổi.
Từ kiêu ngạo khó thuần lại phóng túng trở nên trầm ổn nội liễm, từ thiếu niên hư hỏng tới giáo sư thanh lãnh cấm dục.
Phó Thanh Sơ dùng hết toàn lực, vẫn là vô pháp thoát khỏi.
Phó Thanh Sơ mỏi mệt xoa bóp cái trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi, duỗi tay đóng lại cửa sổ, không phát giác trong không khí thoáng tản ra một chút tin tức tố khó phát hiện ra.
"Giáo sư?"
Phó Thanh Sơ ngẩn ra, thiếu chút nữa bị giọng nói thình lình vang lên làm giật mình, bỗng chốc xoay người, "Hứa Dịch, em tới khi nào vậy?"
"Em vừa đến, có số liệu không đúng lắm, hôm nay thầy xin nghỉ nên em không tìm thầy, buổi tối muốn đến phòng thí nghiệm một lần nữa điều chỉnh thử một chút, không nghĩ tới thầy có ở đây." Hứa Dịch hơi hơi nhíu mũi, thật cẩn thận hỏi: "Vừa mới có người tới sao? Sao giống như có mùi của Omega."
Phó Thanh Sơ mở cửa sổ ra một chút, nói: "Ừm, có bạn của tôi mới đây, tin tức tố không ảnh hưởng tới em chứ."
"Không có!" Hứa Dịch vội lắc đầu không ngừng, tầm mắt ở dừng ở trên mặt Phó Thanh Sơ bỗng ngây dại.
Ánh đèn màu trắng trong phòng thí nghiệm hơi lạnh lẽo, chiếu vào người ta làm khuôn mặt có vẻ tái nhợt, nhưng mà dừng ở trên mặt Phó Thanh Sơ, lại như là được bao phủ một tầng ánh sáng.
Hứa Dịch từ ánh mắt đầu tiên liền thích anh, mặc kệ anh là Beta cũng được, cái gì cũng được, cậu cũng từng nghĩ qua, nhưng bởi vì giáo sư Phó quá lạnh lùng, cậu không dám biểu lộ.
"Số liệu thực nghiệm đâu đưa tôi nhìn xem." Phó Thanh Sơ nói xong, thấy Hứa Dịch còn đang ngẩn người, không khỏi nhíu mày lại, "Hứa Dịch?"
Hứa Dịch lấy lại tinh thần.
"A? A, được." Hứa Dịch hít một hơi thật sâu, vội đem USB cắm vào máy tính, nghe thấy trên người giáo sư Phó như có như không mùi tin tức tố ngọt ngào của Omega.
Phó Thanh Sơ nhìn qua màn hình máy tính, một tay đặt ở sau thắt lưng, một cái tay khác chống lên bàn, rũ mắt nhìn số liệu biến hoá bên màn hình, lông mày hơi hơi nhăn lại.
"Gen di truyền......" Phó Thanh Sơ mới vừa mở miệng, bỗng nhiên dừng lại, Hứa Dịch sửng sốt, phát giác cơ thể của anh bỗng nhiên cương một chút, bàn tay đang chống trên bàn nắm chặt làm gân xanh hiện rõ.
Bỗng nhiên Hứa Dịch cảm thấy có dự cảm không được tốt.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo, một giọng nóu mang ý cười vang lên, "Đã trễ thế này còn học sao? Giáo sư Phó dạy lớp di truyền học thực sự là...Thành ngữ gọi là gì nhỉ?"
Nửa ngày trôi qua, cậu ta cũng không nhớ tới thành ngữ kia gọi là gì.
"Ai nha, không xong, học tra cho nên đối với tục ngữ không giỏi."
Phó Thanh Sơ đứng thẳng người, ánh mắt lướt qua dụng cụ trong phòng thí nghiệm, dừng ở trên mặt Thẩm Tuyển Ý, môi mỏng khẽ mở, "Ra ngoài."
Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, để ở trên thái dương, đáy mắt bên môi hàm chứa ý cười, "Muốn tôi ra ngoài cũng có thể, buổi chiều không phải cùng thầy nói sao, chỉ cần ngày mai thầy......"
"Thẩm Tuyển Ý!" Phó Thanh Sơ đột nhiên đánh gãy lời cậu ta, mặt mày lạnh lẽo: "Cậu muốn theo đuổi Hứa Dịch cũng được, cậu thích người nào không liên quan với tôi, nhưng cậu không được tới gần phòng thí nghiệm nửa bước."
Thẩm Tuyển Ý lui về phía sau một bước, một lần nữa dựa trên cửa phòng thí nghiệm, đôi tay ôm ngực tư thái thản nhiên, ý cười ở khoé mắt đuôi lông mày không giảm chút nào.
Hứa Dịch bị đối chọi gay gắt của hai người làm cho không nói được gì, nhìn xem cái này lại nhìn xem cái kia: "Không phải......"
Thẩm Tuyển Ý nói: "Giáo sư Phó, thầy lớn như vậy rồi lại giống như người vong ân bội nghĩa, đừng quên là tôi đã cứu thầy."
Hứa Dịch mờ mịt "A" một tiếng, ngốc ngốc nhìn Thẩm Tuyển Ý, "Từ từ......"
Phó Thanh Sơ nói: "Tôi không cầu cậu cứu, đừng xen vào việc của người khác."
Thẩm Tuyển Ý "Chậc" một tiếng, lắc đầu tiếc hận, "Mạnh miệng."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường, Thẩm Tuyển Ý: Tôi thi xong rồi! Chạy nhanh tới trêu chọc vợ thôi!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Giáo Sư, Muốn Thuốc Ức Chế Sao?
- Chương 6: Đừng quan tâm